Vừa lúc hiệu trưởng đi tới cùng Tạ Tri Ý nói chuyện, chỉ chốc lát Tạ Tri Ý theo hiệu trưởng bước ra, Tần Viện Viện nhân cơ hội cầm camera chụp hai tấm hình hai người.

"Tuy rằng tính tình người này không tốt mấy, nhưng lên hình thật là đẹp." Tần Viện Viện vừa nhìn vào màn hình, vừa cúi đầu lẩm bẩm tự nói.

Tần Viện Viện đang định ngẩng đầu nói thêm gì đó, thì cảm giác bím tóc bị túm lấy.

Ai to gan như vậy, dám động bím tóc của mình?!

Tần Viện Viện dồn hết sức lực, chuẩn bị giận mắng người phía sau, kết quả mới vừa quay lại liền thấy Cố Tịnh Nhuyễn nhìn mình mỉm cười.

Tần Viện Viện: "......"
"Ngươi.....không phải ngươi đang đi học sao?"

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn camera trong tay nàng, Tần Viện Viện rụt rụt tay, giấu camera ở phía sau.

"Ngươi không phải cũng đang đi học sao?"

Hôm nay thứ năm, có trường học nào đóng cửa?

"Trường các ngươi thật tuỳ tiện, không có kỷ luật gì hết."

"So làm sao được với trường ngươi, học sinh thậm chí có thời gian chạy đến trường người khác." Cố Tịnh Nhuyễn xoè bàn tay ra, "Camera đâu?"

Đừng tưởng cô không biết, vừa rồi Tần Viện Viện khẳng định là chụp Tạ Tri Ý.

Tần Viện Viện theo bản năng đưa camera cho cô, đưa được giữa chừng mới phản ứng rụt tay trở về.

"Ngươi là ai chứ, làm gì nghe ngươi?"

Cố Tịnh Nhuyễn: "Chủ nhân cái ná."

Tần Viện Viện: "Ngươi có biết hay không, cứ luôn lấy một chuyện ra uy hiếp người khác thật sự rất low."

Cố Tịnh Nhuyễn nhướng mày: "Dùng được là được."

Tần Viện Viện:......

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đưa cho cô.

Tần Viện Viện cũng là do quá nhàm chán, vừa lúc biết hôm nay trường Du Lâm tổ chức chụp hình tốt nghiệp, cộng thêm một chút tư tâm cho nên mới đến xem. Tạ Tri Ý tốt xấu gì cũng là chị họ, chỉ cần không chạm đến Cố Tịnh Nhuyễn thì trên cơ bản Tạ Tri Ý sẽ không làm gì nàng, nào ngờ lại gặp Cố Tịnh Nhuyễn ở đây.

Thật phiền toái.

"Phụt ——"

Tần Viện Viện nghe thấy một tiếng cười nhạo, theo tiếng nhìn qua phát hiện đó là một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn thoải mái trẻ trung ngầu ngầu, nhưng điều này vẫn không thể che giấu sự thật là người này vừa mới cười nhạo nàng!

"Ngươi cười nhạo ta??"
Người này đứng bên cạnh Cố Tịnh Nhuyễn, chắc chắn là bạn Cố Tịnh Nhuyễn.

Một kẻ khi dễ nàng, một kẻ thì cười nhạo nàng, quá đáng ghét.

Hứa Phán Phán thấy đối phương hung tợn có vẻ giống con mèo bị chọc xù lông, không trả lời nàng, ngược lại cùng Cố Tịnh Nhuyễn nói: "Bạn ngươi đáng yêu dữ vậy?"

"Bạn?!" Hai người đồng thời thốt lên, trên mặt không hề che giấu ghét bỏ.

Hứa Phán Phán tự nhiên có thể nhìn ra "chiến hoả", sở dĩ nói như vậy cũng chỉ là muốn chọc tức hai người chút thôi.

"Trò đùa này của ngươi không buồn cười chút nào." Cố Tịnh Nhuyễn lạnh lùng châm chọc, rồi sau đó lại hướng Tần Viện Viện hỏi: "Ngươi tới đây làm gì? Còn cột hai bím tóc."

Tần Viện Viện xem như đã nhìn ra, người này chính là có ý kiến về kiểu tóc của nàng.

"Ta tới thăm chị họ ta, ngươi quản được sao?" Tần Viện Viện không khách khí, thấy đối phương chuẩn bị nói chuyện, Tần Viện Viện vội vàng nói tiếp, "Nếu ngươi lại lấy ná uy hiếp ta, ngươi...ngươi liền không có cơm ăn suốt một năm!"

