Vệ Tây Lẫm V: Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, người nọ lại đang giả lạnh lùng.

Cố Duyên Tranh thức dậy rất sớm, thanh niên cuộn tròn kế bên y, đang ngủ ngon lành. Tư thế ngủ của thanh niên thật sự không ngoan một chút nào, tay phải bá đạo đặt lên ngực y còn đùi phải thì đè lên eo y. Đã ở bên thanh niên được một thời gian, vì phối hợp tư thế ngủ của hắn, thói quen khi ngủ của y cũng thay đổi, không còn giữ một tư thế ngủ thẳng đến hừng đông như trước, một chân thò vào giữa đùi thanh niên, hai người thân mật quấn lấy nhau.

Cánh môi màu đỏ của thanh niên vẫn có thể thấy dấu sưng còn lưu lại, khiến Cố Duyên Tranh nhịn không được lại nhớ đến tiếng ngâm nga phát ra từ cánh môi đó tối qua. Tay y bất giác đưa tới môi thanh niên, yêu thích không buông tay, xoa xoa nắn nắn cánh môi mềm mại.

Thanh niên bị quấy rầy, bất mãn hừ hừ một tiếng, mơ hồ lẩm bẩm một câu không rõ tiếng, thay đổi tư thế, mặt gối lên vai y, hơi thở vừa lúc nhắm ngay ngực phải y.

Cố Duyên Tranh cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng xóa bóp chóp mũi hắn, cuối cùng vẫn luyến tiếc không đánh thức hắn, buông lỏng tay, khẽ cắn một ngụm trên cánh môi vẫn luôn níu lấy sự chú ý của y, ôm chặt người vào ngực, cầm di động gửi tin nhắn cho Mập Mạp: 'Hôm nay để mọi người nghỉ một ngày đi.'

Gửi tin nhắn xong, y nhắm mắt lại tiếp tục ngủ cùng người yêu.

Vệ Tây Lẫm tỉnh ngủ, liếc mắt một cái liền thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lập tức nhảy dựng lên, oán trách Cố Duyên Tranh: "Sao anh không gọi em dậy?"

Cố Duyên Tranh biết hắn lo lắng gì: "Ba mẹ đã đi làm, bảo chúng ta ngủ thêm một chút, sẽ không nghĩ em không lễ phép. Anh đã cho người bên đoàn phim nghỉ một ngày, bận rộn lâu như vậy, vừa lúc để hôm nay nghỉ ngơi cho tốt."

Vệ Tây Lẫm thả lỏng ghé vào người y, lười biếng nói: "Anh biết cho nghỉ một ngày vậy em phải tổn thất bao nhiêu tiền không?"

"Anh bù." Hai chân Cố Duyên Tranh dưới chăn vỗ về cẳng chân thanh niên, cảm thụ được da thịt tiếp xúc thân mật, hai tay dùng lực vừa phải mát xa eo cho thanh niên, quan tâm hỏi: "Còn đau không?"

"Anh nói đi?" Vệ Tây Lẫm ngẩng đầu trừng hắn: "Em nói từ bỏ rất nhiều lần mà anh chẳng nghe." Nhưng kỳ thật lúc nói lời này hắn có chút chột dạ. Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã vượt qua ải ba mẹ Cố Duyên Tranh, tối hôm qua, hai người đều điên cuồng cả. Lúc hắn kêu dừng, Cố Duyên Tranh không nghe, chính hắn cũng ỡm ờ. Hai người như điên rồi, kịch liệt lao đến đòi hỏi đối phương......

Hình ảnh ánh mắt lập lòe của thanh niên làm Cố Duyên Tranh âm thầm bật cười: "Tối hôm qua anh rất thoải mái. Bảo bối, ý em sao? Thoải mái không?"

Vệ Tây Lẫm nhắm mắt lại xem như không nghe được.

