Vệ Tây Lẫm V: Tương tư ai đó là một kiểu mãn nguyện, được ai đó tương tư lại là một kiểu hạnh phúc.

Tiêu Hạo Nhiên trở về, nhanh chóng lôi macbook ra, truy cập internet, đăng nhập tài khoản.

Hách Tuấn Lang nhìn Vệ Tây Lẫm cùng Tiêu Hạo Nhiên ôm macbook, lại thấy Trương Khiên ôm máy tính, cảm thấy nhàm chán, "Xem ra mình cũng phải nghĩ cách mua máy tính rồi. Tây Lẫm, giá cả Đế Kinh thế nào vậy? Giá máy tính để bàn khoảng bao nhiêu?" Chuyên ngành công nghệ thông tin và truyền thông/Khoa học và Công nghệ thông tin/Khoa học thông tin liên ngành thường xuyên sử dụng máy tính, đặt mua một cái là việc tất yếu.

(Quân: Tin tức cùng nhiều truyền thông kỹ thuật chuyên nghiệp không biết để cái nào mới đúng đủ)

Vệ Tây Lẫm nghĩ nghĩ, "Xem cấu hình ấy. Đủ dùng mà hời, bốn nghìn là đủ mua; quý hơn thì một đến hai vạn đều có."

"Laptop thì sao? Cái của cậu bao nhiêu?" Hách Tuấn Lang thắc mắc, anh không thấy logo trên laptop hắn.

Vệ Tây Lẫm dừng một chút, "Cái này là hàng đặt theo yêu cầu." Macbook này là quà Cố Duyên Tranh tặng mừng năm mới, đặt công ty máy tính làm theo yêu cầu, bề ngoài bình thường ít xa họa mà giá tiền thì dọa chết người.

Trương Khiên bất ngờ nhìn hắn một cái.

Hách Tuấn Lang âm thầm cảm thán đúng là kẻ có tiền, hàng đặt theo yêu cầu đương nhiên không rẻ. Anh đá đá ghế Tiêu Hạo Nhiên, "Chuột, của nhóc sao?"*

(*Hạo/Hao đồng âm với Chuột/Hao)

"Hả?" Tiêu Hạo Nhiên mờ mịt quay đầu, "Cái gì?"

"Hỏi laptop cậu bao tiền?" Hách Tuấn Lang liếc màn hình máy tính của cậu, "Đang xem gì mà say mê vậy?"

"À, của tôi hơn năm nghìn, là phần thưởng đỗ Hoa Thanh của ba mẹ." Tiêu Hạo Nhiên nói tiếp, "Tôi đang đọc tiểu thuyết mạng [Thiên long bát bộ]."

"Cậu cũng thích [Thiên long bát bộ]?" Đôi mắt Hách Tuấn Lang sáng ngời, kéo ghế sát người cậu, hưng phấn thao thao, "Anh cũng mê bộ này. Ngòi bút Vệ Tiềm quá xuất sắc, miêu tả đủ loại công phu hết sức chân thực, tựa như tác giả tận mắt chứng kiến vậy. Anh từng đọc ít nhất hai mươi quyển truyện kiếm hiệp, nhưng không có bộ nào vượt nổi [Thiên long]! Hôm nay có chương mới?"

"Có." Tiêu Hạo Nhiên xê dịch macbook, sung sướng vì tìm được đồng dâm*, "Vừa ra cách đây không lâu, một vạn chữ. Mà đọc vẫn không đủ aizz. Ba em cũng mê bộ này, còn ngày ngày hết lời khen ngợi Vệ Tiềm đây này."

(*Quân: để cho vui hí hí)

Trương Khiên do dự một lúc, cuối cùng 'đại nhân cao cao tại thượng' cũng phải cúi mình gia nhập đội ngũ 'tiểu dân thấp kém' mở lời, "Tôi cũng mê sách của Vệ Tiềm, trong tương lai [Thiên long bát bộ] còn chuyển thể thành phim truyền hình."

(Quân: Anh mà biết vị anh mới chê là phường con hát là tác giả anh yêu thì...)

"Tôi cũng nghe tin rồi." Tiêu Hạo Nhiên hưng phấn thảo luận, "Phim truyền hình càng chân thực, càng sống động hơn truyện chữ. Đến lúc đó nhất định phải xem không sót tập nào."

Vệ Tây Lẫm nghĩ bọn họ mà biết mình là Vệ Tiềm, liệu có cảm thấy mình điên rồi không? Suy tư một lát, hắn đeo tai nghe lên, giả bộ không nghe thấy cuộc đối thoại của họ.

Rất nhanh đã đến 6 giờ, Hách Tuấn Lang vươn người, đứng lên, "Đói quá, tìm chỗ nào đó ăn cơm đi."

Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Đi."

Tiêu Hạo Nhiên cũng tắt máy vi tính.

Trương Khiên ngồi không nhúc nhích, không nói là đi hay ở.

