Vệ Tây Lẫm V: Có một ngày, tôi với mấy người bạn so kè với nhau. Bạn A: Tôi có chiếc xe thể thao một triệu! Tôi: Tôi có fan não tàn. Bạn B: Tôi có một biệt thự xa hoa! Tôi: Tôi có fan não tàn. Bạn C: Cha tôi là Triệu Cương! Tôi: Tôi có fan não tàn. Cần phải @Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm để nói tiếng cảm ơn! Moah moah.
Hôm sau, buổi sáng, không khí trong lành hơn bình thường, tâm tình Vệ Tây Lẫm cũng tươi mát hơn. Ăn sáng xong, hắn và Cố Duyên Tranh dẫn theo luật sư tiến vào cục cảnh sát.
Cảnh sát Trương thấy bọn họ tới thì kinh ngạc. Tuy là trước mắt không có chứng cứ chứng minh Từ Chấn cố ý giết người, nhưng cũng chưa có chứng cứ chứng minh hắn không phải cố ý giết người, theo lý thì khi cục cảnh sát chưa gọi, bọn họ không cần phải chủ động đến đây.
Cố Duyên Tranh không cho phép người yêu ở thế bị động, thế nên y tới.
"Cảnh sát Trương, không biết vụ việc đã có tiến triển gì chưa? Quên mất, xin giới thiệu, đây là đoàn luật sư của tôi. Dù có vấn đề gì, các anh đều có thể trao đổi với nhau. Tôi và Tây Lẫm nhất định sẽ ra sức phối hợp với cảnh sát."
Loại tư thái nắm giữ tất cả của người đàn ông này lóa mắt như vậy, Vệ Tây Lẫm thất thần vài giây, lấy lại tinh thần, hơi mỉm cười, gật đầu với cảnh sát Trương, tỏ vẻ hắn tán đồng lời Cố Duyên Tranh.
"Trong vòng 48 giờ, nếu như các anh không thể tìm được chứng cứ chứng minh Từ Chấn có tội, chúng tôi cũng nên rời Hán Võ. Công việc của tôi rất bận, tin rằng cảnh sát Trương có thể thông cảm. Đương nhiên, nếu sau 48 giờ các anh tìm được chứng cứ mới, chúng tôi sẽ tiếp tục phối hợp với các anh để điều tra."
Từ Chấn thực cảm động, hắn cảm thấy rất may mắn vì đã theo Vệ Tây Lẫm, nhìn Từ Lôi, đều quyết định sau này sẽ tận tâm tận lực hơn trong công việc.
Cảnh sát Trương nói với vẻ qua loa: "Chúng tôi đang cố gắng điều tra, trước khi các cậu tới, tôi đã phái hết cấp dưới ra ngoài. Một khi vụ án có tiến triển, chúng tôi sẽ thông báo cho các cậu."
Vệ Tây Lẫm lơ đãng nói: "Không biết các anh có tra Hạ Phong, Biên Thành, Bách Lâm, Triệu Dung Nhược và Hướng Thiên Túng chưa?"
Ánh mắt cảnh sát Trương chợt lóe lên: "Cậu từng có xích mích với bọn họ?"
Vệ Tây Lẫm buông tay: "Hẳn là cảnh sát đã điều tra những mối quan hệ xung quanh tôi, trừ lúc quay [Chạy mau nào anh em], tôi và bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau. Chỉ là, năm người này có một điểm chung, ấy là đều bị rơi từ tuyến hai xuống tuyến ba vì tôi. Ngoài ra, mấy hôm trước khi ghi hình cho chương trình, thái độ của năm người bọn họ đối với tôi đúng là có hơi kỳ quái. Đây chỉ là một loại cảm giác, tôi cũng không nói rõ được. Có lẽ các anh có thể tìm bên chương trình [Chạy mau] để xem camera." Thông qua 002, hắn đã xác định được chuyện lần này không thoát khỏi quan hệ với năm người Hạ Phong, thế nên muốn dẫn đường để cảnh sát điều tra theo hướng này. Kế hoạch của bọn Hạ Phong đúng là rất chu đáo chặt chẽ, 002 chỉ điều tra được vài tin liên quan trên internet, phần còn lại vẫn phải trông chờ vào cảnh sát.
