Vệ Tây Lẫm V: Tôi có vợ rồi. Vợ của tôi → [Hình ảnh (BMW)]
Mập Mạp đã biết đôi Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh này chuyên phát cẩu lương từ lâu, không buồn ngẩng đầu mà lướt tin tức trên di động.
Tài xế vững vàng đưa cả bọn đến bãi đỗ xe ngầm nhà hàng Tư Phúc.
Cố Duyên Tranh đã báo một tiếng từ trước, quản lý nhà hàng tự thân tiếp đãi Vệ Tây Lẫm, dẫn họ đến phòng VIP của nhà hàng.
Sáu thầy cô giáo và bốn mươi hai học trò đều đã đông đủ, tốp năm tốp ba tụ họp bàn chuyện, bầu không khí sôi nổi vô cùng.
Thấy Vệ Tây Lẫm đến, tất cả mọi người tươi cười nghênh đón hỏi thăm. Vệ Tây Lẫm đã sớm thông báo sẽ phát hồng bao, bọn họ nóng lòng như vậy cũng không có gì lạ.
"Tây Lẫm, cậu đến rồi."
"Vệ Tây Lẫm đến kìa."
"Tây Lẫm, lâu ngày không gặp."
"..."
Vệ Tây Lẫm chào hỏi giáo viên trước rồi mới đáp những người khác: "Thật ngại quá tôi đến trễ."
Tất cả nhao nhao tỏ vẻ không sao, còn mấy phút cách thời gian đã định ---- sáu giờ.
Thầy Từ cười ha hả nói: "Mọi người cũng vừa đến không lâu."
Vệ Tây Lẫm đặt vali xách tay lên bàn, hắn cũng biết không ít người chỉ muốn lấy lì xì, chứ không hề định ăn uống tụ họp với mình.
"Bộ phim điện ảnh của tôi đạt thành tựu lớn cũng nhờ thầy cô cùng các bạn học giúp đỡ. Tôi có chuẩn bị một chút hồng bao, không nhiều lắm những là tấm lòng thành của tôi, hy vọng mọi người không chê."
Các bạn học tỏ vẻ kích động nhưng đều nhìn sắc mặt chủ nhiệm và năm giáo viên, chờ họ tỏ thái độ.
Thầy Từ chần chừ đáp: "Vệ Tây Lẫm, lì xì gì đó cũng phải phát ư? Lúc trước thầy đã nói không cần thù lao gì cả."
Vệ Tây Lẫm cười cười, ngữ khí kiên định, "Thầy Từ, thầy lại từ chối rồi. Mọi người đều biết bộ phim này đã đem lại một phần lợi nhuận cho em, đây là tấm lòng của em. Hơn nữa, cũng là tiền mừng thành công, chỉ cần là nhân viên tham gia đều có phần, không phải thù lao."
Tiền cũng đã ở đây chắc chắn hắn sẽ không mang về. Thầy Từ không phải người câu nệ liền cười gật đầu, "Được, để trò tốn kém rồi."
Trịnh Nguy lên tiếng đầu tiên vì quen thân Vệ Tây Lẫm: "Cám ơn Tây Lẫm! Nhanh phát hồng bao, bọn tôi hóng không đợi nổi!"
Tất cả cười ha hả, hết sức chờ mong.
Vệ Tây Lẫm cười mở vali xách tay, phát lì xì dựa theo tên đề trên phong bao.
Có người vụng trộm sờ sờ bao tiền, lại lặng lẽ nhìn phong bao trên tay những người xung quanh, nhận ra có bao mỏng dày khác nhau. Bạn học nào da mặt mỏng thì ngượng ngùng mở bao lì xì, da mặt dày thì trực tiếp lôi tiền ra đếm.
Vệ Tây Lẫm thấu hiểu lòng người, xong việc thì kiếm cớ đi toilet.
Hắn vừa đi, các bạn học gấp gáp nhanh chóng mở hồng bao.
Các giáo viên thần sắc bình tĩnh. Tiền lì xì họ nhận mỏng đến thần kỳ. Bao tiền của học trò so với bọn họ còn dày hơn mấy lần nhưng có lẽ không đến mức chỉ có vỏn vẹn một trăm hay hai trăm đồng. Lờ mờ đoán được, mở phong bao ra xem. Quả nhiên là chi phiếu.
