Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trăng sáng sao thưa, xung quanh đều tĩnh lặng.
Cũng không biết có phải xuất phát từ ý muốn bảo hộ Tạ Tri Ý hay không mà trong lúc ăn tối, Tạ Thành Huy đã dặn không ai được đi đến sân nhà nơi nàng ở.
Lúc này Cố Tịnh Nhuyễn cùng Tạ Tri Ý đang tản bộ dưới ánh trăng.
Tạ gia còn có một ít dòng bên thân thích cũng ở tại đây, nhưng dưới sự bảo vệ đặc biệt của Tạ Tri Ý, Cố Tịnh Nhuyễn cũng không có tiếp xúc với bọn họ, đa số chỉ là lướt qua thấy mặt, có người thậm chí còn chưa nhìn đến.
Nhưng Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy những người này dù sao đều có huyết thống với Tạ Tri Ý, về sau khả năng cũng sẽ gặp phải.
"Tỷ tỷ, em có phải cũng nên nhận thức một ít người nhà họ Tạ hay không a?" Cố Tịnh Nhuyễn không bước tiếp, nhìn Tạ Tri Ý muốn nói lại thôi.
Tạ Tri Ý nghe vậy cười khẽ: "Làm sao, cô vợ xấu xí muốn nhận thức mọi người sao?".
Cố Tịnh Nhuyễn không thể tin mình vừa nghe thấy cái gì, "Chị nói ai xấu?".
Tạ Tri Ý nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô, "Vợ chị không xấu."
"Hừ, biết ngay..." Cô ngừng một lát, bỗng nhiên cất cao giọng, "A a a a chị vừa mới nói cái gì?".
Tạ Tri Ý thu hồi động tác, nhìn biểu tình kích động của đối phương, nhất thời nổi lên tâm tư trêu đùa: "Chưa nói cái gì."
"A, chị rõ ràng mới vừa nói!"
"Nói cái gì?" Tạ Tri Ý mỉm cười nhìn cô, truy vấn một câu.
Cố Tịnh Nhuyễn làm sao còn không rõ Tạ Tri Ý là đang trêu cô.
"Chị có nói hay không ——" Cố Tịnh Nhuyễn túm lấy tay nàng, "Không nói là em cứ nắm tay chị như vầy hoài luôn đó."
Thấy dáng vẻ này của cô, Tạ Tri Ý càng muốn trêu, nàng hỏi: "Em muốn nghe à?".
"Là chị muốn gọi, em thuận tiện nghe."
"Ai kêu em không nghiêm túc nghe chị nói, bây giờ không muốn gọi nữa."
"Không, chị có muốn." Cố Tịnh Nhuyễn đứng thẳng, nghiêm túc nhìn nàng.
Tạ Tri Ý cười cười: "Có tức chưa?".
"Không tức." Cố Tịnh Nhuyễn lắc lắc đầu, sau đó chỉ vào bản thân lại chỉ Tạ Tri Ý, "Em là vợ xấu xí, chị là vợ xấu xa, hai chúng ta trời sinh một đôi!".
"Chị nói có phải hay không, vợ xấu xa? Vợ xấu xa? Cô vợ nhỏ?" Cố Tịnh Nhuyễn tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Tạ Tri Ý ôm vai cô, hôn lên mặt cô một cái, "Không lớn không nhỏ."
Còn nhân tiện sờ sờ đầu Cố Tịnh Nhuyễn.
"Ai kêu chị cố ý chọc em, còn ỷ cao hơn mà khi dễ em." Cố Tịnh Nhuyễn không vui lẩm bẩm hai câu.
"Không thể hôn sao?" Trong giọng có chút ủy khuất.
"Hôn thì hôn, chị còn sờ đầu em!"
"Không thể sờ đầu sao?" Giọng càng thêm ủy khuất.
Cố Tịnh Nhuyễn chịu thua rồi.
"Có thể."
"Nhuyễn Nhuyễn thật tốt." Tạ Tri Ý mỉm cười.
Cố Tịnh Nhuyễn ôm lấy nàng cọ cọ.
Đáng giá.
Tạ Tri Ý cưng chiều cười, ngón cái vân vê trên mặt cô, nhìn cô thấp giọng gọi:
"Vợ."
Lông mi Cố Tịnh Nhuyễn khẽ run, chỉ cảm thấy thanh âm này dễ nghe quá mức quy định.
"Ngẩng lên."