"Bảo bối?" Hắn trầm mặc làm Cố Duyên Tranh bất chợt mất tự tin, xoa bóp mũi hắn, một hai phải kiếm được đáp án: "Bảo bối, bảo bối......"

Vệ Tây Lẫm hai tay ôm ngực, thở dài một tiếng: "Bạn trai tôi quả thực là chúa phiền, tôi nên làm cái gì bây giờ? Online chờ, gấp!"

Hai mắt Cố Duyên Tranh chợt lóe lên, thâm trầm nói: "Lại thỏa mãn hắn một lần."

Vệ Tây Lẫm xoay người đưa lưng về phía y tỏ vẻ kháng nghị.

Cố Duyên Tranh từ sau lưng ôm chặt hắn: "Có đói bụng không?"

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu.

"Anh kêu người hầu nấu cháo." Cố Duyên Tranh đem quần áo lấy lại đây đưa cho hắn.

Tối hôm qua lúc tới Vệ Tây Lẫm không mang quần áo để tắm rửa, dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà Cố Duyên Tranh làm khách, nếu còn mang theo quần áo tắm rửa thật giống bất chấp muốn ở lại một đêm, có vẻ quá phóng khoáng.

Cố Duyên Tranh cao hơn Vệ Tây Lẫm, khung xương cũng lớn hơn hắn. Vệ Tây Lẫm mặc quần áo hắn có vẻ rộng thùng thình, nhìn càng có vẻ thoải mái lười biếng.

Đám người hầu đều là người trong nhà, thấy hai người nắm tay xuống lầu đều cực hiểu ý làm như không thấy.

Cố Duyên Tranh tay mắt lanh lẹ thả một tấm đệm mềm mại lên ghế trước khi Vệ Tây Lẫm ngồi xuống.

Vệ Tây Lẫm lườm y một cái, cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong bếp đều dừng trên người hắn.

Cố Duyên Tranh bình tĩnh tự nhiên cầm một tấm đệm khác đặt lên ghế bản thân, yên lặng ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt cầu khen ngợi nhìn Vệ Tây Lẫm.

Khóe miệng Vệ Tây Lẫm khẽ co rút, cúi đầu uống cháo, trong lòng thầm đỡ trán: Bạn trai càng ngày càng manh, làm sao bây giờ?

Ăn xong bữa tối ở nhà họ Cố, hai người mới trở về nhà bọn họ ở Thúy Bình.

Trên đường, Vệ Tây Lẫm nhịn không được hỏi đến chuyện Cố Duyên Yên.

Cố Duyên Tranh không có ý giấu diếm, lời ít ý nhiều thuật lại thái độ và chuyện Cố Duyên Yên đã làm, sau đó tiêm một mũi thuốc an thần cho người yêu: "Đừng lo, anh sẽ giải quyết."

"Giải quyết thế nào?" Vệ Tây Lẫm có cảm giác Cố Duyên Yên sẽ rất khó giải quyết. Chồng Cố Duyên Yên vì đàn ông mà chết, cũng không khó hiểu vì sao cô lại bài xích chuyện bọn họ như vậy.

Đó giờ Cố Duyên Tranh vẫn luôn có thói quen giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn: "Sở dĩ chị để ý chuyện chúng ta như vậy là do chuyện Điền Tín chết đã để lại một cây kim trong lòng chị ấy. Nếu không thể nhổ cây kim này, chị ấy vĩnh viễn không có khả năng chấp nhận chúng ta."

Vệ Tây Lẫm không thể không thừa nhận y nói rất có đạo lý: "Nhưng này rất khó, hơn nữa cũng không phải là chuyện nhất thời có thể làm xong. Anh định làm thế nào?"

Cố Duyên Tranh chỉ nói: "Giao cho anh, sẽ có biện pháp."

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, tính trước xem xét một đoạn thời gian.

