Vệ Tây Lẫm V: Khi tâm trạng không tốt, nửa đêm tôi thường gọi điện quấy rầy người khác, đánh thức họ xong, tôi đi ngủ.
Tới trạm xe buýt, bạn có thể thấy trên tấm poster có màu sắc rực rỡ là Harry Portter và các bạn của cậu ấy đang mỉm cười; mở tạp chí ra, bạn có thể thấy cái tít giải trí '[Harry Potter] chiếm thế thượng phong, Antony gần như không thể phản kích"; truy cập UU nói chuyện phiếm, góc phải của trang UU sẽ bắn ra một đề xuất: Tác phẩm mới nhất của Vệ Tiềm - [Harry Potter] mang tới cho bạn một thế giới phép thuật hoa mỹ; mở laptop ra, màn hình chợt sáng hai chữ 'Harry Potter' kèm một dòng chữ chạy ra: 'Harry Potter vô tình phát hiện bí mật về đá phép thuật, âm mưu tà ác lặng lẽ diễn ra tại Hogwarts yên bình...'
[Harry Potter] tựa như một hiện tượng, nổi lên như cồn, quét ngang ngàn quân, số liệu trên internet dễ dàng vượt qua [Bàn Cổ], hơn nữa còn thong thả đẩy [Bàn Cổ] xuống dưới.
Antony sắp loạn chết rồi, một búng máu trong cổ họng ho ra chẳng xong, mà nuốt vào cũng không được, chỉ đành chửi xối xả: Má nó, [Harry Potter] là một quyển truyện cơ mà? Truyện đấy? Vì để tuyên truyền thần tốc một quyển truyện mà lại dùng đến cách thức tuyên truyền của phim ảnh? Một lượng lớn như thế thì chi bao nhiêu cho vừa? Hắn đã mơ hồ thấy được cảnh mình phải cúng tiền ra ngoài rồi!
Netizens thích xem náo nhiệt nhất, người Hoa lại đoàn kết nhất, thế nên hiện tại khắp các ngõ ngách trên internet đều là bình luận về [Harry Potter], nhiều đến nỗi internet sắp ngập chìm trong chúng.
Ví dụ như:
Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Lẫm của tui mạnh quá, Vệ Tiềm tất thắng Antony!
Tui yêu 540: Cứ đọc [Harry Potter] là tui lại có xúc cảm muốn đến Anh tìm trường học phép thuật Hogwarts, nói cho tui biết đi, rằng tui không phải là người duy nhất!
Cương nhu tịnh tế: Thím không một mình +1.
Thật nhạy: Thím không một mình +10086.
Mặt trời lên trăng lặn xuống: Từng thế công ép sát của Harry khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chờ ngày Vệ Tiềm thắng!
Billy Brown: [Harry-Potter] is so wonderful! Move it!
Dominie No.1: Six thousand words each day is far from enough, we need more! More!
Nice Anna: Harry is not a hero, but he is so real. I love him.
...
Ngay cả ở nước ngoài, cũng có rất nhiều độc giả chạy đến trang chủ của Vệ Tây Lẫm nhắn nhủ, có thể thấy không một ai có thể ngăn được khí thế của [Harry Potter]!
Chẳng qua cũng có fan hỏi Vệ Tây Lẫm qua weibo rằng: Nam thần ơi, tiêu nhiều tiền vậy chỉ để tuyên truyền một quyển truyện thật sự đáng sao?
Liên quan tới vấn đề này...
Vệ Tây Lẫm ngẩng đầu nhìn Cố Duyên Tranh đang ngồi làm việc đối diện mình mà đắc ý, vì hắn có một người chồng tốt mà.
Tiện thể nhắc luôn, hắn và Cố Duyên Tranh có thư phòng riêng. Bình thường lúc có việc quan trọng, hai người sẽ ở thư phòng riêng đấy mà bận rộn.
Song sau đó Cố Duyên Tranh đặt thêm một bàn máy tính đối diện bàn làm việc trong thư phòng của y. Thế là từ dạo ấy, khi nào Cố Duyên Tranh bận, mà Vệ Tây Lẫm rảnh thì sẽ vào đây lên mạng, vừa lúc ở cạnh y. Hai người ngồi mặt đối mặt, ngẩng đầu cái là thấy được nhau, dù cho không nói lời nào nhưng lòng cũng đã thỏa mãn.
Cố Duyên Tranh từng hỏi Vệ Tây Lẫm có ý chuyển thể [Harry Potter] thành phim không, câu trả lời của Vệ Tây Lẫm là tập đoàn Hải Nạp và phòng làm việc của Vệ Tây Lẫm có thể hùn vốn xuất phẩm. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phòng làm việc của hắn tự gánh việc chế tác khủng như thế hơi khó, mà nếu muốn tìm người hợp tác thì tất nhiên phải tìm người mình.
Trừ điều này ra, Vệ Tây Lẫm cũng không lo gì nhiều cho [Harry Potter], chỉ khi Mập Mạp bảo với hắn là có người đang tuyên truyền [Harry Potter] hắn mới biết rồi đoán ngay ra người đó là Cố Duyên Tranh. Hắn bảo y tiêu tiền bậy, y hùng hồn biện minh: Tạo độ nóng cho bộ phim trước.
