Trans by Lạc Đình, truyện đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d leting2026.com.

*Cái ảnh bên trên down của shop hoa Poppy floral nè!

Trong lòng Bách Tây rất rõ ràng, có lẽ cha mẹ cậu đã nghi ngờ tính hướng của cậu từ lâu rồi.

Năm nhất đại học, cậu giấu truyện tranh bl trong nhà không may bị phát hiện, vốn dĩ cho rằng sẽ xảy ra một trận cuồng phong bão táp nhưng sắc mặt của Ngô Mạt và Bách Tử Hoa cho dù có biến đổi nhiều lần nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ có Ngô Mạt không nhẹ không nặng nói với cậu một câu, " đã lớn như vậy rồi vẫn còn đọc truyện tranh."

Về phần nội dung của truyện thì tuyệt nhiên không nhắc đến một chữ nào.

Cứ nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.

Bách Tây nghĩ, nếu bây giờ cậu come out, cha mẹ cậu có lẽ sẽ gật đầu, nhưng cậu với Thích Tầm mới yêu nhau được mấy ngày, nếu come out lại giống như có ý bức bách hắn.

Cậu suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên đợi mối quan hệ với Thích Tầm ổn định một chút rồi nói sau.

.

Ăn tối xong, Bách Tây, Bách Nhã với ba mẹ cùng nhau chơi mạt chược sau đó mới đi ngủ.

Cậu thua nhiều nhất, tiền lương cả tháng đều mất, đến mức mà bà Ngô Mạt nảy sinh thương cảm, sờ đầu chó của cậu nói, " con trai, đều trách mẹ sinh ra con quá ngốc."

Càng khiến Bách Tây buồn bực hơn.

Trước khi đi ngủ cậu vẫn muốn nói chuyện với Thích Tầm một lát nhưng nghĩ đến chuyện tối nay Thích Tầm có một tiệc rượu lại không muốn làm phiền hắn.

Cậu trở mình trên giường, rõ ràng là xem phim Mỹ nhưng tâm trí lại không đặt ở trên màn hình. Cậu không thể không thừa nhận, cậu hơi nhớ Thích Tầm.

Cậu mở album ảnh trên điện thoại, không biết từ khi nào trong điện thoại của cậu lại có nhiều ảnh của cậu và hắn đến như vậy, có ảnh đơn cũng có ảnh đôi, có nhiều bức là Thích Tầm chụp cho cậu.

Có một bức là cậu ngồi phiêu bên cửa sổ, cậu mặc sơ mi màu trắng, rộng hơn so với người, lỏng lẻo để lộ ra xương quai xanh, phần bên dưới không có mặc đồ, đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện. Vì mới thức dậy nên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt hơi mơ màng gặm táo.

Thích Tầm ngồi trên giường nhìn cậu, thuận tay chụp lại.

Nhưng sau khi chụp xong bức ảnh không lâu, Thích Tầm liền ôm cậu trở lại giường.

.....

Bách Tây nghĩ đến đây, mặt đỏ bừng, trong lòng lại mắng một câu, " lão lưu manh."

Nhưng lão lưu manh hiện tại đang cách xa ngàn dặm, bên người cậu rất trống trải muốn làm nũng cũng không có đối tượng.

Bách Tây có chút buồn bã.

.

Ngủ một giấc, cậu lại đi làm như thường lệ.

Đã qua mấy ngày bận rộn nhất rồi, hôm nay cậu có chút thời gian rảnh rỗi ngồi trong phòng thảnh thơi ăn điểm tâm sáng là bánh ngọt.

Khi cậu đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng thì cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Cửa bị đẩy ra, trợ lý Đồng Giai thò đầu vào, trên mặt còn treo nụ cười như các bà tám, giống như là nhiều chuyện lại như là trêu chọc.

"Bách phó biên, có người tặng đồ cho anh. Ái chà! Em mang vào cho anh nhé."