Một vị cảnh sát trung niên trên dưới 50 tuổi khác nghe hiểu ý Vệ Tây Lẫm, hắn đây là nghi ngờ tai nạn lần này có liên quan đến năm người Hạ Phong. Chẳng lẽ là vì rơi từ tuyến hai xuống tuyến ba mà không tiếc giết người? Điều này không khỏi quá ngoài sức tưởng tượng. Nhưng nghĩ đến lời Tiểu Tưởng từng nói, ông lại cảm thấy cũng không phải không có khả năng. Làm cảnh sát, mấy vụ phạm tội vì ích lợi bản thân còn lạ gì sao? Giới giải trí cũng là vòng danh lợi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hiển nhiên cảnh sát Trương cũng nghĩ như thế: "Xin cậu Vệ yên tâm, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ manh mối nào." Không tìm hiểu thì không biết, vừa biết liền bị dọa nhảy dựng, cảnh sát bọn họ nắm giữ nhiều tư liệu, hiểu Vệ Tây Lẫm hơn dân chúng nhiều, số tiền Vệ Tây Lẫm âm thầm quyên góp cho các dân tộc thiểu số và vùng núi thế mà lên tới gần một trăm triệu! Ấn tượng của ông đối với Vệ Tây Lẫm vô cùng tốt, do đó cũng rất hòa nhã.
Đoàn người Vệ Tây Lẫm rời đi rồi, cảnh sát Trương lại lật xem phần tư liệu trong tay mình, ánh mắt dừng trên tờ giấy ghi thông tin của Hà Kiến Dân.
Vợ Hà Kiến Dân có bệnh trong người, con thì học cấp ba, tháng nào cũng cần không ít tiền. Hà Kiến Dân vốn có một công việc bảo vệ ổn định, một tháng thu được 2500, miễn cưỡng có thể chống một nhà ba người.
Một tháng trước, Hà Kiến Dân đột nhiên bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, ba hôm sau hắn từ chức. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, hắn từ chức không phải để nằm viện chữa trị mà là ở nhà rảnh rỗi. Càng kỳ quái hơn, nguồn thuốc của vợ hắn cũng không bị cắt, phí sinh hoạt cho con cũng không giảm. Điều này cực kỳ kỳ lạ. Phải biết rằng, vợ hắn đã bị bệnh rất nhiều năm, trong nhà không thể nào có tiền để dành. Như vậy, số tiền đó từ đâu ra? Kỳ quái hơn nữa ấy là sau khi Hà Kiến Dân bị đâm vào viện, tài khoản nhà Triệu* lại có thêm 20 vạn, số tiền này được chuyển tới từ một ngân hàng nước ngoài. Trước giờ quan hệ của nhà họ Triệu vẫn rất đơn giản, cũng không có người thân hay bạn bè gì ở nước ngoài. Đáng tiếc, vì đây là ngân hàng nước ngoài có tính bảo mật cực kỳ cao, thế nên căn bản không thể tra ra rốt cuộc số tiền này do ai gửi tới.
(*Tác giả để Triệu đấy... không biết có nhầm không...)
Cảnh sát Trương gọi người đi tra lịch sử trò chuyện và tài khoản ngân hàng của năm người Hạ Phong xong, nhắm mắt ngẫm lại về những manh mối đã có, vẫn cảm thấy hình như đã hiểu rõ gì đó, nhưng lại như đã xem nhẹ điều gì đó, nhíu chặt mày.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi, ông chợt mở mắt ra, cầm microphone, bình tĩnh mở miệng: "Alo?"
Giây tiếp theo, ông bỗng đứng bật dậy, giọng cất cao: "Cái gì? Hà Kiến Dân đã chết! Không phải bệnh viện đã nói tuy ông ta đã thành người thực vật nhưng tình huống vẫn rất ổn định sao, sao lại đột nhiên...... Là thế à, tôi đã biết."