[Harry Potter] trên mạng vẫn chưa hoàn thành, nhưng trong notebook của Vệ Tây Lẫm, phần đầu tiên đã kết thúc. Bây giờ bắt đầu kế hoạch quay phim không hề sớm.
Vệ Tây Lẫm không ý kiến gì.
Ngẩng đầu thêm lần nữa, ánh mắt của người đàn ông ấy vẫn chăm chú vào máy tính. Vệ Tây Lẫm sải bước tới, lấy tay che màn hình, bất mãn bảo: "Cứ suốt ngày nói em không biết bảo vệ mắt, không phải chính anh cũng thế sao?"
Cố Duyên Tranh ấm lòng, y thả lỏng tựa lưng vào ghế, kéo người ngồi xuống đùi mình: "Được thôi, vậy không nhìn nữa."
"Nửa tháng rồi chưa thăm cha mẹ anh, mai là thứ bảy có phải nên đi về một chuyến không?" Vệ Tây Lẫm đổi tư thế. Hắn cũng đâu nhẹ.
"Ừ, ngày mai đi." Cậu thanh niên này vừa mới tắm xong, trên người tản ra mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm. Cố Duyên Tranh vốn đang tâm viên ý mãn, thêm việc cậu chàng cứ ngọ nguậy trên đùi của y, thế là y chẳng thèm kiềm chế luồn tay vào áo ngủ, để nó hoạt động tại vùng hông rắn chắc, thỉnh thoảng lại bóp nhẹ, đầu cũng hơi nghiêng về phía trước, chóp mũi cọ xát lồng ngực qua lớp vải.
Hai người đã mấy ngày không âu yếm nên cơ thể Vệ Tây Lẫm rất nhạy cảm, mới tí thôi hắn đã run lên, không tự chủ được mà trốn tránh lui ra sau.
Cánh tay Cố Duyên Tranh trùm lấy eo hắn, mạnh bạo kéo hắn trở về.
"Muốn làm thì lên giường." Vệ Tây Lẫm vẫn tránh. Đang ở trong thư phòng lại còn trên ghế nữa, hắn vừa thấy xấu hổ, vừa thấy kích thích, ngũ giác đều bị phóng đại, cơ thể sinh ra khát vọng làm tim hắn đập rộn lên.
Cố Duyên Tranh làm như không nghe thấy, y nhếch mép tạo thành một nụ cười mê người lại ma mị. Một cái tay khác chui vào trong áo, chẳng cần nghĩ ngợi mà cuốn áo lên, những cái hôn nóng bỏng, dày đặc nối tiếp...
Biệt thự mà vợ chồng Cố Tu Nguyên ở có một căn phòng đón ánh mặt trời được trải thảm, bày ghế sô pha và ghế bập bênh. Mùa đông phơi nắng ở đây quả thật rất thư thái. Cố Duyên Tranh về nhà bố mẹ tất nhiên là phải xuống bếp, Vệ Tây Lẫm thì chơi cờ vây với cha Cố ở phòng phơi nắng.
Thật ra thì Vệ Tây Lẫm không giỏi đánh cờ vây, nhưng cha Cố vẫn thích đánh cờ với hắn, không phải là vì ông dễ dàng đánh bại Vệ Tây Lẫm, mà là vì thích con người như Vệ Tây Lẫm - kiểu người dù đánh cờ rất gà, nhưng vẫn vắt hết trí não và sức lực nghiêm túc chơi, tràn đầy cái gọi là tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, chẳng giống Cố Duyên Tranh, quá già cỗi. Về điểm này, Vệ Tây Lẫm và con trai ông quả thật xứng đôi.
Cố Duyên Tranh bưng đĩa trái cây đi tới, thì thấy Vệ Tây Lẫm đang mân mê con cờ nhìn chằm chằm vào bàn cờ mà khổ sở suy tư, còn cha thì bưng ly trà thảnh thơi nhấm nháp, hết sức kiên nhẫn chờ đợi. Một ý cười thoáng qua trong đôi con ngươi thâm thúy tựa bầu trời đêm, y ngồi xuống cạnh Vệ Tây Lẫm nhìn tổng quát bàn cờ xong cũng chẳng nói nhiều chỉ ôm vai hắn, cầm miếng kiwi đút hắn ăn.
Cố Tu Nguyên trợn tròn mắt nhìn thằng con trai ở trước mặt mình vẫn không biết thu liễm lại chút nào, song cũng đành bất đắc dĩ tiếp tục uống trà vì Cố Duyên Tranh chẳng hề để ý đến phản ứng của ông.
Vệ Tây Lẫm suy tính một hồi, cuối cùng hạ cờ.
Mẹ Cố vốn đang ở trong nhà bếp phụ giúp con trai tiện thể hỏi thăm xem dạo này con trai sống thế nào, ấy thế mà đợi một hồi thằng con ấy vẫn chưa trở lại, bà bèn ra phòng phơi nắng, thấy ba tên đàn ông kia đều đang đắm chìm trong ván cờ đành bất đắc dĩ lắc đầu, cất giọng: "Dọn cơm!"