Bách Tây bị điệu cười của cô dọa sợ, " vậy em cầm vào đây đi, có phải là cái cốc mấy hôm trước anh đặt trên mạng không?"

Đồng Giai lắc đầu, chạy ra ngoài. Khi quay lại trong lòng ôm một bó hoa lớn che khuất cả người.

Bách Tây kinh ngạc nhìn bó hoa.

Một bó hoa hồng tuyệt đẹp, hồng cappuccino phối với hồng nâu đỏ, vừa phục cổ lại vừa tao nhã.

*Hồng cappuccino là giống hồng có xuất xứ từ nước Pháp xinh đẹp, cánh hoa có màu hồng nhưng lại thiên nâu như cà phê sữa capuchino vậy nên mới có tên là cappuccino nhưng tôi thấy nó vẫn thiên hồng mà nhở.

*Dịch đúng word by word là màu nâu đỏ nhé mn, nhưng tôi không tìm được bó hoa mix hai loại này nên đành tách làm hai ảnh, các bạn có thấy màu hoa giống màu nâu đỏ không vậy, tại tôi đánh chữ tiếng Trung nó ra hoa này nên cop về luôn ấy, chứ đánh chữ " hoa hồng màu nâu đỏ" nó không ra. Nhưng chỉ tưởng tượng cũng thấy được bó hoa nó xinh đẹp ra sao rồi. 

"Đây là... tặng anh sao?" Bách Tây hỏi.

Đồng Giai đặt hoa lên bàn, gật mạnh đầu còn cười vô cùng vui vẻ, " dĩ nhiên, chẳng lẽ lại tặng cho em sao?"

Trong lòng Bách Tây suy đoán xem người tặng là ai, dù sao hiện tại cậu cũng không có đối tượng nào khác.

Cậu cảm thấy hơi khó tin, Thích Tầm không giống kiểu người có thể tạo ra bất ngờ như vậy.

Nhưng rất nhanh cậu đã tìm thấy một tấm thiệp nhỏ, không có những câu tình cảm sến súa, cũng chẳng có lời gửi gắm tâm tình chỉ có một chữ ký đơn giản, viết hai chữ Thích Tầm.

*Chỗ này nguyên tác落款, dịch sang tiếng Việt có nghĩa là "lạc khoản", tức phần đề chữ, ghi tên trên các bức tranh đặc biệt là tranh thư pháp, mình sẽ để hình ảnh ở đây cho các bạn nhìn nhé. Nhưng mình thấy để như thế nó cổ trang quá nên đổi thành "chữ ký" cho nó hiện đại. 

*lạc khoản đây.

Sạch sẽ lại gọn gàng.

Bên cạnh cô trợ lý nhỏ đã móc điện thoại ra chụp hình tanh tách rồi.

Cô biết Bách Tây có bạn trai nhưng chưa gặp bao giờ, trong lòng khó tránh khỏi tò mò.

Cô nghĩ, Bách phó biên đẹp trai như vậy, bạn trai của anh ấy chắc chắn cũng rất soái. Quả nhiên, những năm gần đây trai đẹp đều thích đàn ông.

Cô hỏi Bách Tây, " Bách phó biên, đây là bạn trai tặng cho anh phải không? Lãng mạn quá đi, bạn trai của em sao lại không hiểu biết như vậy chứ."

*Nguyên tác là男票: đây là một từ phổ biến trên internet, xuất phát từ từ "bạn trai" của tiếng Đài Loan nhưng cũng có cách phát giống chữ chồng trong tiếng Hàn. Dịch word by word sẽ là "vé nam" nhưng mà dịch thế buồn cười nên tôi để là "bạn trai."

Câu nói cuối cùng của cô còn mang theo oán giận, môi cũng đã trề cả ra rồi.

Bách Tây bật cười, rút vài bông từ bó hoa đưa cho cô, " có muốn không, đem cắm trên bàn làm việc của em."