Cúp máy, ông nặng nề ngồi xuống. Bệnh viện nói rằng Hà Kiến Dân chết vì một hộ sĩ sơ ý tiêm sai thuốc, ông không thể chắc chắn đây không phải một phần âm mưu. Nếu đúng như vậy, người phía sau màn ra tay tàn nhẫn thật đáng sợ.
......
Vệ Tây Lẫm ngồi xếp bằng trên sô pha nhạt nhẽo chơi máy tính, có Cố đại thần ra mặt, hắn như không xen tay vào được. Hắn đang chơi nông trường Cố Vệ, thuần thục thu hoạch hết rau dưa cho vào kho hàng, sau đó gieo hạt giống mới trên ruộng vừa xới, tưới nước bón phân. Tiếp theo hắn lại vào tài khoản Cố Duyên Tranh, giúp y thu đồ ăn trồng rau, chơi vô cùng vui vẻ.
Cố Duyên Tranh dựa trên bàn làm việc, đeo tai nghe bluetooth: "Tìm được nhân chứng khác không?"
"Đối phương đủ cẩn thận, tuy là cách đó không xa có tòa nhà cao tầng, thế nhưng bọn họ có cao thủ máy tính, thiết bị theo dõi đều bị trục trặc, không quay được gì. Chỉ là kế hoạch tinh vi thế nào cũng không thể qua được nhân khí của ngài Vệ." Người trong điện thoại cảm thán.
"Thế nào?" Cố Duyên Tranh kỳ quái hỏi.
"Trong lúc chúng tôi điều tra khu căn hộ chỗ tòa nhà cao tầng vô ý thấy trong nhà một hộ dán đầy poster hình ngài Vệ, sau khi cẩn thận hỏi qua thì phát hiện chủ hộ là fan ngài Vệ, hơn nữa còn là fan cuồng. Chúng tôi không hề ôm bất kỳ hy vọng nào hỏi xem hôm kia người đó có thấy gì không. Không nghĩ tới người đó chẳng những thấy được, hơn nữa còn dùng di động quay lại, đoạn video này hoàn toàn có thể chứng mình lúc ấy Hà Kiến Dân đã tự mình xông ra đường!"
Trên mặt Cố Duyên Tranh hiện lên ý cười, khóe môi cong cong: "Rất tốt! Mấy người lập tức dẫn người đó đến cục cảnh sát, nhớ phải đối xử tốt với người đó một chút. Tôi và Tây Lẫm lập tức đuổi qua!"
Vệ Tây Lẫm chờ y ngắt cuộc gọi, hỏi: "Có tiến triển?"
Cố Duyên Tranh gật gật đầu: "Bây giờ chúng ta liền đến cục cảnh sát."
Nửa tiếng sau, mọi người đều tới cục cảnh sát.
Chờ đến khi cảnh sát hỏi rõ ràng mọi chuyện, người có mặt đều dở khóc dở cười.
Vị fan cuồng của Vệ Tây Lẫm đây tên là Vệ Thanh, nick Weibo là 'Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm', là một vị fan cực kỳ sinh động. Ngay từ đầu Vệ Thanh chú ý tới Vệ Tây Lẫm chỉ vì cậu ta và Vệ Tây Lẫm cùng họ. Hiểu Vệ Tây Lẫm càng sâu, cậu ta càng thích Vệ Tây Lẫm, nhanh chóng trở thành fan cuồng của Vệ Tây Lẫm. Cậu ta chẳng những sưu tầm được CD, sách, poster in hình Vệ Tây Lẫm mà còn đến tham gia hầu hết các buổi biểu diễn và hoạt động của Vệ Tây Lẫm. Không chỉ như thế, cậu ta còn tập hợp chỉnh sửa những dòng trạng thái Weibo thú vị của Vệ Tây Lẫm, đặc biệt đưa đến xưởng in ấn in ra một quyển gọi là [Trích lời kinh điển của Vệ Tây Lẫm], tự mình giữ, mỗi ngày đều phải mở ra nhìn một cái. Từ đó có thể thấy được độ cuồng nhiệt của cậu ta đối với Vệ Tây Lẫm. Cũng may điều kiện kinh tế nhà cậu ta không tồi, nếu không làm vậy đã sớm phá sản.
