Truyện được dịch/edit và đăng tải miễn phí tại leting2026.wattpad.com và ldinh2026.wordpress.com, tất cả các trang khác đều là ĂN CẮP.
Edit: Lạc Đình💙
*Lảm nhảm đầu chương: thật ra thì chương này có tên là 猫主子, mà từ主子 có nghĩa là chủ nhân, chủ tử. Hiện tại chúng ta hay đùa nhau mèo là hoàng thượng, mình là con sen đó mọi người nên mình edit tên chương khác đi so với tên gốc nhé.
Qua mùng 8, Bách Tây nhanh chóng quay lại làm việc, một kỳ nghỉ không gặp, mọi người trong văn phòng không có thay đổi gì, ngoài một đồng chí được nuôi béo tăng thêm hai cân.
*1cân tq=0,5kg
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là vào dịp năm mới có một đồng nghiệp nữ kết hôn.
Mọi người biểu hiện rất vui mừng phấn khởi, tập thể nhất loạt tặng cho cô dâu mới một tràng pháo tay giòn giã.
Đồng nghiệp đó tên là Bạch Huyên, là nhân viên lâu năm của bộ phận, bị trêu chọc thì mặt đỏ ửng lên, tâm tình rất tốt, cả khuôn mặt đều tràn ngập nét xuân phong đắc ý.
Vợ chồng bọn họ là kết hôn theo kiểu du lịch, căn bản không tổ chức lễ cưới nên cũng không có tiệc rượu để mời mọi người nhưng cô ấy vẫn mua quà lưu niệm và kẹo mừng đến phát cho cả văn phòng.
Bách Tây rất tự nhiên nhận lấy.
Cậu nâng cốc cà phê chạm cốc với Bạch Huyên, cười nói, " chúc mừng cô."
Cậu biết Bạch Huyên và ông xã là bạn đại học, yêu đương trường kỳ rồi mới quyết định lĩnh chứng*, tình cảm vẫn luôn rất vững chắc.
*Lĩnh giấy chứng nhận kết hôn đóa.
Bạch Huyên nói, " cảm ơn nhé."
Sau đó nhét kẹo mừng vào tay cậu.
Cô lại đùa giỡn nói, " chúng tôi đã là vợ chồng già rồi, kết hôn cũng chẳng có gì mới mẻ cả, Bách phó biên thì sao, khi nào mới để tôi ăn kẹo mừng của anh đây?"
Hiện tại gần như cả văn phòng đều biết cậu có bạn trai, hơn nữa tình cảm còn rất tốt nữa. Cũng không phải là do cậu hay show ân ái mà là Thích Tầm cứ cách vài hôm lại tặng cậu trà chiều, cà phê và cả đồ ăn đêm nữa, người trong văn phòng cũng được thơm lây.
Ăn người miệng ngắn*, tất cả mọi người đều bày tỏ khen ngợi với bạn trai của Bách Tây, đều nhất trí cho rằng đó là một người bạn trai hiếm có.
*Cả câu là ăn người miệng ngắn, bắt người tay mềm吃人的嘴短,拿人的手软 hiểu nôm na có nghĩa là đừng tùy tiện nhận lợi ích từ người khác, bằng không sau này khi nói chuyện hoặc làm việc sẽ phải nhún nhường người ta. Tương tự như câu "há miệng mắc quai" của mình đó. Nhưng đây là văn Trung nên Đình nghĩ là vẫn nên giữ nguyên những câu tục ngữ, thành ngữ của họ.
Bách Tây cười mỉm.
Cậu dựa vào cửa sổ, dưới ánh nắng xuân sớm, cả lông mày đều được phủ sắc vàng, hôm nay cậu mặc một chiếc áo len rộng rãi và quần jean, để lộ ra cần cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ, vừa tùy ý lại vừa xinh đẹp.
"Nhắc đến chuyện này vẫn còn quá sớm," cậu nói, " mới yêu được mấy tháng thôi, tăng tốc độ lên gấp 8 lần cũng không có nhanh như vậy đâu."
