Vệ Tây Lẫm V: No-zuo-no-die-whyyou-try?

Cố Duyên Tranh cũng vỗ tay, nhưng mày vẫn luôn nhăn lại. Lúc trước thấy thiếu niên vẫn một bộ dáng bình chân như vại, y cho rằng hắn sống rất tốt, nguyên lai lại phải trải qua chuyện như thế?

Mập Mạp xoa xoa đôi mắt đã đỏ lên, liều mạng mà vỗ tay. Hắn nhớ tới ánh mắt xem thường của những người trong thôn nhìn hắn khi hắn bỏ học, nhớ tới khi làm giúp việc ở phòng bếp đã phải chịu những lời nói móc mỉa mai, nhớ tới công việc yêu cầu thức khuya dậy sớm ở tiệm sửa xe... Còn may hắn chưa đến mức không gượng dậy nổi, có lẽ đúng là đoạn thời gian ăn khổ đau kia đã kiến tạo nên tiền đồ cùng thành tựu của hắn ngày hôm nay.

Đỗ Minh Thành ôm hai tay hơi cúi đầu nghe ca khúc, tâm trí lại như lạc vào trong hồi ức. Thời điểm còn học đại học, bởi vì hắn tự đại nên đoạn tình cảm đầu tiên, cũng là đoạn tình cảm hồn nhiên nhất kia vô tình bị bóp chết từ trong trứng nước... Cho dù là hiện tại, mỗi khi nhớ tới người kia tim hắn vẫn nảy lên từng đợt rung động. Là do hắn từ bỏ quá dễ dàng sao?

Bị xúc động còn có một người phóng viên. Hắn tên Tiếu Thành Nghị, năm nay mới vừa tốt nghiệp đại học. Từ nhỏ đến lớn hắn có tật xấu hay nghe ngóng, lại cãi nhảm, đặc biệt không thể giữ miệng mình. Đến tình trạng gì sao? Chính là anh em cùng phòng ngủ mới vừa nói với hắn cùng bạn gái kết giao hơn hai năm cuối cùng cũng sờ đến ngực bạn gái, hắn xoay người liền nói cho những người khác. Một đại nam nhân lại có tật xấu như vậy thực làm cho người khác xem thường. Chính hắn cũng rõ ràng, nhưng chính là không sửa được, bởi vậy, hắn gần như không có một người bạn nào. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn lăn lộn hơn hai tháng để dò hỏi các thông báo tuyển dụng nhưng cũng không thể tìm được một công việc đàng hoàng, hắn liền đơn giản vào một tòa soạn báo, trở thành một phóng viên. Lẽ ra, tính cách của hắn làm nghề phóng viên này cực kỳ hợp, nhưng người mới làm cái gì cũng không dễ dàng, tòa soạn có cái gì dễ sống đều phân đến cho các lão nhân. Liền ví như hôm nay, tuy nói cao trung Học Hải ở Đế Kinh thực nổi danh nhưng cũng chỉ là một trường cao trung mà thôi, Vệ Tây Lẫm cùng Lâm Đống có chút danh khí, nhưng cũng chỉ là tiểu minh tinh. Phóng viên của tòa soạn đều không muốn lại đây, liền đem việc này ném cho hắn. Hiện tại, Tiếu Thành Nghị cảm thấy thập phần may mắn vì đồng sự để lại cho hắn phần công việc này. Lời ca Vệ Tây Lẫm hát làm hắn không còn mê man, Vệ Tây Lẫm tài hoa khiến trong hắn bùng cháy lên ngọn lửa tín nhiệm lớn lao đối với Vệ Tây Lẫm. Tại đây một khắc này, Tiếu Thành Nghị đưa ra một quyết định: Về sau liền lấy việc chạy tin tức về Vệ Tây Lẫm làm nhiệm vụ chủ yếu. Hắn tin tưởng, Vệ Tây Lẫm tương lai có thể đi được càng ngày càng xa!