Vệ Thanh là học sinh đại học Hán Võ, lúc trước khi Vệ Tây Lẫm đến đại học Hán Võ mở buổi biểu diễn loại nhỏ cậu ta cũng có đến xem. Lần này Vệ Tây Lẫm tới Hán Võ quay chương trình truyền hình, Vệ Thanh nhận được tin tức vẫn luôn muốn gặp một mình Vệ Tây Lẫm, lại ngại người bảo hộ cạnh Vệ Tây Lẫm quá nhiều, cậu ta không thể nào tìm được cơ hội. Sau đó, Vệ Thanh tình cờ nhìn thấy người đại diện của Vệ Tây Lẫm đi thuê xe, trong lòng liền có một ý tưởng lớn mật, đó chính là chặn hắn trên đường sân bay. Cậu ta biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng mong muốn gặp Vệ Tây Lẫm quá mãnh liệt. Hơn nữa, cậu ta cảm thấy đời người dài như vậy, chung quy vẫn muốn điên cuồng một chút, nếu không thì già rồi cũng không có chút kích thích nào. Thế là cậu ta liền hạ quyết tâm làm vậy.
Vừa lúc nhà cậu ta ở gần đường thông tới sân bay, ăn sáng xong, cậu ta đi dạo gần gần đó, chờ xe Vệ Tây Lẫm. Do lo mình sẽ bỏ qua cậu ta còn đặc biệt trang bị một chiếc kính viễn vọng. Lúc vô tình phát hiện còn có một người khác cũng lượn lờ gần đó, Vệ Thanh cũng không nghĩ nhiều.
Xa xa nhìn thấy ba chiếc xe giống nhau như đúc, Vệ Thanh biết là Vệ Tây Lẫm tới, chui vào bụi hoa núp, tính đợi lúc chiếc xe cách mình còn mười mấy mét mới lao ra, đồng thời mở camera điện thoại, tùy thời chuẩn bị ghi hình. Cậu ta không ngờ rằng, người đàn ông cậu ta thấy lúc trước cũng trốn đi như mình, trốn ở bụi hoa cách cậu mấy mét. Lúc này, cậu ta vẫn không nghi ngờ, chỉ cho là người đàn ông này cũng là fan cuồng Vệ Tây Lẫm. Lúc ấy cậu còn cười trộm nửa ngày, nghĩ thầm nam thần không hổ là nam thần, cả lão già hơn 50 tuổi cũng mê hắn. Cậu ta liền lặng lẽ giơ di động quay người kia lại.
Anh ta trăm triệu lần không nghĩ tới lúc ấy, sau khi xe Vệ Tây Lẫm chạy tới, người đàn ông kia không chỉ phóng ra trước cậu ta, hơn nữa còn lao ra lúc xe chỉ còn cách ông ta ba bốn mét, này không phải tìm chết sao!
Lúc ấy Vệ Thanh liền luống cuống, vốn là muốn quay Vệ Tây Lẫm, ngoài ý muốn lại quay được người đàn ông lao ra. Sau khi phát hiện người đàn ông kia bị đâm, cậu ta sợ hãi hoang mang, bất giác chạy trốn. Về đến nhà, cậu ta vẫn luôn hốt hoảng, mãi đến hôm nay mới thấy đủ loại tin tức bất lợi cho Vệ Tây Lẫm. Cậu ta vốn muốn giao thứ mình quay được cho cảnh sát, thế nhưng tốc độ người của Cố Duyên Tranh quá nhanh, tìm tới cửa trước.
Chuyện chính là trùng hợp như vậy!
Mọi người cảm thấy thật khó thể tin, đồng thời đều kinh ngạc cảm thán với vận may của Vệ Tây Lẫm. Kỳ thật, thay vì nói Vệ Thanh cứu đoàn người Vệ Tây Lẫm bọn họ, không bằng nói là nhân phẩm của Vệ Tây Lẫm đã cứu bọn họ. Nếu Vệ Tây Lẫm không có hình tượng tốt đẹp như vậy, fan của hắn sẽ không si mê hắn như vậy, cho dù có quay được hiện trường cũng không nhất định sẽ chủ động giao cho cảnh sát.
............