Edit: Triển
Vệ Tây Lẫm V: Cho nên muốn ăn nhiều một chút. 【 hình ảnh (món ngon mỹ vị) 】

Xe chạy vào và dừng lại ở một bãi đỗ nhỏ. Mặt sau bãi đỗ chính là nhà hàng Đóa Di. Nhà hàng Đóa Di là một cửa hiệu lâu đời ở Đế Kinh, bề ngoài thực cổ xưa, cửa chính và cột đỏ thắm, dưới mái hiên còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ. Người đến đây ăn cơm rất nhiều, nhìn vào bãi đỗ xe kín mít là biết. Vừa vào cửa sẽ thấy một tấm thảm, mặt trên viết hoan nghênh quang lâm và Welcome. Bởi vì rất nhiều người nước ngoài thích vị mỹ thực Hoa Hạ cũng đến nơi này ăn cơm.

Cố Duyên Tranh đã đặt vị trí trước, trực tiếp bước vào nhà, xuyên qua một hành lang rộng đủ hai người đi, vào một gian phòng riêng. Trong phòng có máy sưởi, Vệ Tây Lẫm tháo mũ và khăn quàng cổ để xuống một bên.

"Nhìn xem muốn ăn gì." Cố Duyên Tranh đưa thực đơn cho hắn, rung chuông kêu trà.

Vệ Tây Lẫm đưa cho Điền Tâm Tâm, "Tâm Tâm, em chọn."

Điền Tâm Tâm vô cùng lễ phép, "Anh Vệ, cảm ơn anh đã tặng ống tiết kiệm cho em, anh chọn trước."

"Được thôi." Vệ Tây Lẫm nhận thực đơn, bỗng ngẩng đầu nhìn Cố Duyên Tranh, bộ dáng chần chừ, "Tâm Tâm gọi ta là anh, gọi ngươi cậu, kia chẳng phải là......"

Một đòn ngay tim!

Cố Duyên Tranh căng trán, tận lực giữ bình tĩnh, "Gọi món đi. Ngươi không đói bụng?"

Vệ Tây Lẫm nhẹ nhàng nâng khóe miệng, cảm thấy người nam nhân này rất thú vị. Thực đơn rất dày, ít nhất trăm trang, mỗi một món ăn đều có hình đi kèm. Hắn nhìn một lúc lâu, nhíu mày, "Ừm......"

"Thế nào? Không thích?" Cố Duyên Tranh có chút ngạc nhiên. Nhiều món như vậy còn không thích món nào sao?

Ánh mắt Vệ Tây Lẫm lướt qua hình ảnh trên thực đơn, khó xử: "Nhiều món ngon như vậy, quá khó quyết định!"

Điền Tâm Tâm cạn lời. Chẳng lẽ anh Vệ là kẻ tham ăn ngầm?

Cố Duyên Tranh nén lại, "Cứ gọi vài món, sau lại đến."

"Cũng đúng." Vệ Tây Lẫm nghĩ thầm cũng không phải mình ăn không nổi, chọn một món vịt nướng Đế Kinh với tôm viên sốt cà, đưa thực đơn cho Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh chọn thêm ba món, món ngoại, thịt bò áp chảo cùng súp bắp. Hai người lớn một đứa nhỏ, năm món vừa đủ ăn, hơn nữa buổi tối cũng không nên ăn nhiều.

(Ngoại ở đây có thể hiểu là bà ngoại, hoặc nước ngoài. Khi tra google thì mình ra hình góc trên bên phải)

Người phục vụ mặc sườn xám đưa món lên, khẽ đóng cửa lại.

"Nếm thử hương vị thế nào." Cố Duyên Tranh nói với Vệ Tây Lẫm một câu, vươn đũa chuẩn bị gắp đồ ăn giúp Tâm Tâm.

"Trước từ từ." Vệ Tây Lẫm ngăn đũa hắn lại.

Cố Duyên Tranh cũng không hỏi hắn làm gì, buông đũa chờ hắn.

Vệ Tây Lẫm lấy di động ra chụp mấy tấm, "Được rồi."

"Đăng Weibo?" Cố Duyên Tranh hỏi.

