Vệ Tây Lẫm V: Cuộc sống mài tròn chúng ta để chúng ta lăn được xa hơn.
"Em có lòng tin sẽ không để sự nghiệp của mình bị ảnh hưởng. Bây giờ, em đang thử mở rộng ra thị trường quốc tế, không khí ở nước ngoài cởi mở hơn. Nếu như fans hâm mộ trong nước không thể chấp nhận nổi tính hướng của em, thì em sẽ đưa sự nghiệp của mình ra nước ngoài. Còn anh ấy, anh ấy đã nói với em sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện, em tin anh ấy." Trong giọng nói của Vệ Tây Lẫm chứa đầy lòng tin với Cố Duyên Tranh, cũng chứa đầy sự tự tin với tương lai.
Vệ Vân Phong thở một hơi thật dài. Anh suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định không nói chuyện này cho bố mẹ. Làm vậy cũng có nghĩa rằng anh không có lợi thế và năng lực bắt ép Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh xa nhau.
"Anh hãy giúp em đi." Vệ Tây Lẫm có thể hiểu được cái khó xử của anh, nên lòng hắn cũng không chịu nổi. Hắn cầm tay Vệ Vân Phong, cất lời từ tận đáy lòng: "Bố mẹ đều là người truyền thống, rất khó chấp nhận chuyện của em với A Cố; Trừng Trừng lại là con gái, em không giải thích chuyện này với em ấy được. Trong nhà, chỉ có anh mới có thể giúp em được thôi."
Đây là lần đầu tiên em trai cầu cạnh anh như thế, không những vậy còn là vì một người ngoài. Lòng Vệ Vân Phong ê ẩm, anh thở dài một hơi, rồi đứng lên, đi được hai bước thì dừng, không quay đầu lại.
"Tạm thời anh sẽ giúp chú giấu chuyện này -- Anh vẫn phải suy nghĩ kỹ lại."
Nói xong, anh nhanh bước rời đi.
Cố Duyên Tranh đỗ xe ở gara xong thì đi ra, đúng lúc chạm mặt Vệ Vân Phong.
"Vân Phong."
Vệ Vân Phong lạnh lùng liếc y một cái, rồi lướt qua người y mà đi, chẳng mấy chốc đã đi rất xa.
Cố Duyên Tranh hơi ngạc nhiên, y bỗng nghĩ đến điều gì, bèn sải bước vào nhà. Thấy Vệ Tây Lẫm nhắm mắt dựa vào sô pha với sắc mặt khổ sở, y bước nhanh đến, lo lắng ôm lấy hắn.
"Bảo bối, sao thế? Khó chịu ở đâu? Hay là Vân Phong nói gì?"
Vệ Tây Lẫm hơi mệt nằm trong lòng y, ôm chặt lấy eo y, muốn nói lại thôi: "Em..." Hắn cướp được cơ thể không thuộc về hắn, cũng cướp được tình thân không thuộc về mình. Hắn muốn chia sẻ áp lực trong lòng với ai đó. Nhưng hắn phải mở miệng thế nào? Liệu A Cố có thể chấp nhận hắn như vậy không?
Cố Duyên Tranh nâng đầu hắn lên, thấy hốc mắt hắn đỏ ửng, thì lòng đau như dao cắt. Hai người bên nhau lâu như thế, cho tới giờ, y chưa từng thấy người yêu buồn khổ, mông lung đến vậy. Y nâng mông người yêu, để hắn ngồi lên hai chân mình, giọng đầy ắp sức mạnh trấn an người khác.
"Bảo bối à, nghe tôi, bất kể Vân Phong nói gì với em, em vẫn phải tin tôi, tôi tin mình có thể khiến người nhà em chấp nhận chúng ta. Em không tin tôi ư?"
Hai cánh tay Vệ Tây Lẫm càng ôm y chặt hơn, hắn thấp giọng nói: "Em tin anh."
"Vậy em đang lo lắng điều gì? Nói cho tôi biết." Cố Duyên Tranh nâng mặt hắn, chăm chú nhìn thẳng vào đôi con ngươi của người thương. Nhìn thấy khủng hoảng và bất an núp dưới nơi sâu nhất của đôi con ngươi ấy, y muốn xua tan chúng đi ngay. Y thích bộ dáng đầy sức sống và tự tin của cậu thanh niên này.
Dừng một lát, y lại nói: "Cục cưng này, thật ra tôi luôn lừa em một chuyện." Cố Duyên Tranh cảm thấy y không thể giấu diếm một thân phận khác của mình nữa, có khi thân phận đó sẽ khiến người y thương an tâm hơn.
"Chuyện gì?" Vệ Tây Lẫm bất an hỏi.
Cố Duyên Tranh nhìn biểu cảm của hắn: "Tôi nên sớm thẳng thắn với em rồi, rằng tôi chính là ông chủ của tập đoàn Hải Nạp."