"Ha ha ha ——"
Hứa Phán Phán cười nhạo không chút nể tình, dẫn tới ánh mắt hung ác của Tần Viện Viện, Hứa Phán Phán lập tức im tiếng: "Nói rõ cái nha, ta không có cười nhạo ngươi, chỉ là cảm thấy....cách thức ngươi mắng người cực kỳ độc đáo."

Suốt năm không có cơm ăn?
Ha ha ha ha vậy mà cũng được.

Tần Viện Viện tin mới là lạ, nhưng giờ phút này nàng cũng không tính toán so đo.

Tần Viện Viện duỗi tay muốn đoạt camera, kết quả bị Cố Tịnh Nhuyễn tránh thoát.

"Tịch thu, hai ngày nữa trả cho ngươi."

Tần Viện Viện tức đến mức giậm chân, "Ngươi muốn camera tự ngươi mua đi! Sao ngươi nghèo quá vậy, camera cũng muốn đoạt!"

Cố Tịnh Nhuyễn vừa định nói chuyện, đột nhiên bên tai như có trận gió thổi qua, camera trong tay cô đã bị người đoạt đi rồi.

Cố Tịnh Nhuyễn nhìn đầu sỏ gây tội, mở miệng: "Trả ta."

Hứa Phán Phán ước lượng camera, lên tiếng nói: "Ngươi có phải người không vậy, sao lại khi dễ em nhỏ thế này?"

Cố Tịnh Nhuyễn: ?

"Nè, giữ kỹ, đừng để nó cướp được."

Tần Viện Viện tiếp nhận camera, đầu óc còn chưa hiểu ra sao, ánh mắt chuyển qua lại giữa hai người, không rõ thao tác này của Hứa Phán Phán có ý gì.

Cố Tịnh Nhuyễn hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Hứa Phán Phán cười: "Trừ ác hướng thiện."

Cố Tịnh Nhuyễn cạn lời, giơ lên ngón tay cái, "Ngươi thật giỏi."

"Không được phép khắp nơi truyền bá hình ảnh tỷ tỷ!" Cố Tịnh Nhuyễn vốn là muốn chuyển hình ảnh cho riêng mình sau đó xoá bỏ, ai biết Hứa Phán Phán quẹo khuỷu tay ra ngoài?

Tần Viện Viện ngẩn ra một chút, kế tiếp đầy mặt tươi cười mà trả lời cô: "Ta nào dám a."

Thấy Cố Tịnh Nhuyễn không hỏi nữa, Tần Viện Viện mới nhẹ nhàng thở ra, trừ bỏ nhàn rỗi đến mức nhàm chán, nàng còn là lưng đeo kỳ vọng của các bạn học.

Chỉ bởi vì hôm kia trong lúc trò chuyện cùng bạn bè, nàng không cẩn thận nhắc tới việc Tạ Tri Ý là chị họ của mình; bởi vì giải đấu thành phố mà hiện tại ở Cẩm Thành xem như nhà nhà đều biết đến Tạ Tri Ý, mấy người bạn học của nàng trong tối ngoài sáng nói là nàng nói dối, hôm nay còn thẳng mặt kêu nàng chứng minh.

Chứng minh thì chứng minh, chuyện có gì to tát.

"Nếu biết sẽ gặp ngươi thì ta đã không tới."

Câu này thành công dẫn dắt đi sự chú ý của Cố Tịnh Nhuyễn.

"Ngươi còn không biết xấu hổ, ai lần đầu tiên gặp mặt liền ồn ào muốn dạy dỗ người khác? Bây giờ lại còn dính lên, chạy tới tìm người?"

Cố Tịnh Nhuyễn nói là sự thật, Tần Viện Viện cảm thấy ngực nghẹn muốn chết, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng tìm về thanh âm: "Hảo hán không nhắc tới chuyện cũ, chuyện cũ thì không nên nhắc tới, ngươi hiểu hay không a!"

"Không hiểu nha ~"
Cố Tịnh Nhuyễn giễu cợt trả lời, thành công chặn họng Tần Viện Viện.

Đương lúc Cố Tịnh Nhuyễn đắm chìm trong thắng lợi vui sướng, cô nghe được giọng Hứa Phán Phán.

"Ngươi già đầu rồi, sao còn khi dễ một đứa con nít chứ?"

Cố Tịnh Nhuyễn: già đầu??

Cột hai bím tóc chính là con nít?

Cố Tịnh Nhuyễn trừng mắt nhìn Hứa Phán Phán, thấy bạn mình có tâm giữ gìn Tần Viện Viện, cho nên cũng không làm khó nữa.

Tần Viện Viện cũng không cho rằng mình là đứa con nít, có điều nể tình nàng giúp mình nói chuyện, thành ra cũng không phản bác lời Hứa Phán Phán.