Cô trợ lý nhỏ lập tức mặt mày hớn hở, " Muốn! Hoa này quá đẹp, lần sau em cũng đặt một bó."

Nói xong liền cầm hoa chạy ra ngoài.

Văn phòng chỉ còn lại một mình Bách Tây, cậu nhìn bó hoa hồng vô cùng xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời một lát, không kiềm được liền bấm gọi cho Thích Tầm.

Đối phương bắt máy rất nhanh, bên đó âm thanh có hơi ồn ào giống như là đang ở bên ngoài.

"Sao thế?" Thích Tầm hỏi, " khi không lại gọi điện cho anh?"

Bách Tây nghe thấy giọng Thích Tầm, trong mắt vô thức đượm ý cười, " không có gì, vừa mới nhận được hoa hồng anh tặng... sao anh lại muốn tặng hoa cho em ?"

Hôm nay không phải dịp lễ gì, cũng không phải là sinh nhật của cậu.

Thích Tầm đang khảo sát tại hiện trường, hắn ra hiệu cho thư ký tạm ngừng lại rồi đi tới góc khuất bên cạnh.

"Không vì sao cả, chỉ là buổi sáng ra ngoài, nhìn thấy hoa hồng trong cửa hàng rất đẹp, cảm thấy rất xứng với em nên muốn tặng em một bó."

Hắn nói chuyện rất bình thản nhưng hoàn toàn là nói thật.

Bên cạnh khách sạn của hắn có một cửa hàng hoa, khi đi qua trùng hợp thấy hoa hồng đang nở, hắn đột nhiên nghĩ tới Bách Tây, cảm thấy hoa hồng rất hợp với cậu.

Bách Tây siết chặt điện thoại, rất lâu không nói lời nào.

Thích Tầm nói chuyện rất bình thường và dịu dàng, giống như là chuyện không quan trọng vậy.

Đây quả thực cũng không phải là chuyện lớn.

Nhưng trong lòng cậu hiện tại không chỉ có con nai nhỏ chạy loạn mà là con nai lớn đâm cộc cộc vào tường.

Thậm chí cậu còn nghi ngờ có phải là Thích Tầm đã đi học một lớp đào tạo nào không, bằng không sao lại biết trêu chọc người ta một cái vô hình như vậy.

"Em cũng, cũng nghĩ về anh." Bách Tây lắp bắp trả lời.

Không phải là nhớ anh, mà là nghĩ về anh.

Thích Tầm bật cười, " anh biết rồi."

Nhưng hắn không thể nói chuyện lâu với cậu được.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói nhắc nhở lộ trình tiếp theo từ thư ký của Thích Tầm.

Bách Tây chỉ có thể đem lời nói nghẹn ở trong bụng, rất tri kỷ nói, " anh đi làm trước đi, buổi tối lại nói chuyện nhé."

Cậu ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm một câu, " hoa hồng rất đẹp, em rất thích."

"Vậy thì tốt rồi." Thích Tầm thấp giọng nói.

Đợi đến khi điện thoại thật sự bị cúp máy.

Bách Tây ngồi trên ghế ngẩn người, cảm thấy trong ngực nghẹn một cỗ chướng khí, vừa chua vừa ngọt, không biết tả ra sao.

Cậu trầm tư 3 giây, sau đó ngựa không dừng vó gọi cho Lương Tụng.

Cái gọi là bạn thân, không chỉ phù hợp làm thùng rác còn rất phù hợp làm đối tượng bị ép nhét cẩu lương.

Lương Tụng ngồi không cũng bị nồi từ trên trời rơi xuống đập trúng*, vốn dĩ đang yên lành ghép lego, điện thoại của Bách Tây vừa thông anh liền bị ép nghe bài cảm nghĩ yêu đương dài 800 chữ, ngay cả hoa hồng cũng được chụp từ tám góc độ, hoàn toàn không có góc chết, nhất định muốn anh nhìn cho rõ ràng bằng chứng tình yêu của họ.