Lại có hai nữ sinh lên đài tặng hoa, Vệ Tây Lẫm trong lòng ngực đã ôm đầy.

Biểu tình trên mặt Cố Duyên Tranh lạnh đi, tay phải sờ sờ ở túi tiền, lại khôi phục vẻ bình thản.

"Có phải ngươi cũng như ta cả ngày bận rộn theo đuổi, theo đuổi một sự dịu dàng không ngờ tới? Có phải ngươi cũng như ta đã từng ngơ ngác lúng túng, cứ luôn luôn chần chừ ở ngã tư đường?"

Một tiếng lại một tiếng các câu hỏi thẳng nhập vào tâm hồn làm biểu tình khán giả không tự giác mà trở nên nghiêm túc nhập tâm, lặng lẽ mà hiểu rõ ý nghĩa ca khúc. Phía dưới vốn có các ánh huỳnh quang "Vệ Tây Lẫm cố lên" cùng "540 chúng ta yêu ngươi" của các fan vẫy múa nay cũng an tĩnh lại. Toàn bộ đại sảnh trừ âm thanh nhạc đệm, chỉ có tiếng ca mang lực xuyên thấu lòng người của Vệ Tây Lẫm quanh quẩn trong không gian.

"Vì ta chẳng bận tâm người khác nói thế nào,

Ta chưa bao giờ quên,

Lời hứa với chính bản thân, sự cố chấp với ái tình,

Ta biết tương lai của ta không phải là mộng,

......

Tương lai của ta không phải là mộng,

Mỗi một phút trôi qua ta vẫn luôn chăm chỉ,

Tương lai của ta không phải là mộng,

Con tim ta đồng hành với khát vọng trào dâng,

Đồng hành với khát vọng trào dâng."

(Cre: Lời dịch: Elaine Yuan - clip YouTube bên trên)

Kiếp trước nghiệp diễn của Vệ Tây Lẫm là khởi đầu từ những vai phụ, đối với bài hát này tràn đầy cảm xúc, cho nên khi biểu diễn cũng chứa đầy cảm tình, xúc động nhân tâm. Tâm hồn người xem trong tiếng ca phảng phất như trải qua một lễ rửa tội, áp lực nóng nảy ở sâu trong nội tâm cũng được lọc bỏ.

"Bốp bốp bốp......" Tiếng vỗ tay tựa như tiếng sấm đua nhau nổi lên.

"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm......"

"Cảm ơn!" Vệ Tây Lẫm vẫy vẫy tay, khom lưng cúi chào rồi bước xuống sân khấu.

La Chân Chân và Lý Dục nắm tay bước ra.

"Một khúc [Tương lai của ta không phải là mộng], sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng của chúng ta. Nếu sau này cảm thấy mê man, ta có thể nghe lại bài hát này một lần nữa." Lý Dục trầm bổng du dương nói.

La Chân Chân nói: "Tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường đến đây xin được khép lại, chân thành cảm ơn các thầy giáo, cô giáo, các tiết mục của các học sinh cùng các vị khách quý, đồng thời lại lần nữa chúc trường học cũ của chúng ta sinh nhật vui vẻ! Kế tiếp chúng ta cùng đến với phần tuyên bố tiết mục xuất sắc đêm nay, học sinh có màn trình diễn xuất sắc sẽ nhận được sản phẩm điện tử tài trợ bởi công ty khoa học kỹ thuật Liên Hưởng, xe địa hình từ công ty công nghiệp An Tiệp cùng với cơ hội thực tập tham quan trong dịp nghỉ đông và nghỉ hè của tập đoàn giải trí Hải Nạp. Cảm ơn công ty khoa học kỹ thuật Liên Hưởng, công ty công nghiệp An Tiệp cùng tập đoàn Hải Nạp đã ủng hộ tích cực cho buổi tiệc ngày hôm nay!"