Thầy Từ trộm liếc con số trên chi phiếu, hai vạn, không khác biệt nhiều với tiền lương cả năm của mình. Tâm tình ông vô cùng tốt, nhưng vẫn bình thản nhét chi phiếu trở lại, âm thầm cảm khái mình gặp được một học trò có hiếu. Bộ phim điện ảnh 120 phút, thời lượng mình xuất hiện cộng lại chưa tới sáu phần. Số tiền này hiển nhiên không chỉ mừng thành công mà Vệ Tây Lẫm còn mượn cơ hội này cảm tạ ân dạy dỗ bấy lâu.
Mặt khác năm người còn lại nhân lúc học sinh không chú ý, thấp giọng hỏi số tiền nhận được, đều một vạn chỉ mình ông hai vạn. Thâm tâm bọn họ cũng không thấy có gì bất công, đều hài lòng. Trong bộ phim đó họ cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, đất diễn còn ít hơn học trò mình, một vạn này chẳng khác nào tặng không.
Học trò phía bên kia đều vui vẻ ra mặt, hỏi han về lì xì của người khác. Ít nhất cũng phải 2000 đồng, đủ để họ tiêu vặt trong thời gian ngắn, đến tận khi lên đại học cũng tránh được ba bốn tháng tiền sinh hoạt.
Sáu người Vương Phi Vũ là 5000 đồng, ngầm hiểu mà nhìn nhau, biết rằng bạn tốt thiên vị bọn họ đây mà, vì có được những người bạn tốt như vậy. Trước kỳ thi tốt nghiệp Trung học, Vệ Tây Lẫm giúp bọn họ bổ trợ lại kiến thức để bây giờ có thể đỗ đạt trường đại học có tiếng, tất cả vốn đã vô cùng cảm kích, nay lại thấy người bạn này quá tình nghĩa. Nhất là Diệp Quang Huy và Dương Vân Chí, trong cả bọn điều kiện gia đình hai người kém nhất, số tiền 5000 này đủ để giảm bớt gánh nặng sinh hoạt một năm đại học.
Vệ Tây Lẫm khéo léo lựa thời gian đẩy cửa vào. Bọn Mập Mạp không đi cùng mà dùng bữa tại phòng khác.
Các bạn học đều đi về phía Vệ Tây Lẫm nói lời cảm tạ, khen hắn đủ nghĩa khí.
Món nguội món nóng rượu ngon lần lượt được phục vụ bưng lên, bất đầu một buổi tề tựu náo nhiệt.
Thầy Từ quả là một người thầy chủ nhiệm lợi hại, ông làm chủ nhiệm hai ban thì sáu người đỗ đại học danh tiếng, mười sáu người đỗ trường top một, mười bốn người top hai, chỉ có sáu người thi không được như ý nguyện. Đánh giá dựa theo những kỳ thi khác, Diệp Quang Huy, Trịnh Nguy và Hương Tiểu Ngải cùng lắm là vào trường loại hai, cha mẹ của họ cũng chỉ mong họ đỗ được đến vậy. Nhưng cả ba đều phát huy vượt xa người khác mong đợi. Diệp Quang Huy nhiều hơn trường trong khu vực loại một 4 điểm, Trịnh Ngụy và Hương Tiểu Ngải hơn bảy điểm, đều đậu trường top một.
Vệ Tây Lẫm tới kính rượu các giáo viên xong, sáu người Lý Văn Bách tập trung lại chạm ly với Vệ Tây Lẫm.
"Tây Lẫm, cảm ơn ông!" Diệp Quang Huy nâng ly rượu lên, chân thành tha thiết nhìn hắn, "Không nhờ ông, tôi cũng chẳng đỗ nổi trường top một. Con đường của ông khác với mỗi người chúng tôi, tuy rất nhiều bạn học đều ở cùng một thành phố nhưng cơ hội gặp mặt quá hiếm. Nhân dịp này, bọn tôi mời ông một ly."
"Cái gì mà 'bọn tôi'." Lý Văn Bách bất mãn, "Một lát nữa tôi còn muốn uống cùng Tây Lẫm một chén đấy."
Diệp Quang Huy phiền muộn khoát tay, "Được, được, là 'Tôi'. Tây Lẫm, dô."
Vệ Tây Lẫm sáng khoái chạm ly với hắn, "Dô."*
(*Nguyên văn là 'Uống' tui đổi thành 'Dô' cho hợp văn hóa Việt)
Vương Phi Vũ xông về phía trước, "Tây Lẫm, chúng ta cũng cạn ly. Chúc ông sau này vạn sự như ý!"