*Nguyên tác là人在家中坐,锅从天上来chỉ sự xui xẻo, cho dù ngồi trong nhà cũng bị nồi từ trên trời rơi xuống đập trúng.

Lương Tụng hung hăng trợn trắng mắt.

Không cứu được rồi, thật sự.

Trong đầu bạn thân toàn là yêu đương nên xử lý như thế nào?

Vẫn là kéo ra ngoài chôn sống thôi.

Bách Tây vẫn đang cảm khái, " tao nghi ngờ Thích Tầm ngay cả làm bạn trai cũng theo kpi, nếu không sao lại hoàn hảo như vậy, vừa tốt đẹp lại vừa biết trêu chọc. Lẽ nào đây chính là tôn nghiêm của học sinh ưu tú sao?"

*KPI (viết tắt của Key Performance Indicator) là chỉ số đánh giá thực hiện công việc, phản ánh mức độ hoàn thành mục tiêu của cá nhân, bộ phận hoặc toàn doanh nghiệp. Chỉ số KPI được thể hiện qua các số liệu, tỷ lệ, chỉ tiêu định lượng,... khác nhau phù hợp với đặc thù nghiệp vụ của từng đối tượng.

Người yêu thầm rõ ràng là cậu, vì sao khi thật sự yêu đương, người thả thính lại luôn là Thích Tầm?

Thua rồi thua rồi.

Cậu nói với Lương Tụng, " hiện tại tao rất muốn gặp anh ấy..."

Lương Tụng cạn lời lắc đầu, " mày thật sự không cứu được nữa rồi."

Bách Tây một mình nhận hết.

Nếu như còn có thể cứu được thì cậu đã không bị treo trên cái cây là Thích Tầm suốt 6 năm trời.

Nhưng trước khi cậu mở miệng, Lương Tụng đã kịp thời cự tuyệt bước show ân ái tiếp theo.

"Xin mày đấy, tha cho tao đi, tao đã thuộc làu hết cả sinh nhật chiều cao chòm sao màu sắc ưa thích của Thích Tầm rồi, thật sự không muốn biết tư thế ưa thích khi trên giường của hắn đâu."

Bách Tây kháng nghị, " tao mới không kể chuyện đó."

"Phải không, nhưng tao cảm thấy nếu tao không ngăn lại, mày liền báo size của hắn cho tao nghe rồi."

Nói đến đây, Lương Tụng hơi ngừng lại, hỏi, " của hắn to không, sẽ không phải là nhìn được mà không dùng được chứ?"

Bách Tây: "?"

Vấn đề đang từ trong sáng sao lại đột ngột chuyển sang đen tối thế này.

"Trong đầu của mày chứa toàn là cái gì vậy." Bách Tây ghét bỏ nói, " toàn là thứ đồi trụy* không, vượt quá tiêu chuẩn rồi. Ai muốn nói với mày cái này."

*Nguyên tác là黄色废料chỉ mấy cái văn hóa phẩm đồi trụy đó, dịch word by word sẽ là "phế liệu màu vàng".

"Vậy rốt cuộc là như thế nào, không nói tao liền coi như mày ngầm thừa nhận." Lương Tụng cắn chặt không buông.

Bách Tây: "..."

Bách Tây: " ..... dùng rất tốt."

Đầu bên kia điện thoại, Lương Tụng phát ra một tràng cười kinh thiên động địa.

.

Vì bó hoa hồng, khi về nhà tâm trạng của Bách Tây vẫn rất tốt, buổi tối ngồi ở phòng khách xem tivi còn vô thức ngâm nga hát tình ca.

Bách Nhã đang ngồi bên cạnh ăn khoai tây chiên, liếc một cái lại liếc thêm một cái.

Cô biết Bách Tây không bình thường từ lâu rồi.

Lần trước khi cùng Bách Tây ăn cơm, cô phát hiện trên cổ cậu có một dấu hôn, cô là kiểu người dù trong lòng có gặp sóng gió nguy nan thì trên mặt vẫn là biểu tình không dao động, tự nhủ có thể là mình nhìn sai rồi.