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, thu điện thoại lại, "Nick Weibo chính là tên ta, có hứng thú có thể vào xem."

"Ừ, ăn đi." Cố Duyên Tranh nói.

Vệ Tây Lẫm thích ăn tôm, nhắm ngay đến đĩa tôm viên sốt cà trước, cắn một miếng, tôm lột vỏ giòn mềm, nước sốt đậm đà, liên tục gật đầu, "Ăn ngon."

Hắn tới thùng gỗ múc một chén cơm, gắp một ít đồ ăn đặt lên, ăn cơm cùng đồ ăn sẽ càng tuyệt vời.

Cố Duyên Tranh đã sớm phát hiện thói quen khi ăn của hắn, cười không lên tiếng, đổi đĩa tôm vốn đặt trước mặt mình với món ngoại.

Vệ Tây Lẫm lại lần lượt nếm thử bốn món khác, hương vị đều cực ngon, cảm thấy hôm nay tới đây rất đáng.

"Đồ ăn ở đây thực sự không tồi, lần sau mời lại ngươi." Vệ Tây Lẫm thỏa mãn khóe miệng bất giác cong lên, giọng cũng càng ôn hòa.

Cố Duyên Tranh càng xác định Vệ Tây Lẫm thầm yêu mình, cơm còn chưa ăn xong mà đã gấp không chờ được hẹn lần tới.

"Lần sau vẫn là ta mời ngươi, không phải đã nói để cảm tạ ngươi đưa ống tiết kiệm cho Tâm Tâm nên mời ngươi ăn vài lần sao?" Cố Duyên Tranh lơ đãng hỏi, "Ngươi biết Dương Tân Thước?"

Vệ Tây Lẫm thực ngoài ý muốn, "Ngươi rất chú ý giới giải trí? Nhưng ngươi thoạt nhìn không như người sẽ để tâm đến giới giải trí a."

Cố Duyên Tranh lắc đầu, "Trước mắt chỉ chú ý có ngươi......"

Mặt Vệ Tây Lẫm nóng lên, cảnh cáo chính mình đừng nghĩ bậy, lời này chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.

Cố Duyên Tranh múc một chén canh, tự nhiên đẩy đến trước mặt hắn, "Là Tâm Tâm thích nghe Dương Tân Thước. Hai ngày nữa hắn sẽ tới Đế Kinh tổ chức một buổi biểu diễn, vừa vặn là thứ bảy tới. Nếu ngươi không bận gì, đi chung đi."

Điền Tâm Tâm lập tức phụ họa, "Anh Vệ, chúng ta cùng đi đi. Cậu nhất định sẽ không cổ vũ nhiệt tình với em, một chút cũng không thú vị."

Cố Duyên Tranh không còn lời gì để nói.

"Tốt." Tương lai Vệ Tây Lẫm khẳng định sẽ tổ chức các buổi biểu diễn, vừa lúc mượn cơ hội này tìm hiểu xem buổi biểu diễn ở thế giới này có gì khác với kiếp trước hay không.

Bước ra khỏi Đóa Di, trời đã tối hẳn.

"Ta đưa ngươi về." Cố Duyên Tranh ý bảo Vệ Tây Lẫm lên xe.

Vệ Tây Lẫm nói: "Cảm ơn, bất quá phiền ngươi đưa ta đến số 98 đường Đông Hưng."

Cố Duyên Tranh ngẩn ra, "Ta nhớ rõ ―― ý ta là, ngươi ở đó?"

Sau khi ăn no Vệ Tây Lẫm có chút lười biếng, đầu óc cũng như chậm đi, không chú ý tới nét ngắc ngứ của y, "Ta đăng ký một lớp võ, tối nào cũng đi học."

Cố Duyên Tranh đưa mắt nhìn đồng hồ, "Hôm nay đã khuya, nghỉ một ngày cũng không sao. Ta đưa ngươi về luôn."

Vệ Tây Lẫm cũng muốn lười, chần chờ một giây, báo địa chỉ.

Nghe xong mấy bài hát, xe ngừng trước cửa tiểu khu Hạnh Phúc.