Bạch Huyên cũng cười.
Dĩ nhiên là cô cũng chỉ nói đùa một chút thôi nhưng cô vẫn dùng ánh mắt có chút tò mò đánh giá Bách Tây.
Trước đây không để ý, bây giờ mới phát hiện không biết từ bao giờ khí chất trên người cậu dường như đã thay đổi rồi.
Khí chất trên người cậu vẫn luôn sạch sẽ, lại vì khuôn mặt nên rất có cảm giác thiếu niên nhưng hiện tại cô kinh ngạc phát hiện, trên người cậu có thêm cảm giác lười biếng thờ ơ quyến rũ lòng người.
Chẳng những như vậy mà còn giống như nụ hoa vẫn còn e ấp trên đầu cành qua một trận mưa đột nhiên nở rộ.
Bạch Huyên nhấp một ngụm cà phê, nhưng không nói ra những lời đó mà cười híp mắt nhìn Bách Tây, trong lòng lại nghĩ ' người trẻ tuổi thật là tốt', được tình yêu tưới tắm ánh mắt luôn phát sáng lấp lánh.
.ldinh2026.wordpress.com
Lại qua một tuần lễ.
Khi Bách Tây tan ca, cậu thấy toàn bộ con gái trong bộ phận của mình đều tập trung ở một chỗ, dường như đang bê một cái hộp, thì thầm to nhỏ với nhau không biết là đang nói cái gì.
Cậu xách túi qua hỏi, " sao vậy, tan làm rồi sao mọi người vẫn chưa về?"
Vài cô gái nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, tránh ra một chút, mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Sau đó Bách Tây nghe thấy tiếng mèo kêu.
Cậu tò mò tiến thêm vài bước.
Chỉ nhìn thấy thứ mà mấy cô gái đang bê đúng là một cái hộp, bên trong đặt một chiếc khăn lông có vài chú mèo con yếu ớt đang nằm, chỉ to bằng nắm tay, có vẻ mới sinh chưa lâu. Trên người tạm coi là sạch sẽ, không giống mèo hoang mà giống bị người ta vứt bỏ hơn.
Có lẽ cậu đoán đúng nhưng cũng không vươn tay trêu mèo mà tỉ mỉ quan sát một lúc.
Cậu hỏi, " đây là ai nhặt được vậy?"
Một cô gái tên Du Du nói, " sáng nay trên đường tới công ty em nhặt được, khi nhặt được thì chúng đã ở trong hộp rồi, có lẽ là bị vứt bỏ. Vì phải đi làm nên em đã nhờ ông chủ cửa hàng tiện lợi bên cạnh trông giúp một ngày."
Bách Tây cúi đầu nhìn mấy chú mèo con, chúng rất ngoan cũng không có ồn ào mà chỉ nũng nịu yếu ớt kêu vài tiếng.
"Các cô muốn nuôi sao?" cậu lại hỏi.
Mấy cô gái thở dài thườn thượt, " bọn em chỉ có thể nuôi một con."
"Chung cư của Du Du không được nuôi thú cưng. Trong nhà của Trương Hiểu đã có hai con mèo rồi, không thể nhận nuôi nữa."
Bằng không thì bọn họ cũng không phát rầu như thế này.
Bọn họ đều tỏa ánh mắt kỳ vọng lên người Bách Tây, trông mong hỏi cậu, " Bách phó biên, anh có muốn nuôi mèo không?"
Đúng là một vấn đề hay.
Bách Tây cúi đầu nhìn mấy chú mèo con trong hộp, đều là mèo mướp, lông sẫm màu, vừa mới mở mắt, ở bên trong chậm rì rì bò tới bò lui, còn sát vào nhau nữa vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.
Cậu quả thật cũng đang muốn nuôi mèo.
Nhưng cậu vẫn khá thận trọng trong việc nuôi thú cưng, dù sao thì cũng là một sinh mạng nhỏ tham gia vào cuộc sống của cậu, cậu muốn có đủ nhẫn nại và tinh thần trách nhiệm mới có thể chăm sóc tốt nó.