Nhưng hai ngày sau, cô có việc đi qua chung cư của Bách Tây, muốn tìm anh trai uống cà phê. Khi mới đi đến bồn hoa cô liền nhìn thấy anh trai với Thích Tầm xuất hiện cùng nhau ở dưới lầu. Hai người còn nắm tay nhau, rõ ràng không làm ra động tác quá thân mật nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn vô cùng ám muội. Cô lập tức phát giác ra có điểm không đúng.

Lại nhìn Bách Tây ở nhà hai ngày này, động một tí là lại cầm điện thoại cười ngốc, còn lén lút gọi điện thoại sau lưng người nhà. Nếu như không có chuyện gì, cô liền viết ngược tên mình.

Đặt tạp chí xuống, cô nhìn chằm chằm vào anh trai hồi lâu. Cuối cùng Bách Tây cũng cảm nhận được ánh mắt của em gái liền ngẩng đầu lên.

Thấy ánh mắt của Bách Nhã như thế cậu liền phát hoảng, trong phút chốc liền nhớ tới bài thi vật lý không đạt tiêu chuẩn bị Bách Nhã vạch trần hồi nhỏ.

Cậu không biết mình đã làm sai cái gì, sờ lên mặt hỏi, "sao thế?" Bách Tây lại sờ mặt, "trên mặt anh dính gì à?"

Vốn dĩ Bách Nhã đang định hạ đo ván Bách Tây, hỏi anh có phải là đang yêu đương với Thích Tầm không.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của anh trai, cuối cùng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Cô không muốn hỏi nữa.

Khi nào Bách Tây thật sự muốn nói sẽ tự mình nói ra.

Nhưng cô vẫn có chút lo lắng, Bách Tây mặc dù là anh trai nhưng chỉ ra trước cô có ba phút thôi. Hai người từ nhỏ đã khác nhau, Bách Tây trời sinh tính tình tốt lại mềm mỏng, nhưng tính của cô lại rất cứng rắn nên luôn cảm thấy mình nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc anh.

Vì vậy cô vô cùng đau đớn nhìn anh trai, giống như cải trắng tươi ngon mọng nước mà mình trồng lớn chạy mất vậy.

Bách Tây một mặt không hiểu gì, "?"

"Không có gì, chỉ thấy đinh tai anh đeo rất đẹp," cô thuận miệng qua loa cho xong chuyện, " lần sau em cũng phải mua một cái mới được."

Bách Tây cho là thật liền sờ vành tai của mình.

"Thật sao, đây là do anh Thích Tầm của em tặng đó." Cậu nói chuyện nhưng không kiềm được để lộ ra nụ cười ngọt ngào, " là bạn của anh ấy thiết kế, nếu em thích thì anh đặt giúp em nhé."

Rộp rộp, Bách Nhã cắn khoai tây chiên, bột vụn vương đầy người.

Vẫn còn muốn hỏi sao?

Đây nếu còn không phải là yêu đương thì tên của cô sẽ viết ngược.

Cô đúng là vạ miệng mà, nhắc cái gì không nhắc lại nhắc đến đinh đeo tai.

Bách Nhã hít sâu một hơi, cúi đầu, không sợ sóng dữ mà phủi quần áo.

"Không cần đâu, đột nhiên em nhớ ra khuyên tai của em cũng nhiều rồi."

*****

*Lại là lời lan man của tôi đây.

Anh Thích không yêu thì thôi chứ yêu vào thì đúng là bạn trai tiêu chuẩn luôn ấy, vừa quan tâm lại vừa dịu dàng còn lãng mạn nữa, đúng là người yêu quốc dân. Nói chứ anh Lương thật sự đúng kiểu bựa luôn ấy, càng đọc càng thích tất cả các nhân vật  luôn, ai cũng dễ thương ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play