Gương mặt Tạ Tri Ý càng thêm gần sát, Cố Tịnh Nhuyễn nghe thấy nàng hỏi: "Thích không?".
"Thích." Cố Tịnh Nhuyễn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Còn chưa có kịp hôn môi thì nghe được một tiếng dò hỏi: "Hai người đang làm gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn hoảng sợ, theo bản năng đẩy ra Tạ Tri Ý, muốn thoát khỏi ngực nàng, ai biết Tạ Tri Ý không buông ra mà là vòng tay thay đổi cách ôm khác, nhìn về phía người vừa mới lên tiếng.
Tần Viện Viện từ hành lang lại đây thấy các nàng đứng bên kia ôm nhau không biết đang làm gì, tiến lên xem xét, ánh mắt hoài nghi chuyển tới chuyển lui giữa hai người.
"Ai cho ngươi tiến vào?"
Bị đột nhiên quấy rầy, còn dọa tới Cố Tịnh Nhuyễn, tâm tình Tạ Tri Ý có chút không tốt, âm điệu trầm lạnh.
Tần Viện Viện tự nhiên cũng nghe ra lạnh lẽo, nhưng vẫn là ráng căng thân thể, trả lời: "Nơi này trước kia là ta ở, cửa sân lại không đóng nên ta đi vào."
"Đi ra ngoài." Giọng nói không chút ôn hoà.
"Dựa vào cái gì chứ! Ngươi chiếm đoạt chỗ ta ở còn hung dữ! Dựa vào cái gì mà hung dữ với ta! Ta cứ ở đây không đi!"
Tần Viện Viện chỉ lo phản bác, quên mất mình vừa bị cắt ngang chuyện muốn hỏi, nhìn nhìn chung quanh thấy một cái cây nhỏ, ánh mắt sáng lên, cuối cùng đi đến ôm thân cây, quát to: "Ta không đi!".
Cố Tịnh Nhuyễn: "......"
Tạ Tri Ý: "......"
Cố Tịnh Nhuyễn cạn lời với hành động này của Tần Viện Viện.
Tạ Tri Ý không ngại nhổ tận gốc cái cây kia đem người ném ra. Cố Tịnh Nhuyễn trấn an cầm tay nàng, Tạ Tri Ý không nhúc nhích.
"Nhóc con ngươi bao lớn rồi?"
Tần Viện Viện nhíu mày, trả lời: "Ba tháng nữa là 16 tuổi, đừng gọi ta là nhóc con, ngươi cái bà cô già."
Bà cô già?
"Lặp lại lần nữa?"
"Bà cô già, đừng gọi ta là nhóc con."
Cố Tịnh Nhuyễn mỉm cười, sau đó mở miệng hỏi Tạ Tri Ý: "Tỷ tỷ, gia pháp của Tạ gia như thế nào? Có phạt quỳ từ đường chép kinh thư gì không?".
Tạ Tri Ý cười cười: "Đại khái là vậy, nghe nói còn bị đòn, không cho ăn cơm."
Nụ cười đắc ý trên mặt Tần Viện Viện tắt ngóm, nổi điên nói: "Chuyện đã qua sao ngươi cứ nhắc lại! Người không có bản lĩnh mới đi lấy chuyện buổi sáng uy hiếp người khác! Chỉ có con nít mới hay đi méc!".
Cố Tịnh Nhuyễn mỉm cười: "Không không không, ta là bà cô già, hơn nữa ông ngoại ngươi có dặn không được phép tới sân nhà tỷ tỷ, nếu không xử theo gia pháp nha."
Tần Viện Viện: "......"
"Hai ngươi thật phiền, một người đoạt chỗ ở của ta, một người bắt nạt ta." Tần Viện Viện đơn giản buông tay, đặt mông ngồi xuống dưới gốc cây, oán hận nhìn các nàng.
"Tự đưa mặt tới hỏi sao người ta không đánh, ngươi không đến trước mặt thì ai quan tâm, đúng không tỷ tỷ."
Tạ Tri Ý ừ một tiếng, xem như đồng ý lời cô nói.
Tần Viện Viện nghẹn họng, sau một lúc lâu lại nói: "Nếu không phải ngươi đoạt giàn ná của ta, ai nguyện ý nhìn thấy các ngươi, ta là tới tìm ngươi đòi lại ná, trả cho ta!".