Cố Duyên Tranh thầm nghĩ nếu Vệ Tây Lẫm mời y lên ngồi, y nên từ chối, hay vẫn là nên đáp ứng, lưỡng lự.

"Cảm ơn ngươi đưa ta về. Đã khuya, Tâm Tâm cũng ngủ rồi, ta liền không mời ngươi lên ngồi vậy."

Cố Duyên Tranh đành phải gật gật đầu, "Vào thôi."

Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm nghỉ ngơi một chốc, đến phòng ca luyện giọng. Trên đài một phút, dưới đài mười năm, những lời này cũng thích hợp với ca sĩ. Luyện giọng là việc hắn cần làm mỗi ngày. Luyện nửa giờ, hắn tắm nước ấm cho thoải mái dễ chịu, xong liền mỹ mãn chui vào ổ chăn.

Thời gian hai ngày trôi qua thực mau.

Hôm nay có buổi biểu diễn của Dương Tân Thước, bạn cùng lớp của Vệ Tây Lẫm đều có chút xôn xao, đều đang bàn về buổi diễn này. Nhà Lý Văn Bách có bối cảnh chính trị, có người cho cha hắn hai tấm vé, cha hắn đưa hết cho hắn; Vương Phi Vũ cướp được vé trên mạng. Vận may của hai người khiến cho bạn cùng ban rất hâm mộ. Nói lại cũng không phải là toàn ban đều mê âm nhạc của Dương Tân Thước, chỉ là Dương Tân Thước dù sao cũng là đại minh tinh, có thể có cơ hội tiếp xúc với người bình thường chỉ nhìn được trên TV báo chí luôn là điều được mọi người hâm mộ.

"Tây Lẫm, có hứng thú không? Ta còn dư một vé cho ngươi." Lý Văn Bách rất hào phóng.

Vệ Tây Lẫm cười nói: "Cảm ơn. Bạn ta có cho ta một vé."

Diệp Quang Hi vui vẻ, cười hề hề níu anh Lý Văn Bách, rúc vào vai hắn, giọng làm nũng, "Anh Văn Bách, tấm vé dư kia cho ta được không? Được không a?"

Người xung quanh cười vang.

Rõ ràng là một thằng đàn ông, lại giả làm cô gái nhỏ. Lý Văn Bách bị Diệp Quang Huy làm ghê tởm đến nổi một thân da gà, nhanh chóng giũ hắn ra, tức giận đưa phiếu cho hắn, "Cho, cho, đừng đến dọa ta."

"Ha ha ha!" Diệp Quang Huy lập tức nhảy dựng lên, không tác quái nữa, "Cảm tạ người anh em! Ta sẽ mua bữa sáng cho ngươi một tháng. Đương nhiên, ta là người nghèo, ngươi trả tiền, ta động chân."

Mọi người lại ôm bụng cười ta, "Ha ha ha......"

Lý Văn Bách dở khóc dở cười.

"Chỗ ta là khu E, các ngươi ở đâu?" Diệp Quang Huy nhìn vé.

Lý Văn Bách nói: "Ta với ngươi ngồi cạnh nhau."

Vương Phi Vũ nói: "Ta ở khu C."

Khu khác nhau, giá vé cũng khác nhau. Khu A gần sân khấu nhất, còn có khả năng tiếp xúc gần gũi với minh tinh, giá vé cao nhất, 1680 tệ Hoa Hạ; khu B 1280; khu C 980; khu D 680...... Giá vé rẻ nhất là 180 tệ Hoa Hạ.

Bạn học trong ban đều biết điều kiện nhà Vương Phi Vũ tốt, đối với việc hắn mua được vé khu C cũng không cảm thấy giật mình chút nào.

Vệ Tây Lẫm nói: "Ta còn chưa lấy vé, không biết ngồi ở đâu."

Diệp Quang Huy tỏ vẻ thật đáng tiếc, "Nếu có thể ngồi cùng nhau thì tốt rồi, đông vui."

Biều chiều sau khi tan học, Vệ Tây Lẫm và Lý Văn Bách, Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ cùng nhau ăn một bữa đơn giản, sau đó bắt xe đến sân vận động Ba Cây Liễu. Buổi biểu diễn của Dương Tân Thước chính là diễn ra ở đây.