"Giải ba, ca khúc [Mẹ], vũ đạo biểu diễn [Trăm hoa đua nở] cùng dương cầm độc tấu [Thơ ấu], mỗi tiết mục nhận được học bổng trị giá 2000 nguyên từ phía nhà trường cùng một bộ MP4 chất lượng tốt do công ty khoa học kỹ thuật Liên Hưởng tài trợ trị giá 1000 nguyên."

"Giải nhì, tiểu phẩm [Đỡ mà không đỡ] cùng tiểu phẩm [Bán nạng], phần thưởng là học bổng trị giá 4000 nguyên cùng xe địa hình do công ty công nghiệp An Tiệp tài trợ trị giá 2000 nguyên."

"Tiết mục đạt giải nhất, ca khúc [Tương lai của ta không phải là mộng] của Vệ Tây Lẫm!"

Tiếng vỗ tay lại nổi lên.

"Chúc mừng bạn học Vệ Tây Lẫm đạt được tiền thưởng học bổng 5000 nguyên cùng cơ hội đi thực tập tại tập đoàn giải trí Hải Nạp!"

Bọn học sinh nghị luận sôi nổi, có thể nói đêm nay Vệ Tây Lẫm thắng lợi trở về.

Tập đoàn giải trí Hải Nạp là lão đại trong giới giải trí, nghiệp vụ bao quát sản xuất âm nhạc, phát triển âm nhạc, quản lý nghệ sĩ, lên kế hoạch diễn xuất, đảm nhận hoạt động diễn xuất lớn, quảng cáo mặt bằng, đào tạo minh tinh, phát triển đơn khúc cá nhân cùng sản xuất và phát hành album, sáng tác ca khúc chủ đề cho TV điện ảnh, chế tác ca khúc cho các xí nghiệp và quảng cáo, đồng thời duy trì quảng bá các nghệ sĩ hợp đồng, các bản nhạc soạn ra, các bản quyền ca khúc ghi âm cùng với kế hoạch tổ chức hoạt động diễn xuất các loại...

Phần thưởng cơ hội đi thực tập ở tập đoàn giải trí Hải Nạp này làm Vệ Tây Lẫm rất là kinh hỉ.

"Xin kính mời hiệu trưởng Trương, phó hiệu trường Trần cùng chủ nhiệm Liêu tiến lên sân khấu để trao giải cho các học sinh!"

Lâm Đống căn bản không muốn lên sân khấu lãnh thưởng, lại một lần nữa hắn bị Vệ Tây Lẫm đè ép. Hắn thừa nhận [Tương lai của tôi không phải là mộng] của Vệ Tây Lẫm rất hay nhưng nói thế nào vẫn phải kém hơn so với [Mẹ]. Khi biểu diễn [Mẹ], hắn tận mắt nhìn thấy dưới đài có rất nhiều người lã chã rơi lệ. Dựa vào cái gì hắn chỉ có thể đạt giải ba, mà Vệ Tây Lẫm lại là giải nhất, thậm chí ngay cả hai cái tiểu phẩm do Vệ Tây Lẫm biên soạn đều xếp hạng trước hắn!

Nhìn đến khuôn mặt Vệ Tây Lẫm đang khéo léo ưu nhã mỉm cười, Lâm Đống hận không thể nhào tới đấm một quyền vào mặt hắn.

Vệ Tây Lẫm chú ý tới biểu tình của Lâm Đống, trong lòng bực bội một hồi. Nếu ngươi 'nhớ thương' ta như vậy, ta không đáp trả chẳng phải là rất có lỗi với ngươi sao?

[Tiểu nhị, miếng dán nấc dùng trên người người khác như thế nào?]

[Nói cho ta dùng ở trên người ai là được.]

Vệ Tây Lẫm nâng môi,[Đợi chút khi khách quý trao giải cho Lâm Đống, lập tức dùng nó lên người hắn.]

[Chờ xem đi.] Giọng 002 nghe ra vẻ hả hê, tựa như đang cười trộm.