Vệ Tây Lẫm giật mình nhìn y, chốc lát sau đã thoải mái lại: "Em nên lường được từ sớm."
Cố Duyên Tranh nhất thời không nhìn ra được hắn có tức giận hay không, y nhanh chóng giải thích: "Tôi không cố ý lừa em. Tôi biết em luôn muốn chứng minh năng lực của mình, vậy nên lúc trước, tôi không nói với em là vì lo rằng em sẽ hiểm lầm tôi âm thầm chiếu cố em. Nhưng trên thực tế, tôi không làm gì cả. Em có thể đi tới hôm nay quả thực là bằng chính năng lực của em. Em đừng giận, nhé?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu. Hắn nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu Cố Duyên Tranh nói cho hắn biết ngay từ đầu, rằng y là ông chủ của tập đoàn Hải Nạp, thì có lẽ với tính cách của hắn, hắn sẽ không ở bên Cố Duyên Tranh nhanh đến vậy. Dù cho Cố Duyên Tranh nói rõ sẽ không cố tình nâng đỡ hắn, lòng hắn vẫn sẽ thấy không được tự nhiên. Bởi vì bản chất hắn là một người có lòng tự ái vô cùng cao.
"Em không giận..."
Cố Duyên Tranh dùng ngón cái khẽ vuốt mi mắt hắn, người thương của y hôm nay quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến y vừa thương vừa lo: "Vậy nói cho tôi biết, rốt cuộc em đang lo cái gì? Tôi là người đàn ông của em mà." Giờ đây, y cảm thấy mình cách cậu thanh niên này thật xa, điều này làm y bất an hết sức. Y không thích loại cảm giác này. Y chắc chắn cậu thanh niên ấy yêu y, nhưng y cũng chắc chắn cậu chàng đang cất giấu một lượng bí mật lớn mà chính y cũng không thể biết.
Vệ Tây Lẫm há miệng, cụp mi, đứng lên, xoay người đi về phía cầu thang: "Chúng ta lên phòng sách nói."
Sắc mặt Cố Duyên Tranh khẽ đổi, y cầm chặt tay hắn.
Vệ Tây Lẫm thấy đau, bèn quay đầu khó hiểu. Cố Duyên Tranh không nói gì, đan chặt mười ngón tay với hắn, sóng vai đi lên lầu.
Vệ Tây Lẫm nghiêng đầu, tham lam nhìn mi, mắt, mũi, môi y... Hắn biết nếu tiếp tục nói rõ, chỉ có hai kết quả có thể xảy ra, một là, hắn và Cố Duyên Tranh vẫn thân mật như cũ, và một là, hai người sẽ thành hai kẻ xa lạ. Hắn không chắc mình có thể chịu đựng khả năng thứ hai hay không. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không cố chấp thay đổi kết quả, để mình và người đều sảng khoái.
Cố Duyên Tranh không biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng y biết đến phòng sách là mình sẽ có câu trả lời. Điều y có thể làm chỉ là ôm ngang hắn lên, bước thật nhanh vào phòng sách. Sau khi đặt người xuống, y khóa trái cửa phòng, nói thẳng chẳng kiêng dè chút nào: "Tôi sợ em chạy."
Vệ Tây Lẫm nghe vậy hơi sửng sốt, lòng vừa ấm vừa chát.
Cố Duyên Tranh nói: "Nói đi. Bất kể có chuyện gì, tôi vẫn sẽ ở bên em."
Vệ Tây Lẫm không dám nhìn Cố Duyên Tranh, mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn không vòng vo, cũng không dông dài, mà nói thẳng: "Thật ra, em không phải Vệ Tây Lẫm thật sự, mà chỉ là một du hồn chiếm cứ cơ thể của Vệ Tây Lẫm mà thôi."
Không gian trong phòng sách tĩnh lặng, không một tiếng động.
Cố Duyên Tranh khiếp sợ nhìn người thương, người thương của y không phải đang nói đùa. Y không ngờ trên đời thật sự có chuyện như thế. Thế nên người thương trở nên khác thường như vậy sau khi Vệ Vân Phong về là vì cảm thấy có lỗi với người nhà họ Vệ ư?
Vệ Tây Lẫm luôn nghiêng tai nghe ngóng, nhưng chẳng nghe được bất cứ động tĩnh nào, lòng bỗng trùng xuống ngay. Hắn nắm chặt hai tay như thể muốn bắt lấy cái gì. Hắn than thở: "Anh đừng sợ em, em không phải yêu quái, cũng không phải ma quỷ. Cố Duyên Tranh, em thật sự yêu anh. Có anh, em mới có thể sống hạnh phúc thế này..."