Một lát sau, Cố Tịnh Nhuyễn mới lại nói với Tần Viện Viện, "Ngươi không quay về đi học?"

Tần Viện Viện làm bộ nghe không hiểu ý tứ đuổi khách, "Ta còn chưa chụp được hình tốt nghiệp của chị họ."

"Đừng có mở miệng ra là chị họ, hiểu không?"

"Không hiểu."

"Đang là giờ học còn không phải học sinh của trường, ngươi vào bằng cách nào? Hay là muốn đến phòng bảo vệ uống ly trà?"

"Là Tạ Tri Ý, hình tốt nghiệp của Tạ Tri Ý, ta còn không có chụp."

Nghe được nàng sửa miệng, Cố Tịnh Nhuyễn mới không nói nữa.

Nhắc cái gì tới cái đó, tiếp theo vừa vặn tới phiên lớp 12-1 chụp hình tốt nghiệp.

Tần Viện Viện chụp xong, không đợi Cố Tịnh Nhuyễn đuổi khách liền tự mình chuẩn bị rời đi.

"Cái trường tệ lậu này ta không thèm ở."

Cố Tịnh Nhuyễn: "Ha hả."

Không rõ hai người đã xảy ra cái gì, nhưng có thể từ trạng thái hiện tại nhìn ra được, quan hệ không tốt lắm. Tuy vậy Hứa Phán Phán vẫn là cảm thấy cô nhóc này có điểm đáng yêu.

"Ta đưa tiễn ngươi?"
Hứa Phán Phán nói với Tần Viện Viện.

Tần Viện Viện muốn tiêu sái từ chối, nhưng bắt gặp vẻ mặt hoài nghi của Cố Tịnh Nhuyễn, nàng thay đổi ý tưởng.

"Được thôi!"
Nói xong còn cười khiêu khích nhìn Cố Tịnh Nhuyễn, ánh mắt như là đang nói, nhìn thấy không, bạn ngươi giúp ta.

Hứa Phán Phán đơn giản chỉ là cảm thấy cô nhóc này đáng yêu, lại còn một mình lẻ loi bị Cố Tịnh Nhuyễn khi dễ, quá đáng thương.

Đưa đến cổng trường, Tần Viện Viện mới nói tiếng cảm ơn Hứa Phán Phán.

"Thấy rồi chứ?"
Hứa Phán Phán đột nhiên thần bí hỏi một câu.

Tần Viện Viện không hiểu, "Cái gì?"

"Chơi cùng ta, bảo đảm ngươi không bị khi dễ."

Tần Viện Viện lúc này mới hiểu, thì ra là đang nói chuyện vừa rồi.

"Không cần! Ta là thanh niên ba tốt, không trộn lẫn giang hồ, còn nữa, ta 16, không phải con nít nhỏ!"

Cảm ơn là một chuyện, nhưng lời này cũng cần thiết phải nói.

Hứa Phán Phán không nhịn được, lại cười ra tiếng: "Đó là ta hiểu lầm ngươi, được rồi thanh niên tốt, chúc ngươi sinh hoạt vui vẻ, tương lai mỗi ngày có cơm ăn!"

Tần Viện Viện treo camera lên cổ, hướng nàng ôm quyền: "Cảm ơn!"

Hứa Phán Phán thấy nàng là muốn cười, cứ cảm thấy cô nhóc này ngây ngốc, cũng khó trách sẽ bị Nhuyễn Nhuyễn khi dễ.

Tần Viện Viện sắp ra cổng trường, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu thấy Hứa Phán Phán còn đang nhìn mình.

Ánh mặt trời êm dịu, bên tai truyền đến tiếng chim hót ríu rít cùng tiếng người cười đùa trên sân thể dục gần đó.

Tươi đẹp, ấm áp, ầm ĩ khuấy cùng nhau.

Tần Viện Viện không rõ nàng cười cái gì, nhưng lại cảm thấy nàng cười thật là đẹp mắt.

Hứa Phán Phán cũng không nghĩ tới Tần Viện Viện còn sẽ quay đầu lại, đang tính hỏi thì thấy nàng giơ tay lên miệng làm thành ống loa: "Ta tên Tần Viện Viện! Ngươi tên gì?"

Hứa Phán Phán cười nhẹ, học theo bộ dáng nàng: "Ta tên Hứa Phán Phán."

Tần Viện Viện nghe xong mới xoay người lại, tay giơ lên đỉnh đầu hướng nàng vẫy vẫy.

Cô nhóc thật đáng yêu a.

Hứa Phán Phán nhịn không được nghĩ.

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play