Về đến nhà, hắn ôm laptop nằm trên sô pha dạo Weibo, có một loại cảm giác muốn lan tỏa tâm tình tốt hiện giờ cho tất cả mọi người biết. Đương nhiên, loại xúc động này lập tức bị lý trí áp chế.

Nhưng dòng trạng thái hắn đăng lên Weibo hôm nay vẫn làm các fan có loại cảm giác như nam thần như đang bay.

[Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, người nọ lại đang giả lạnh lùng.]

Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm: Weibo của nam thần vẫn luôn thú vị thật.

Lo lắng: Nam thần, khi nào [Tử Thần tới I] sẽ đóng máy? Đây là bộ điện ảnh thứ hai của nam thần nha, tôi chờ không kịp rồi.

Tôi là quản lí net: Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm, bất chợt quay đầu, nam thần lại đang bán manh.

Tôi yêu 540: Vì sao có một loại cảm giác như nam thần đang đắm chìm trong tình yêu đẹp đẽ vậy? Là ảo giác của mị hở?

......

[Cố Duyên Tranh V: Vỗ tay. @ Vệ Tây Lẫm]

Cố Duyên Tranh đột nhiên nhảy ra, Vệ Tây Lẫm quay đầu cười cười với người bên người.

Cố Duyên Tranh giải thích: "Mọi người đều biết chúng ta là 'bạn tốt', anh không xuất hiện trái lại khá kỳ quái." Vệ Tây Lẫm buồn cười: "Em cũng chưa nói gì."

"Bảo bối......" Cố Duyên Tranh chần chờ một chút, vỗ vỗ mông hắn ý bảo hắn nhường chỗ. Vệ Tây Lẫm dịch qua bên cạnh: "Sao vậy?"

"Anh đã giấu em một chuyện." Cố Duyên Tranh bắt lấy tay hắn, sợ hắn nổi giận: "Hôm nay Vân Phong trở về thôn Cây Hòe, anh ấy đã nói chuyện của chúng ta cho bác trai bác gái biết."

Vệ Tây Lẫm lập tức ngồi dậy khỏi sô pha, nét cười trên mặt thu lại, truy hỏi: "Sao lại thế này?"

"Anh với anh ấy đều lo nếu bác trai bác gái đột nhiên biết chúng ta ở bên nhau sẽ chịu đả kích, thế nên quyết định để anh ấy dò đường trước." Cố Duyên Tranh cảm thấy biện pháp của Vệ Vân Phong quả thật là biện pháp tốt nhất.

Trong lòng Vệ Tây Lẫm dâng lên một cơn tức giận, rút tay ra: "Anh biết rõ em rất coi trọng ba mẹ. Nhưng mà hiện tại, giờ ba mẹ em lại biết được chuyện hai chúng ta từ miệng anh ấy, mà không phải chúng ta tự mình nói cho bọn họ." Cố Duyên Tranh muốn giải thích, lời nói lại bị cắt ngang.

Vệ Tây Lẫm chất vấn: "Vì sao em không nghe được chút tiếng gió nào?"

Cố Duyên Tranh tiếp tục thẳng thắn: "Anh lén liên hệ với Trần Cường, nhờ cậu ấy xóa lịch sử cuộc gọi đến của bác trai bác gái gọi cho em."

Vệ Tây Lẫm châm chọc nói: "Anh nghĩ thật chu đáo!"

"Bảo bối, em nghe anh giải thích ――" Cố Duyên Tranh muốn nói lại lần nữa bị cắt đứt.

Vệ Tây Lẫm khoát tay, lấy di động ra gọi điện thoại cho ba mẹ, lạnh giọng nói: "Bọn họ đột nhiên biết được chuyện lớn như vậy còn không biết chấn kinh thế nào, anh vậy mà còn rất yên tâm, còn giấu chặt em! Anh có lòng tin bọn họ sẽ không chịu kích thích như vậy sao? Bọn họ là ba mẹ em!"

Ngực Cố Duyên Tranh co rụt lại.

Lúc này, điện thoại thông.