"À, ta ném rồi." Cố Tịnh Nhuyễn khoái chí chọc nàng.
"Ném? Ngươi ném chỗ nào? Lúc ném sao không nói cho ta một tiếng?"
"Nói cho ngươi làm gì?"
"Ta đi nhặt về chứ chi, ngươi ném chỗ nào, sao ngươi xấu xa vậy chứ, đó là quà người khác tặng cho ta!" Tần Viện Viện có vẻ thật sự lo lắng.
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ nhìn nàng không nói gì.
Tần Viện Viện đứng dậy đi vài bước về phía cô, "Ngươi ném chỗ nào vậy?". Giọng điệu không còn ngang ngược vô lý như vừa rồi, có vài phần nôn nóng.
Tạ Tri Ý bất động thanh sắc kéo nàng ra, "Buổi sáng muốn làm gì?".
"Phòng ta đột nhiên bị người chiếm đoạt còn không cho ta phát tiết sao?"
"Ngươi phát tiết chính là cố ý thương tổn người khác?" Tần Viện Viện có hơi sợ Tạ Tri Ý, rõ ràng một giây trước còn mềm mỏng với Cố Tịnh Nhuyễn, một giây sau liền như khối băng lạnh với mình.
"Ta chỉ là muốn doạ ngươi chút thôi, ai biết đồ xui xẻo kia tự mình đụng tới, hơn nữa, ta chơi bắn ná lâu như vậy còn thi đấu được giải nhất cấp thành phố, độ chính xác sẽ không kém, ta muốn bắn trúng thì đã sớm trúng rồi. Cho nên ta chỉ là doạ doạ, ai biết nàng hung dữ như vậy, ngươi xem chân ta này, đều bị thương, còn ai thảm hơn ta, vì cái gì muốn bắn chân ta, nếu lưu sẹo thì làm sao bây giờ!"
Tần Viện Viện khóc lóc kể lể, kéo ống quần lên cho các nàng xem vết bầm tím nho nhỏ trên chân, làm Cố Tịnh Nhuyễn càng cảm thấy buồn cười.
"Ai kêu ngươi ngồi trên cây, không bắn vào chân thì vào đâu? Hay là muốn bắn vào mặt?"
"Ngươi không cảm thấy ngầu sao? Ngươi nhìn thấy ta ánh mắt đầu tiên không cảm thấy ta là cool girl ít nói sao?"
Cố Tịnh Nhuyễn lắc lắc đầu, ngầu đâu không thấy, chỉ cảm thấy càng ngốc.
"Không phải người khác kêu ngươi tới đó chứ? Ví dụ như thám thính tình hình này kia?" Cố Tịnh Nhuyễn hỏi.
"Ngươi làm sao mà..." Tần Viện Viện đầu tiên là giật mình một chút, sau đó vội vàng che miệng lại, "Là ta tự mình tới! Không có người nào xúi giục."
"Người nói dối thì không có ngầu chút nào đâu nha."
Tần Viện Viện vẻ mặt đau khổ: "Ngươi trả ta đi, ta dùng bảo bối khác trao đổi với ngươi."
"Không đổi." Cố Tịnh Nhuyễn từ chối.
Không cần nghĩ nhiều, từ thái độ mọi người hôm nay, người sai Tần Viện Viện tới đây khẳng định là Tạ Tuệ Anh.
Tần Viện Viện giậm giậm chân, quay đầu nhìn Tạ Tri Ý nhịn xuống nỗi sợ trong lòng, mở miệng nói: "Ta là em họ có cùng huyết thống với ngươi! Ngươi sao có thể hướng về người ngoài."
Cố Tịnh Nhuyễn đang chuẩn bị mỉa mai ngươi bây giờ mới nghĩ đến tình thân, liền nghe thấy Tạ Tri Ý ôn tồn nói: "Ta chỉ hướng về nàng, huyết thống quan hệ gì đó đều vô dụng."
"Oaa tỷ tỷ moah moah."
Nhìn hai loại thái độ bất đồng của Tạ Tri Ý, Tần Viện Viện cảm giác bản thân mình thật ngu, nàng thề chờ nàng lấy được ná trở về sẽ không bao giờ cùng hai người này chạm mặt.
"Ngươi nói cho ta biết ngươi ném cái ná đi đâu, ta sẽ không tìm các ngươi gây rối nữa." Tần Viện Viện nhụt chí.