Hiệu trưởng Trương là một người trung niên mập mạp cực kì dễ gần, ở trong trường học vô cùng được hoan nghênh, ngay cả những tên quậy phá không tiền đồ trong trường cũng rất tôn kính ông.

Ông bắt tay Vệ Tây Lẫm, hiền lành nói: "Bạn học Vệ, chúc mừng. Hôm nay em vẻ vang tại trường Học Hải, thầy tin tưởng trong tương lai Học Hải sẽ vẻ vang vì em!"

"Cảm ơn hiệu trưởng, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng." Khóe mắt Vệ Tây Lẫm thoáng nhìn thấy vài camera của nhà đài nhắm ngay hắn, ứng đối khéo léo, tươi cười hoàn mỹ.

Hiệu trưởng Trương cười ha hả vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi trao phần thưởng.

Chủ nhiệm Liêu trao phần thưởng cho Lâm Đống, "Bạn học Lâm, chúc mừng em, về sau nên tiếp tục cố gắng, về phần học tập cũng không thể thả lỏng đấy."

"Cảm ơn chủ nhiệm Liêu...... Ực...... Ực...... Ực......"

Trong tay Lâm Đống cầm microphone, bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, thanh âm sau khi bị phóng to truyền ra ngoài, dưới đài liền cười vang.

Mặt Lâm Đống vặn vẹo một hồi, vội vàng đưa microphone ra chỗ khác, nhưng vẫn cứ nấc cụt không ngừng, "Ực...... Ực...... Ực......" Mỗi lần nấc cụt, ngực không tự giác rung động theo, người dưới đài vẫn như cũ nhìn thấy rõ ràng, tiếng cười tựa hồ lớn hơn nữa.

Biểu tình của chủ nhiệm Liêu có chút phai nhạt, xoay người rời đi.

La Chân Chân vội vàng giải vây, "Kế tiếp xin mời chủ nhiệm Liêu trao giải cho《Thơ ấu》."

Vệ Tây Lẫm nhận phần thưởng, đi vào hậu trường, ngay tức khắc liền bị một đám đông fans vây quanh, hoa tươi cùng lễ vật liền lấp đầy trong lòng.

"Vệ Tây Lẫm, ngươi hát thực hay a!"

"Vệ Tây Lẫm, có thể ký tên cho ta được không?"

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"

"Vệ Tây Lẫm, ngươi chừng nào thì ra Abum a? Thật mong chờ nha!"

"......"

Lâm Đống nhìn thoáng qua đám náo nhiệt bên kia, một bên nấc cụt không ngừng một bên thầm mắng Vệ tây Lẫm, tránh đi phóng viên liền lẻn vào toilet.

"Tí tách......"

Nghe tiếng chuông di động, hắn chần chờ một chút mới tiếp điện thoại.

"Lâm Đống! Rốt cuộc vì sao ngươi lại thế này? Đó là phát sóng trực tiếp, phát sóng trực tiếp! Không ngờ ngươi ngay tại lúc đang phát sóng trực tiếp liền nấc cụt? Ngươi ăn gì? Ngay cả nhịn xuống cũng không thể làm sao! Ngươi có biết trên mạng hiện có bao nhiêu người đang chê cười ngươi hay không?" Truyền ra là âm thanh Kim Linh đang nổi trận lôi đình.

Lâm Đống khó chịu hít sâu một hơi, nếu không phải lúc này hắn còn cần dùng đến Kim Linh, hắn làm sao sẽ để nàng ta làm càn như thế! Chờ Kim Linh nói xong hắn mới bình tĩnh đáp: "Linh tỷ, thực xin lỗi. Lần này là lỗi của ta, do ta không xử lý tốt. Ta không có kinh nghiệm, về sau còn phải phiền người chỉ giáo thêm. Sự việc lần này ta sẽ tự giải thích cho ông chủ."