Chờ hắn kính hết rượu, Hương Tiểu Ngải mới thô lỗ tiến lên tóm Lý Văn Bách qua một bên, đĩnh đạc giơ cốc về phía Vệ Tây Lẫm, "Vệ Tây Lẫm, cảm ơn ông! Còn nữa, tôi thích ông!"
Cô hét to một câu khiến tất cả mọi người chấn kinh, phòng tiệc lặng ngắt như tờ.
Mặt Hương Tiểu Ngải đỏ bừng nhưng vẫn lớn mật nhìn thẳng hắn. Không thể không nói, cô quả là một nữ sinh xinh đẹp, gương mặt đỏ au càng đáng yêu, không ít nam sinh đều ngắm nhìn.
Vệ Tây Lẫm ho nhẹ một tiếng, thẳng thắn đáp: "Thật xin lỗi."
Hương Tiểu Ngải vô tâm cười ha ha, nhún nhún vai, dùng sức cụng vào ly rượu của hắn, thoải mái mà nói: "Không cần cảm thấy có lỗi. Quả thực lúc đầu tôi thích ông nhưng vào cái ngày đến nhà ông chơi, nghe được những lời ông nói cùng Diệp Quang Huy tôi liền biết hai ta không thể đến với nhau, từ đó về sau tôi cũng buông mối tình này xuống, coi ông là bạn bè. Chỉ là sắp tới đường ai nấy đi rồi, tôi cảm thấy nên thẳng thắn bày tỏ một lần, coi như rèn luyện sau này gặp người mình thích còn có dũng khí tỏ tình."
Khóe miệng mọi người co giật. Hóa ra vị này còn định gặp người thích một lần chủ động một lần à? Không hổ là nữ hán tử!
(Quân: hic chị đại của lòng em, quá soái, quá mạnh mẽ ><)
"Cụng ly." Hương Tiểu Ngải hét to, uống sạch nước trái cây trong cốc, rồi khoanh tay ôm ngực, chờ mong nhìn Vệ Tây lẫm, nhìn cái ly kia không biết đã bị ai rót đầy rượu.
Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ, đành phải một hơi cạn sạch.
Những người khác bật cười.
Lời tỏ tình của Hương Tiểu Ngải tựa như tiếp thêm dũng khí cho những người đơn phương. Tiếp theo, không ít nam sinh nữ sinh đều bày tỏ với người mình thầm mến, có nụ cười thành công, cũng có nước mắt thất bại, khóc khóc cười cười, ầm ĩ náo loạn.
Sáu giáo viên bó tay lắc đầu. Bọn họ sớm đoán được học sinh mình sẽ hăng hái ồn ào như vậy, bèn chọn nơi yên tĩnh, thong thả ăn ăn uống uống, bàn luận ít chuyện thú vị, vô cùng nhàn nhã.
Kế tiếp có hai nữ sinh 'tỉnh tò' với Vệ Tây Lẫm, bọn Diệp Quang Huy nháy mắt ra hiệu với nhau.
Trịnh Ngụy lặng lẽ: "May mà ban tự nhiên ít nữ, bằng không số người thầm mến Tây Lẫm còn nhiều nữa..."
Diệp Quang Huy sờ sờ mặt, giọng điệu chua xót, "Mình lớn lên cũng không tồi, tại sao chẳng có ai thích mình?"
Vương Phi Vũ cười nhạo hứ một tiếng, lắc ly rượu trong tay, "Người trong mộng của ông không phải La Chân Chân sao?"
Diệp Quang Huy không phản bác nổi, ráng hồng hiện rõ trên gương mặt, giả bộ ngây thơ.
Mấy người Lý Văn Bách kinh ngạc ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Diệp Quang Huy hung hăng trừng họ, bước nhanh về chỗ Vệ Tây Lẫm khi không còn ai, một bộ thần bí, nhỏ giọng: "Tây Lẫm, ông thật sự không thích Hương Tiểu Ngải? Cô ấy vừa xinh đẹp, tính cách vừa tốt, lại đỗ trường khu vực. Cơ hội của hai người rất lớn."
"Ông lo lắng cho tôi vậy không bằng bày tỏ với La Chân Chân đi." Vệ Tây Lẫm trêu ghẹo một câu, thoáng ngừng, lại nói tiếp, "Tôi có người để thích rồi." Đám Diệp Quang Huy đều là bạn tốt của mình, hắn tin tưởng họ sẽ không tiết lộ chuyện này với ai.