Cuối cùng, Vệ Tây Lẫm, Tiêu Hạo Nhiên và Hách Tuấn Lang rời phòng.

Vệ Tây Lẫm còn muốn sinh hoạt trong trường thời gian tới nên không đeo kính râm nữa, lại bị một đống người hâm mộ bu quanh. May mắn là fans trong trường vẫn có đạo đức sẽ không chen lấn xô đẩy song vẫn không cản nổi những tiếng thét gào kích động.

Vệ Tây Lẫm vật vã đối phó xong, tỏ ý xin lỗi hai bạn cùng phòng.

Hách Tuấn Lang không để tâm, "Ha ha, không sao, ở chung với đại minh tinh có khi tôi còn được thơm lây đây này!"

Tiêu Hạo Nhiên gật đầu cười.

...

Ban ngày chưa có cảm giác gì, mãi đến tối một mình nằm trên giường, Vệ Tây Lẫm mới ý thức thời gian tới mình sẽ không ở bên Cố Duyên Tranh. Ở đây không có Cố Duyên Tranh, không có hơi ấm của y, cũng không có những cái ôm hôn thân mật... Không biết Cố Duyên Tranh đang làm gì? Có phải cũng không ngủ được như mình?

(Quân: Ẻm nhớ chồng rùi :<)

Hắn mò điện thoại di động dưới gối, đúng lúc màn hình báo có cuộc gọi đến, Hai chữ 'A Cố' không ngừng nhấp nháy.

"Bảo bối, còn thức?" Vệ Tây Lẫm cong khóe môi, đáp nhanh. "Sao anh biết?"

"Đơn giản thôi, vì không có tôi ở bên."

Vệ Tây Lẫm cạn lời, cố ý nói, "Thực ra là em đã ngủ mà bị tiếng điện thoại đánh thức."

"Không có khả năng. Chắc chắn là lại đặt di động dưới gối phải không? Không phải tôi đã nói không được phép làm như vậy rồi sao, sóng điện từ đầy ra."

Vệ Tây Lẫm nhún vai. Người này sắc bén ghê. Thật ra y đã lắp con chip thu phóng xạ lên điện thoại song phương nên chẳng có sóng điện từ nào hết. Nhưng rất tiếc hắn không thể nói thật với y.

"Đã biết, sau này sẽ không tái phạm."

Cố Duyên Tranh lại nói: "Em nhất định đang nghĩ về tôi, không tài nào ngủ được lật qua lật lại trên giường, khát vọng cái ôm của tôi, nụ hôn của tôi, còn có... Em biết mà."

Hai má Vệ Tây Lẫm nóng hôi hổi, chột dạ úp mặt vào chăn.

"Đồ vô sỉ, anh đang nói mình đấy hả?"

"Ừ."

Vệ Tây Lẫm triệt để bó tay, quyết đoán tắt máy, ngủ.

Cố Duyên Tranh gửi một tin nhắn, nửa ngày cũng không thấy hồi âm, lại gửi tiếp, "Giờ mình gọi điện sang thì trăm phần trăm đã tắt máy rồi...."

Y bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều.

Lúc này, điện thoại báo có cuộc gọi đến.

"Mẹ. Muộn thế này mà còn chưa nghỉ?"

"Mới hơn 9 giờ, không tính là muộn." Giọng điệu mẹ Cố mang theo ý cười, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt, "Hôm nay có vài người bạn tới chơi, vừa mới ra về. Mấy bà bạn đều nói trông mẹ trẻ ra bốn năm tuổi, lập tức nghĩ ngay đến trà con cho. Ba con thiệt tình, lại đem nửa hộp tặng cho người ta thành thử trong nhà còn rõ ít. Con trai, lá trà kia là do bạn con tặng à?"

Cố Duyên Tranh cong môi, "Là người yêu con tặng đấy."

Mẹ Cố vui mừng: "Vậy sao? Vậy thay mẹ cảm ơn con bé. Còn có mau mau dẫn người về ra mắt."

"Đợi có cơ hội con sẽ dẫn người về."

"Được, con cũng nghỉ sớm đi."

Cúp điện thoại xong, Cố Duyên Tranh gửi thêm một tin cho người yêu: "Bảo bối, buổi sáng tốt lành, yêu em. Mẹ tôi hỏi trà kia em có còn không."

Sáng sớm khởi động máy lên đã nhận được tin như vậy khiến tâm trạng Vệ Tây Lẫm không khỏi vui vẻ, một tay đánh răng, một tay gửi phản hồi.

"Chào buổi sáng. Trà vẫn còn, ngăn thứ hai bên trái tủ chứa đồ. PS: Cục cưng, tối hôm qua thức giặt quần lót đúng chứ?"

Tưởng tượng phản ứng của Cố Duyên Tranh khi đọc tin nhắn này, hắn không nhịn được cười phá lên, suýt nữa thì nuốt cả bọt kem đánh răng.