Mặc dù chỉ có bốn người, Cố Duyên Tranh vẫn làm sáu món ăn, một món canh. Mỗi món không nhiều lại không sợ ăn không hết. Nông trường Cố Vệ có mở một cửa hàng chuyên bán rau củ, trái cây các loại trong thành phố. Vệ Tây Lẫm đã dặn nhân viên giao trái cây và hoa quả tươi đến cho bố mẹ Cố mỗi ngày. Vậy nên rau dưa và trái cây trong mâm cơm của bố mẹ Cố đều có nguồn gốc từ nông trường Cố Vệ. Mà qua tài nấu nướng của Cố Duyên Tranh, chúng còn trở nên ngon miệng hơn.
Ở trên bàn cơm, cha Cố cũng không nhịn được mà khen một câu: "Rau củ ở nông trường của hai đứa quả thật không tệ."
"Rất ngon." Mẹ Cố cũng gật đầu, hơi bất đắc dĩ nói: "Gần đây, lượng cơm mẹ ăn cũng nhiều lên. Nếu không phải ngày nào cũng duy trì tập luyện, chỉ sợ cân nặng sẽ tăng không ít."
Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh và bố Cố cùng bật cười.
Cố Duyên Tranh an ủi: "Mẹ à, ăn được là phúc rồi, mẹ đừng nghĩ quá nhiều."
Vệ Tây Lẫm cũng nói: "Mẹ, dáng mẹ còn đẹp hơn so với nhiều người trẻ. Huống chi, mẹ còn không bỏ bữa, dinh dưỡng cũng cân bằng, sau này chắc chắn ngày càng trẻ ra, ngày càng khỏe mạnh."
Mẹ Cố nghe đến phấn khởi, cười híp con mắt gắp thức ăn cho hắn và Cố Duyên Tranh: "Ừ. Nào, ăn nhiều chút."
Lúc này, mọi người nghe thấy tiếng mở cửa.
Cố Duyên Yên dắt Điền Tâm Tâm, xách bao lớn bao nhỏ vào nhà: "Thơm quá đi. Bố ới, mẹ ới, bố mẹ đã dọn cơm rồi à? Con ----"
Bước vào được mấy bước, cô mới nhìn thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh cũng đang ở đây. Bốn người ngồi bên bàn đều đang cười, một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ. Cô dừng bước, bỗng có một loại ảo giác rằng mình là người ngoài đột nhiên xen vào, lòng hơi chua xót.
Điền Tâm Tâm không hề nhận ra bầu không khí lúng túng trong chớp nhoáng này, bé chạy vào nhà ăn: "Ông bà ngoại ơi, cậu, anh Vệ ơi!"
Bé ở với mẹ hết mấy tháng, thật lâu rồi chưa chơi với ông bà ngoại và cậu, cũng rất lâu rồi không gặp Vệ Tây Lẫm vì thế nên giờ bé vui lắm.
Mẹ Cố đứng lên, mở miệng cười: "Duyên Yên, các con tới đó à. Mẹ và bố con lâu rồi không được nếm tay nghề của em trai con, nên hôm nay ăn trưa sớm. Hai đứa đến sao không gọi điện, để cả nhà chờ hai đứa."
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đều đứng dậy nghênh đón.
Điền Tâm Tâm ôm ông ngoại, bà ngoại, cậu và Vệ Tây Lẫm mỗi người một cái.
Cố Duyên Tranh sờ đầu Điền Tâm Tâm, nhận lấy đồ trong tay Cố Duyên Yên, tự nhiên nói: "Chị."
Vệ Tây Lẫm cũng theo sau gọi tiếng chị, đồng thời hỗ trợ xách đồ.
Cố Duyên Yên ợm ờ đáp một tiếng, mặc dù cô không thích Vệ Tây Lẫm nhưng có bố mẹ ở đây cô không dám quá mức.
"Cả nhà mới vừa dọn cơm, mau rửa tay rồi ra ăn đi. Em trai con làm nhiều đồ lắm." Mẹ Cố nói với Cố Duyên Yên. Bà nhận ra sự mất tự nhiên giữa con trai và con gái mình, cũng biết là vì sao nhưng tạm thời không định nhúng tay vào.
Bọn trẻ lớn rồi, có vấn đề gì thì tự chúng có thể giải quyết thỏa đáng, người làm cha làm mẹ như họ nếu tham gia vào thì sẽ lớn chuyện. Hơn nữa, đây cũng coi như là một bài học cho con gái, con trai và Tây Lẫm. Con trai và Tây Lẫm ở bên nhau, sau này tất nhiên phải sống chung lâu dài, nếu như ngay cả vấn đề này cũng không giải quyết được thì sau này mâu thuẫn chắc chắn sẽ thăng cấp.
Lòng cha Cố cũng rõ như gương, thế nên cũng giả đò không biết: "Tâm Tâm, rửa tay đi."