Hắn lại nắm chặt hai tay, nhưng chỉ bắt được không khí. Sau lưng vẫn không có tiếng động nào, đôi mắt dần dấy lên vẻ bi ai, mờ mịt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi có ánh mặt trời chói mắt mà ảm đạm, cơ thể lạnh như rơi vào hầm băng, chết lặng không còn chút cảm giác. Hóa ra thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có một con đường.
"Em đang suy nghĩ miên man gì đấy?" Âm thanh tức giận vang lên phía sau lưng, ngay sau đó một cơ thể ấm áp dán vào lưng Vệ Tây Lẫm, một đôi tay nắm chặt bả vai hắn, hơi thô lỗ quay người hắn lại.
"Em không có lòng tin với tôi vậy hả?" Cố Duyên Tranh tức giận nhìn hắn chắm chằm, thấy hốc mắt đỏ ửng và gương mặt cắt không còn giọt máu của hắn, thì chẳng còn tức giận nổi, thay vào đó là đau lòng tràn mắt. Y đặt nụ hôn ấm áp, nhẹ nhàng lên mặt hắn: "Vệ Tây Lẫm, có phải tôi phải moi tim ra đưa cho em, thì em mới tin rằng dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không rời khỏi em không? Hả?"
Vệ Tây Lẫm không dám tin những lời mình nghe được. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt y: "Anh không sợ em? Anh không để ý?"
"Tại sao phải sợ em? Tại sao phải để ý?" Giọng Cố Duyên Tranh cực bình thản, như thể dù trời có long, đất có lở ở trước mặt y, thì sắc mặt y cũng sẽ không thay đổi chút nào: "Tôi không biết Vệ Tây Lẫm trước kia là dạng gì, cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết là người tôi biết, người tôi yêu từ đầu chí cuối chỉ có mình em." Cho nên y mới bình tĩnh đến vậy.
Cõi lòng đau đớn của Vệ Tây Lẫm được chữa lành trong nháy mắt. Hắn mím môi, ngã nhào lên sô pha cùng y, rồi dùng sức chặn y lại, nói mà chẳng suy nghĩ: "Nói anh yêu em đi."
Cố Duyên Tranh thâm tình nhìn hắn, ý cười lóe lên nơi con mắt. Y chậm rãi, kiên định, nhẹ nhàng nói: "Tôi yêu em, bảo bối à. Em sẽ không rời khỏi tôi đâu, đúng không?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu liên tục. Hắn vùi đầu vào ngực y, an tâm như thể đang nằm trong bến cảng ấm áp vậy.
"Vệ Tây Lẫm lúc trước chết rồi. Trước kia, em cũng tên là Vệ Tây Lẫm, sống trong một cơ thể khác, ở một thời không khác. Em không biết tại sao mình có thể trở thành Vệ Tây Lẫm này, cũng không biết Vệ Tây Lẫm này thích phụ nữ hay thích đàn ông..."
Cố Duyên Tranh biết hắn đang để ý điều gì: "Vậy nên em thấy có lỗi với người nhà họ Vệ?"
Vệ Tây Lẫm gật đầu, không lên tiếng.
Cố Duyên Tranh ôm hắn lên, hai người mặt đối mặt: "Tôi hỏi em, Vệ Tây Lẫm lúc trước chết vì em sao?"
Vệ Tây Lẫm lắc đầu, thành thật nói: "Cậu ấy ngã cầu thang, đụng phải đầu." Điều này không có gì đáng nghi, 002 đã xác minh qua, Vệ Tây Lẫm trước kia chết hẳn rồi, thì Vệ Tây Lẫm mới có thể đi vào cơ thể cậu ấy. Mà ký chủ 002 lựa chọn chính là Vệ Tây Lẫm hiện giờ.
"Vậy nên chiếm cứ cơ thể con trai thứ nhà họ Vệ cũng không phải là lỗi của em, cũng không phải ý định của em. Huống chi, em thật lòng coi họ là người thân ruột thịt mà, không phải sao? Đối với nhà họ Vệ mà nói, đó chưa chắc là chuyện không tốt." Cố Duyên Tranh khuyên giải người yêu: "Tôi nhớ em từng nói, sức khỏe bác trai, bác gái trước kia không tốt lắm. Thử nghĩ lại mà xem, nếu ban đầu họ biết con trai ruột của mình đã không còn trên nhân thế, thì có khi họ đã không chịu nổi đả kích mà xảy ra chuyện gì rồi. Em chiếm cứ cơ thể con trai thứ của nhà họ Vệ, nhưng cũng thay đứa con đó báo hiếu. Bảo bối à, em không có lỗi với bất cứ ai cả."
Vệ Tây Lẫm ngẩng đầu hôn môi y, rốt cuộc có người chia sẻ bí mật với hắn rồi, tảng đá lớn trong lòng của hắn cuối cùng đã hạ xuống.
"Em còn một việc phải nói với anh."