Tiêu Hạo Nhiên cầm khăn mặt vào phòng tắm, dụi con mắt nhập nhèm, trông thấy Vệ Tây Lẫm một thân áo len cổ chữ V đen trắng cùng kiểu tóc thoải mái, vô thức cảm khái, không hổ là nam thần vạn người mê, đánh răng mà cũng tao nhã như thế.

Hách Tuấn Lang khoác tay lên vai cậu, chỉ tay về phía cằm Vệ Tây Lẫm, đùa đùa: "Cảm giác 'Xin hãy để phàm nhân chúng con được sống' đúng không?"

Tiêu Hạo Nhiên gật đầu liên tục, chuẩn không cần chỉnh!

Vệ Tây Lẫm đánh răng xong, nói với hai người: "Hai người cũng đẹp trai mà, đừng hạ thấp mình thế. Chỗ trợ lý tôi có một vài cuốn tạp chí thời trang, nếu có hứng thú thì tôi sẽ nhờ anh ấy gửi đến."

"Tôi không đủ kiên nhẫn xem tạp chí này nọ đâu. Tôi nhớ cậu là đại diện cho thời trang và trang sức Prime, sau này tôi có hẹn hò với bạn gái có thể phiền cậu ra tay tương trợ không?" Hách Tuấn Lang hai mắt sáng ngời.

Nhìn xa trông rộng ghê. Vệ Tây Lẫm đồng ý, "Có thể." Từ ngày làm đại diện thời trang và trang sức Prime, quần áo ngoại trừ đồ Cố Duyên Tranh mua cho hắn còn lại đều là hàng Prime cung cấp.

"Tôi cũng xin nhờ cậu." Điều này đã tăng thêm ấn tượng tốt của Tiêu Hạo Nhiên dành cho Vệ Tây lẫm.

"Không có gì."

Vệ Tây Lẫm rửa mặt rồi ra ngoài.

Tiêu Hạo Nhiên thầm thì với Hách Tuấn Lang: "Tôi còn tưởng người nổi tiếng kể cả nam hay nữ đều dùng sữa rửa mặt, nhưng cậu có để ý không? Vệ Tây Lẫm dùng mỗi nước sạch thôi."

Hách Tuấn Lang không bất ngờ, "Da người ta đẹp như thế còn dùng sữa rửa mặt làm gì?"

Vừa ăn sáng không lâu, một bạn học nam tới thông báo phòng học, vừa tranh thủ giới thiệu đôi bên vừa phát giáo trình mới.

Bốn người Vệ Tây Lẫm, Tiêu Hạo Nhiên, Hách Tuấn Lang và Trương Khiên đều học ban một ngành kỹ thuật công nghệ thông tin và truyền thông đa phương tiện. Sĩ số ba mươi sáu, chỉ có bốn nữ còn lại đều là nam.

Tất cả đều là những thiếu niên mười tám mười chín trẻ tuổi, thấy Vệ Tây Lẫm vào lớp thì không ngừng kích động. Bốn nữ sinh đã chạy đến xin chữ ký từ lâu; nam sinh lại ngại ngùng hơn nhiều (lạ đời :))) nhưng ai cũng thấy họ rất khâm phục Vệ Tây Lẫm. Có người thích giọng ca của hắn, có người xem đi xem lại bộ phim điện ảnh mới đây do Vệ Tây Lẫm thủ vai, cũng có người đơn thuần là đổ vì sự dí dỏm trên weibo của hắn.

"Vệ Tây Lẫm, ca khúc nào của cậu cũng đều ấn tượng, tôi thích nhất là bài [Bạn cùng bàn]*, ngày nào cũng nghe đi nghe lại."

(*Bài hát bên trên)

"Hai album của cậu tôi đều mua, biết tin cậu sẽ học cùng trường tôi còn cố ý mang đến xin ký tên. Chẳng ngờ chúng ta lại là bạn cùng lớp, thật tốt quá!"

"Vệ Tây Lẫm, hai chị em tôi đều đổ vì weibo cậu, ký cho tôi với."

"Tôi đã xem [Cuộc chiến sinh tử] rồi, quá bí ẩn, quá xuất sắc! Sẽ ra phần hai chứ?"

"..."

Nam sinh đã đến phòng ngủ họ ban sáng rất quen thuộc nhưng không chán ghét còn trêu ghẹo: "Tây Lẫm, bộ phim [Cuộc chiến sinh tử] đều do bạn học cấp 3 của cậu thủ vai, vậy phải chăng bạn học đại học chúng tôi cũng có cơ hội?"

Lớp học lập tức an tĩnh, hướng ánh mắt mong chờ về phía Vệ Tây Lẫm.

Tranh: Tương tư ai đó là một kiểu hạnh phúc, được ai đó tương tư lại là một kiểu mãn nguyện.

***********

Nguồn ảnh: raiki233.lofter.com

Nhớ vote nha mọi người <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play