"Ba." Vệ Tây Lẫm khẩn trương hô một tiếng.

"Mày còn biết gọi điện về?" Ba Vệ trong điện thoại rống giận: "Tao hỏi mày, chuyện mày và Cố Duyên Tranh sự thật hay không?"

Tiếng kêu to của Vệ Vân Phong cũng đồng thời truyền tới: "Vệ Tây Lẫm, ba ba hỏi em đó!"

Tuy Vệ Tây Lẫm không rõ kế hoạch của Cố Duyên Tranh và Vệ Vân Phong, lúc này cũng như tâm linh tương thông, hiểu Vệ Vân Phong đang muốn nói với hắn rằng, anh còn ở nhà, nhỡ có chuyện gì anh cũng có thể chiếu ứng kịp.

Hắn diện vô biểu tình nhìn Cố Duyên Tranh.

Cố Duyên Tranh không tự chủ được nắm chặt tay phải, bởi vì quá dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nhô lên.

"Là sự thật. Thực xin lỗi, ba." Vệ Tây Lẫm nói, giọng áy náy.

Cố Duyên Tranh nhẹ thở ra một hơi, y thực sự sợ người yêu sẽ vì giận dỗi mà phủ nhận quan hệ của bọn họ.

"Tao mặc kệ mày đang bận cái gì, lập tức cút về cho tao!" Ba Vệ rít gào.

Lỗ tai Vệ Tây Lẫm chấn động, vội vàng dịch điện thoại ra xa chút, nghe tiếng trong di động đã nhỏ dần, dịch về bên tai, không thể chút chần chừ nói: "Đã biết, mai con sẽ về ngay."

Kết thúc trò chuyện, hắn cũng không thèm nhìn tới Cố Duyên Tranh, xoay người lên lầu.

Cố Duyên Tranh bước nhanh đuổi kịp, giữ chặt tay hắn, bị hất ra. Thấy Vệ Tây Lẫm đi về hướng phòng tắm, y vượt qua giúp hắn xả nước; thấy Vệ Tây Lẫm tìm quần áo, y giành trước hỗ trợ; thấy Vệ Tây Lẫm muốn xuống lầu, y giành trước một bước giúp hắn cầm laptop vào phòng......

Từ đầu đến cuối Vệ Tây Lẫm không nói một lời, rửa mặt xong, check mail, nằm xuống giường, không chút tinh thần.

Trong lòng Cố Duyên Tranh càng không dễ chịu, ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau. Tính của y vốn bảo thủ hơn Vệ Tây Lẫm, cho tới nay y vẫn luôn lo người yêu sẽ cảm thấy mình không thú vị, còn đã từng tưởng tượng nếu bọn họ cãi nhau sẽ là cái dạng gì, tới ngày này thật rồi, y lại cảm thấy khó thể chịu đựng. Thanh niên chỉ không để ý tới y cũng đã làm tâm y như bị đao cắt.

"Bảo bối, nghe anh giải thích, được chứ?" Cố Duyên Tranh lên giường, theo thói quen tính ôm người yêu vào ngực.

Vệ Tây Lẫm lại né tránh, mắt cũng không mở: "Em muốn ngủ."

Trong lòng Cố Duyên Tranh vắng vẻ, giống bị khuyết một khối, cường ngạnh ôm lấy hắn, vờ như không có việc gì nói: "Ngủ đi."

Vệ Tây Lẫm dùng sức giãy giụa, lại không thể thoát khỏi đôi tay y. Hai người đều không nói lời nào, trong ổ chăn âm thầm phân cao thấp. Giằng co ba bốn phút, Vệ Tây Lẫm nhận thua, tâm trạng cực tốt thả lỏng thân thể và tâm tình, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.

Cố Duyên Tranh lại cảm thấy giờ khắc này tựa như không cách nào chạm đến nội tâm hắn, trợn mắt đến hừng đông.

.........

Cre on pic.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play