Nghe hắn nhắc tới ông chủ, giọng Kim Linh dịu đi đôi chút, "Được rồi, chuyện này ta sẽ xử lý, sau đó sẽ bảo trợ lý Phương lấy ra một phần tư liệu cho ngươi, ngươi tốt nhất nhìn kỹ xem về sau nếu lại tham gia loại hoạt động như thế này có những điều gì cần chú ý! Cứ như vậy đi."

Nghe tiếng tút tút từ điện thoại, Lâm Đống cười nhạt, âm ngoan nói, "Sau này ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đối xử như vậy với ta."

Lại nói đến bên Vệ Tây Lẫm, hắn kiên nhẫn mà ký tên từng cái từng cái một cho các fan sau đó trở lại sảnh lớn, khán giả đều tập trung ở lối ra. Hắn lục soát một vòng cũng không thấy Cố Duyên Tranh, có chút thất vọng liền theo dòng người đi ra ngoài.

"Vệ Tây Lẫm!" Mấy phóng viên lập tức xông tới, mạnh mẽ vây chặt lấy hắn.

"Chào buổi tối." Vệ Tây Lẫm phủ lên bộ dáng tươi cười.

"Vệ Tây Lẫm, tính đến bây giờ ngươi đã sáng tác được bao nhiêu bài hát rồi, về bài [Ta tin] này lại là do chính ngươi tự soạn nhạc. Có thể tiết lộ cho chúng ta quá trình sáng tác không?"

"Bài hát này tràn đầy năng lượng tích cực, có thể nhìn ra nó phi thường được hoan nghênh, ngươi có thể đoán trước lượng download bài hát này một chút không?"

"Vệ Tây Lẫm, trước mắt ngươi vẫn không có dự định ký hợp đồng sao? Này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển ở giới ca hát của ngươi trong tương lai hay không?"

"......"

Cố Duyên Tranh, Đỗ Minh Thành cùng Ngô Ưu ba người đứng ở cách đó không xa.

"Wow, tiểu tử này có vẻ còn rất nổi tiếng? Có nhiều phóng viên phỏng vấn hắn như vậy." Đỗ Minh Thành có chút ngoài ý muốn.

Ngô Ưu nói: "Ta vừa rồi tra trên mạng một chút, hắn đã tham gia giải 《Đệ nhất ca sĩ》, hơn một tháng thời gian đã sáng tác ra vài bài hát lại còn có tất cả đều rất được hoan nghênh. Đừng nhìn người hắn chỉ mười bảy tám tuổi, chỉ cần bằng vào ca hát thì tài sản cá nhân của hắn đã có gần ngàn vạn, so với chúng ta lúc trước mạnh hơn rất nhiều."

"Ác? Có cơ hội phải đi nghe hắn hát một chút." Đỗ Minh Thành cũng không phải cảm thấy hứng thú thực sự, chỉ thuận miệng nói. Ca sĩ hát dễ nghe còn có rất nhiều, rất nhiều, hắn tạm thời vẫn chưa phát hiện ở Vệ Tây Lẫm có điểm nào đáng cho mình chú ý đâu, trừ việc hình như hắn có hứng thú với Cố Duyên Tranh.

"Trên Weibo hắn còn có hình chụp lén Duyên Tranh. Bất quá chỉ là bóng dáng." Ngô Ưu cười cười, " 'Đối với một soái ca mà nói, việc bi thảm nhất trên thế giới nhất không gì hơn là gặp được một người càng soái hơn so với hắn.' Ha ha ha...... 'So với việc gặp được một người càng soái hơn so với chính mình càng bi thảm hơn là lại gặp hắn một lần nữa'."

Cố Duyên Tranh ánh mắt bay nhanh liếc sang màn hình di động của Ngô Ưu một cái.

..........




~CÁC BAE ĐƯỢC BAO NHIÊU TIỀN MỪNG TUỔI ;3 NÓI CHO TA BIẾT ĐI <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play