Gió lạnh thấu xương cũng không cánh nào ngăn cản đám phóng viên nâng nòng súng cùng với người mê âm nhạc. Dân chuyên mê nhạc trên Baidu Tieba kéo một biểu ngữ dài, viết "Hoan nghênh Dương Tân Thước đến Đế Kinh". Còn có bán poster, bán hoa, bán gậy huỳnh quang, kính viễn vọng, trước quầy hàng đều đông nghẹt. Bởi rất nhiều poster không thể mua lúc bình thường. Nhìn kỹ sẽ còn phát hiện có một ít lén lút lôi kéo dân mê nhạc, đó là bọn bán vé chợ đen.

(Baidu Tieba: Bách Độ Thiếp Ba là diễn đàn trực tuyến do công ty Bách Độ của Trung Quốc lập ra, có thao tác giản đơn, số người tham gia đông, có sức ảnh hưởng lớn ở Trung Quốc)

Công tác kiểm vé đã bắt đầu, 50 bảo vệ đang chấp hành công tác, đã phụ trách kiểm phiếu, còn phải phụ trách duy trì trật tự. Sân vận động có tất cả năm lối vào, trước mỗi lối đều là dòng người chen chúc xô đẩy nhau. Fans có vé đều tích cực xếp hàng chờ vào, fans không mua được vé cũng không muốn rời đi, dù sao có thể tình cờ gặp Dương Tân Thước bên ngoài một lần cũng tốt.

Cảm xúc của nhóm mê nhạc tựa hồ cũng lây lan sang đám phóng viên, lúc quay camera tường thuật cũng nói liên thanh như bắn súng máy.

Vệ Tây Lẫm mang kính râm lên mới xuống xe, vừa xuống xe liền nhận được cuộc gọi của Cố Duyên Tranh.

"Tây Lẫm, đến cửa hông phía đông đi. Chúng ta đi bằng lối VIP."

Vệ Tây Lẫm nhìn bằng hữu co rúm đứng xếp hàng trong gió, "Ta có vài người bạn đến cùng. Bọn họ có vé, nhưng không phải VIP, có thể để cho bọn họ cùng vào lối VIP với chúng ta không?"

Diệp Quang Huy, Lý Văn Bách cùng Vương Phi Vũ ba người nghe được hắn nói, hai mắt sáng ngời.

Cố Duyên Tranh sảng khoái nói: "Để bọn họ cùng đến đây đi."

"Đi." Vệ Tây Lẫm cười vẫy tay với đám bằng hữu, nhắm cửa đông đi đến.

Mấy người mê nhạc xung quanh nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ đi xa.

Diệp Quang Huy ưỡn ngực thẳng sống lưng, thiếu điều chưa nói một câu "Ta có đặc quyền ta kiêu ngạo".

Vương Phi Vũ cùng Lý Văn Bách âm thầm bật cười.

Cố Duyên Tranh thấy bọn họ, dẫn Điền Tâm Tâm xuống xe, không gỡ kính râm xuống.

Điền Tâm Tây vui vẻ vẫy chào Vệ Tây Lẫm, "Anh Vệ."

"Tâm Tâm, các ngươi chờ lâu sao?" Vệ Tây Lẫm sờ sờ mũ nhung của cô bé, hỏi.

Điền Tâm Tâm nói: "Không lâu lắm, em với cậu vừa đến."

Ba người Vương Phi Vũ có chút tò mò với người bạn của Vệ Tây Lẫm, lễ phép nói cảm ơn.

"Không khách sáo." Cố Duyên Tranh nói với Vệ Tây Lẫm, "Đi thôi."

Điền Tâm Tâm một tay kéo Cố Duyên Tranh, một tay kéo Vệ Tây Lẫm, nhảy nhót.

Trong đầu Vệ Tây Lẫm vô cớ hiện lên hình ảnh một đôi vợ chồng dẫn theo đứa nhỏ đi du lịch, vội gạt đi.

..........

Nguồn ảnh: raiki233.lofter.com

Lời: Triển

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play