Thấy nàng chấp nhất như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn nhịn không được trêu chọc một câu: "Làm sao? Người ngươi thích tặng ngươi?".
Tần Viện Viện: "Không liên quan đến ngươi, mau trả cho ta a a a a."
Tần Viện Viện cách Cố Tịnh Nhuyễn không xa, vừa định bắt lấy cô, đã bị Tạ Tri Ý ngăn cản.
"Muốn đi đáy sông vớt cái ná của ngươi sao?" Tạ Tri Ý nhàn nhạt mở miệng.
Tần Viện Viện không động đậy, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Không ném là được, ngươi ra điều kiện đi, chỉ cần trả lại ná cho ta."
"Như vậy đi, nghỉ hè trả cho ngươi, nhưng mà ngươi cần có trách nhiệm bảo vệ tỷ tỷ."
"Nghỉ hè? Còn biết bao nhiêu ngày đêm a, hơn nữa ta mới là người cần được bảo vệ, ai bắt nạt được nàng chứ." Tần Viện Viện châm chọc nói.
Cố Tịnh Nhuyễn nhìn nàng cười cười, không nói chuyện.
Tạ Tri Ý để cô tuỳ ý nháo.
Tần Viện Viện bại trận, thăm dò hỏi: "Có cho trước hạn không?".
"Ngươi tưởng là chợ bán thức ăn hay sao mà cò kè mặc cả? Ta còn chưa có thấy ngươi xin lỗi nữa là."
"Ta tình nguyện xin lỗi, hiện tại xin lỗi còn kịp không?"
"Không kịp." Cố Tịnh Nhuyễn duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng: "Cool girl cũng không có tuỳ tiện xin lỗi người khác, chờ tỷ tỷ tốt nghiệp ta liền trả cho ngươi, tiền đề là ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt."
"Nhà của chúng ta lại không phải thâm cung đại viện, còn bảo vệ cái gì?"
"Câu hỏi rất hay, đừng có hiểu bảo vệ theo nghĩa hẹp như vậy, ngươi ngẫm lại, công kích bằng ngôn từ, chiếm dụng đồ vật các thứ đều là một loại thương tổn, đều yêu cầu bảo vệ."
Tần Viện Viện nhìn trời: "Ta không cần cái ná kia nữa."
"Thật sự từ bỏ?"
Tần Viện Viện: "Ta muốn nói đó là quà của một người bạn trước khi mất tặng cho ta, ngươi sẽ trả ta chứ?".
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ cho rằng nàng nói giỡn, trả lời: "Bạn ngươi thật đáng thương."
Tần Viện Viện thở dài: "Thôi được, ta đáp ứng là được chứ gì." Tiếp theo còn nói thầm một câu như là tự an ủi: "Dù sao đều không rơi vào tay ta, thuộc về ai đều giống nhau."
"Ngươi nói cái gì?" Cố Tịnh Nhuyễn không nghe rõ hỏi.
"Ta nói ta đáp ứng ngươi! Phiền chết người, ta đi đây." Còn chưa đi hai bước lại quay đầu nói, "Ngươi viết giấy cam kết cho ta, ta sợ ngươi không tuân thủ lời hứa."
Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không phản đối, cùng Tạ Tri Ý trở về phòng chuẩn bị viết giấy cam kết, trước khi vào phòng còn cố ý ngăn cản không cho nàng theo vào.
"Này phía trước là phòng của ta." Tần Viện Viện ủy khuất cực kỳ, đi trường học trở về đã mất phòng ở.
Tạ Tri Ý nguyên bản không tính toán giải thích, nhưng nghĩ Tần Viện Viện hành vi có chút vô lý nhưng tâm tính không xấu, nên mở miệng nói: "Đây là chỗ ở lúc trước của cậu ngươi."
Cậu? Cha của Tạ Tri Ý?
Tần Viện Viện sửng sốt: "Thật vậy sao?".
Nơi này trước đây không có người ở, thậm chí không cho phép ai tiến vào, về sau nàng bảy tám tuổi khóc đòi muốn có chỗ riêng nên mới có được.
Tạ Tri Ý không đáp.
Cố Tịnh Nhuyễn: "Cho nên ta nói, thu liễm tính khí của ngươi đi. Ai bá chiếm đồ vật của ai còn khó mà nói, tỷ tỷ xem ngươi tuổi còn nhỏ không muốn cùng ngươi so đo. Nhưng ta thì khác, ta thích làm mấy chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ."