Vừa trò chuyện, đôi mắt đen nháy cùng nụ cười nhạt toát lên vẻ hạnh phúc ngọt ngào của người đang trong quá trình yêu đương mặn nồng, tuy Diệp Quang Huy tin lời hắn nói song vẫn bất ngờ, bởi trước nay không ai nhận ra hết.
Đám Vương Phi Vũ cũng kinh ngạc, cảnh giác nhìn xung quanh. Bọn họ đều biết đối với ngôi sao mới nổi chuyện tình ái không nên công bố quá sớm. Nhất định họ sẽ giữ kín bí mật này nhưng những người khác thì chưa chắc. May mà xung quanh không có ai.
"Thật hay giả?" Vương Phi Vũ tò mò hỏi, "Sao chưa từng thấy ông nhắc đến? Cũng chưa từng thấy có nữ sinh nào gần gũi ông?"
"Chẳng lẽ là Thang Cỏ?" Dương Vân Chí nhỏ giọng suy đoán, nhưng thâm tâm tự bác bỏ, Thang Cỏ hơn Vệ Tây Lẫm mấy tuổi lận.
Vệ Tây Lẫm tức khắc lắc đầu, "Không phải chị ấy, cũng không phải trong trường ta, càng không phải trong ngành giải trí. Mọi người không cần đoán, nếu sau này có cơ hội tôi sẽ chính thức giới thiệu hai bên với nhau."
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng điện thoại reo, không chờ bạn tốt thấy rõ tên người gọi đã lùi về một góc nghe, cười hỏi: "Anh đến rồi? Em ra ngay."
"Nhanh như thế đã về?" Bọn Lý Văn Bách có chút luyến tiếc. Không biết bao lâu mới có thể tụ họp lần nữa.
Vệ Tây Lẫm quơ quơ điện thoại trong tay, vẻ mặt áy náy, "Tôi phải đi rồi, vị kia nhà tôi chính là một bình giấm chua."
Diệp Quang Huy đành gật đầu.
"Vậy được, có dịp gặp lại."
Vệ Tây Lẫm chào tạm biệt các giáo viên, đi trước một bước, xuống bãi đỗ xe liếc mắt đã trông thấy Cố Duyên Tranh.
Vừa lên xe, có người ghé sát vào tai hắn, âm thanh trầm thấp tràn ngập nguy hiểm vang lên.
"Tôi là bình giấm hử?"
Vệ Tây Lẫm rụt cổ, giả bộ hồ đồ, dùng ánh mặt mờ mịt nhìn y, "Bình giấm nào?" Cố Duyên Tranh cười như có như không giơ tay lên như đang nói chuyện điện thoại.
Nháy mắt Vệ Tây Lẫm cúi xuống làm bộ nhìn giờ, tựa lưng vào ghế nhắm mắt, "Đã trễ như vậy sao? Buồn ngủ ghê."
Cố Duyên Tranh không buồn so đo đến cùng, giúp hắn chỉnh ghế ngả ra, giọng điệu hết sức cưng chiều, "Chợp mắt một lát đi."
Vệ Tây Lẫm ngoan ngoãn nằm xuống.
Cố Duyên Tranh nổ máy, hơi lơ đãng nhắc nhở, "Thật ra dự họp lớp tương đối mệt mỏi, về sau có thể thoái thác thì thoái thác."
"Hả?" Vệ Tây Lẫm trợn mắt, khó hiểu quay đầu nhìn y.
Cố Duyên Tranh do dự hai giây, rốt cuộc thẳng thắn: "Tôi nghe thấy có người tỏ tình với em." Mặc dù biết thiếu niên không đồng ý nhưng đáy lòng y vẫn chua chua, không thích nổi. Không thể nghi ngờ thiếu niên rất ưu tú, nhưng ưu tú cỡ nào cũng chỉ mình y được chứng kiến mà thôi.
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc bật dậy. Thì ra người này đã đến từ lâu. Tưởng tượng hình ảnh ai đó thậm thụt nghe lén ngoài cửa rồi lại rón rén rời đi, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng.
Cố Duyên Tranh không nhiều lời một tay nắm tay hắn một tay đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng nhưng tay nắm rất chặt, lặng lẽ tính toán tình huống come out.
Vệ Tây Lẫm miễn cường dựa vào vai y, ngữ khí bình thản những rất đỗi nghiêm túc, "Có anh, em nhìn người khác chướng mắt." Người yêu nhà mình thiếu cảm giác an toàn như vậy, có nên làm chút gì đó cho y?
--------------------------