Vì vậy cậu vẫn luôn học tập, cũng xem video của các trạm cứu hộ mèo đáng tin cậy muốn sau này có cơ hội sẽ nhận nuôi một con.
Sở dĩ nói " có cơ hội" là vì dù sao hiện tại cậu cũng không ở một mình, cậu nhớ Thích Tầm không mấy hứng thú với động vật nhỏ, vì vậy cậu cũng phải suy nghĩ đến nguyện vọng của hắn nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy mấy chú mèo con yếu ớt miệng còn hôi sữa này thì trong lòng cậu thật sự không nỡ.
Đáng thương như vậy, vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, không có người muốn nhận nuôi, nếu không phải được mấy cô gái phát hiện thì không biết sẽ như thế nào.
Cậu thật sự không kìm được lòng, cẩn thận duỗi tay chạm nhẹ vào một chú mèo trong hộp.
Mèo con cũng không sợ, còn cọ mũi vào ngón tay cậu lại vươn đầu lưỡi nhỏ màu hồng nhạt ra liếm láp.
Bách Tây: "..."
Muốn mạng mà, mèo con đáng yêu quá đi mất.
Cậu chỉ là con người tầm thường có hai chân sao có thể kháng cự được đại vương mèo bán manh chứ.
Cậu yên lặng tiếp nhận cái thùng.
"Hay là như vậy đi, tôi sẽ nuôi một con, còn những con khác tôi cũng sẽ nuôi ở tiệm chăm sóc thú cưng, mọi người cùng nhau giúp chúng tìm một người chủ tốt." cậu nói.
Mấy cô gái lập tức hoan hô.
.leting2026.wattpad.com
Ngày đó sau khi về nhà, Thích Tầm phát hiện ánh mắt Bách Tây nhìn mình vô cùng dịu dàng.
Chính là nhu tình vạn chủng như vậy nhưng lại là ánh mắt không hề có ý tốt.
Vốn dĩ hắn đang dựa vào đầu giường xem phim tài liệu bị nhìn như vậy thì cảm thấy toàn thân mất tự nhiên.
Hắn đặt ipad trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi Bách Tây, " sao vậy, nhìn anh như thế làm gì?"
Cậu vẫn duy trì ánh mắt vô cùng vô cùng dịu dàng nhìn hắn, tiến sát lại gần hắn, lấy điện thoại cho hắn xem.
"Anh xem, nó có đáng yêu không?" Bách Tây mỉm cười hỏi.
Thích Tầm nhìn lướt qua, chỉ thấy trên màn hình là một con mèo nhỏ gầy yếu, nằm trong cái ổ mèo, toàn thân tạm coi là sạch sẽ đang ngoan ngoãn uống sữa.
Thẩm mỹ của hắn đối với thú cưng có hạn, cũng không nhìn ra là đẹp hay xấu.
"Cũng tạm." hắn miễn cưỡng đưa ra một lời nhận xét nghiêm túc.
Nhưng Bách Tây lại không hài lòng, " sao lại cũng tạm, rõ ràng là vừa ngoan vừa dễ thương."
Thích Tầm đã hơi hiểu ra rồi.
Hắn hỏi, " em muốn nuôi?"
Bách Tây cười hì hì, kể toàn bộ chuyện cậu làm sao lại tiếp nhận những con mèo này cho hắn nghe.
"Vì còn quá nhỏ, cũng sợ nó không biết có bệnh nền gì hay không nên em đem nó chung với những con khác đến bệnh viện thú cưng rồi, chờ vài hôm nó khỏe mạnh thì đến đón về." Bách Tây nói.
Thích Tầm đã hiểu.
Cậu không những muốn nuôi mèo mà còn tự quyết định hết rồi.
Hiện tại chẳng qua là làm bộ làm tịch tới hỏi ý kiến hắn mà thôi.
"Em muốn nuôi thì nuôi, sao lại bày ra vẻ mặt chột dạ như vậy?" hắn vươn hai ngón tay nâng cằm cậu lên, chăm chú nhìn cậu.
Hắn đeo kính cận không nặng, mặt mày nhã nhặn nhưng đôi mắt đào hoa lại toát ra hương vị trêu chọc lòng người.
Giống hệt phần tử văn nhã bại hoại nhưng lại quá mức đẹp trai.
Hầu kết cậu không hợp thời điểm di chuyển lên xuống, có chút tâm viên ý mã.
Cậu chớp chớp mắt, " em đây không phải là đang suy nghĩ tới ý kiến của người sống chung sao, nhà có thêm một thành viên cũng nên bày tỏ thái độ dân chủ chút chứ."
Thích Tầm cười như không cười.
Đây là tiền trảm hậu tấu, còn bày đặt bày tỏ thái độ dân chủ.
Hắn thả tay đang nắm cằm cậu ra, chuyển thành mân mê đôi môi cậu, cố ý hỏi, " vậy nếu anh không đồng ý thì sao?"
Hắn cho rằng Bách Tây sẽ nói hai câu dễ nghe dỗ dành hắn.
Không ngờ cậu lại cau mày, trầm tư hồi lâu.
"Vậy em chỉ có thể mang mèo bỏ ra ngoài thôi," Bách Tây thành thật ngẫm nghĩ, "em có thể đưa mèo về chung cư của em, mấy hôm lại đến thăm anh..."
Thích Tầm: "..."
Hắn rũ mắt, ánh mắt bất thiện ghim chặt Bách Tây.
Để cậu chọn một trong hai giữa mèo và hắn, thế mà cậu lại chọn mèo, thà rằng sống chung với mèo, bỏ hắn ở lại?
Nhóc lừa đảo này, bộ dạng thề thốt dỗ dành hắn hoàn toàn không thấy đâu cả.
Bách Tây vẫn đang rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, không hề mảy may phát hiện ra ánh mắt của bạn trai càng ngày càng nguy hiểm.
Mãi đến khi cậu ngẩng đầu lên thì cậu đã bị Thích Tầm kéo vào lòng rồi.
"Ưm? Anh làm gì đó?" cậu ngã xuống gối vẫn còn chưa phản ứng kịp, vừa mơ hồ vừa vô tội nhìn hắn.
Thích Tầm không nhanh không chậm cởi áo ngủ.
Khuôn mặt hắn tuấn tú đến mức thậm chí còn có một tia xinh đẹp, vóc dáng và mặt hoàn toàn không khớp.
Một tay hắn chống bên cạnh gối của Bách Tây, kính đã tháo, một đôi mắt mát lạnh quyến rũ nhìn cậu.
Hắn cũng đang bày tỏ thái độ dân chủ với Bách Tây.
"Mèo có thể nuôi, anh cũng không phải là người không nói lý," hắn cười với cậu, " nhưng anh muốn thu một chút lợi cũng không quá đáng đâu nhỉ."
Bách Tây đã thông suốt cái lợi mà hắn nhắc đến là cái gì.
Nhưng khi hooc-mon Thích Tầm bạo phát nhìn cậu thì muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Cậu che mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Ai ya, không phải chỉ có chút lợi này.
Lợi thu từng khoản từng khoản lại từng khoản.
Ngày hôm sau thức dậy, cậu liền hối hận.
Cậu đỡ eo, cảm thấy mình thật sự đã hy sinh quá lớn rồi.
Nhưng khi đánh răng, nhận được bức ảnh do bệnh viện thú cưng gửi đến, chú mèo mướp mà cậu nhận nuôi đang chổng bốn chân lên trời mà ngủ, lộ ra cái bụng mềm mại và bốn cái vuốt hoa mai nhỏ xíu vô cùng đáng yêu.
Tình cha trong cậu lại ngập tràn, cảm thấy tất thảy đều đáng giá.
Em mèo ẻm thụ nuôi nè...
💢 Don't REUP!
Nhấn⭐ ủng hộ và tám nhảm với tui iiii...