Tần Viện Viện: "......"
Cầm được giấy cam kết, Tần Viện Viện mang theo vẻ mặt phức tạp rời đi.
Cố Tịnh Nhuyễn trở lại phòng ngủ, mở đèn, phủi phủi drap giường, chỉnh lại chăn, thấy không có tro bụi, xác định là mọi thứ được đổi mới sạch sẽ.
"Con bé đó ngốc ngốc dễ thương, 'một người làm cả nhà cùng chịu' lời này còn rất có đạo lý." Cố Tịnh Nhuyễn tùy ý nói.
Tạ Tri Ý từ sau lưng ôm cô: "Dùng sai từ."
"A? Thành ngữ đó không đúng sao? Tóm lại chị cũng hiểu ý em."
"Không phải."
"Hở?"
Tạ Tri Ý hôn hôn sau cổ cô, "Không phải nói cái đó."
"Chứ là...."
"Cạch ——"
Lời còn chưa hỏi xong, đèn vừa mở đã bị người nào đó tắt đi.
Cố Tịnh Nhuyễn giống như hiểu ra cái gì, vừa định nói chuyện đã bị cắn cắn môi, mang theo ý vị trừng phạt, cô nghe thấy giọng nàng khàn khàn, "Tập trung một chút."
*
So sánh với sân nhà kia, Tần Viện Viện càng để ý chỗ mình ở hiện tại.
Cách vách phòng mẹ.
Tần Viện Viện mới vừa về phòng, Tạ Tuệ Anh đã tiến lên ngăn đón: "Mẹ kêu con đi ngáng chân nàng kia mà? Cả buổi trưa không thấy con, con đi đâu? Kêu con học tập cho tốt thì không chịu học, một hai phải học cái gì bắn đạn bắn ná, sáng nay con đã nói gì? Ná đâu? Đưa cho mẹ."
Tần Viện Viện bĩu môi: "Mất ná rồi."
"Đứng lại, mẹ đang nói chuyện với con đấy!"
Tần Viện Viện hô to, nhìn nàng: "Con vừa vào cửa là mẹ bắt đầu lải nhải, không nhìn thấy chân con bị thương sao?".
Tạ Tuệ Anh lúc này mới chú ý tới nàng kéo kéo cái chân khập khiễng.
"Chân con bị làm sao vậy?"
"Không cẩn thận té ngã, cái ná không biết rớt đâu mất."
Trên đùi chỉ bầm một chút, căn bản không nghiêm trọng, chẳng qua giờ phút này Tần Viện Viện muốn được quan tâm nên mới cố ý biểu hiện như vậy, kết quả mẹ nàng không hề phát hiện, quả nhiên, không thử thì sẽ không có mất mát.
Tạ Tuệ Anh không biết đã nghe con gái nói dối bao nhiêu lần, bây giờ tự nhiên không tin, "Có phải giấu trong người rồi không."
Nói xong vươn tay rà soát người nàng.
Tần Viện Viện cũng không cãi lại, mặc kệ Tạ Tuệ Anh rà soát, còn hiểu chuyện nâng tay lên.
Chờ xong xuôi, Tần Viện Viện mới nói: "Mẹ tin chưa?".
Tạ Tuệ Anh không tin, còn đi vào phòng nàng kiểm tra, kết quả vẫn là không có.
Tuy rằng mấy năm nay loại chuyện này xảy ra không ít, nhưng mỗi khi trải qua Tần Viện Viện đều cảm thấy khổ sở, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng mở miệng nói: "Về sau đừng nghĩ khi dễ Tạ Tri Ý, chuyện của nàng chính là chuyện của con."
Tạ Tuệ Anh không thể tưởng tượng mà nhìn nàng: "Con lặp lại lần nữa?".
"Con nói, chuyện của Tạ Tri Ý chính là chuyện của con, mẹ đừng nghĩ tìm nàng phiền toái."
Thấy Tạ Tuệ Anh tiến lên, Tần Viện Viện lui về phía sau hai bước: "Con đã nói rồi, cái tát lần trước xem như là cuối cùng, đừng nghĩ có thể đánh con nữa."
"Con là con gái của mẹ, đánh con là chuyện thường tình, con nhìn xem dáng vẻ con có gì là giống con gái? Sớm biết như vậy, lúc trước nên...."
"Nên cứu em trai đúng không, nếu là có thể con nguyện ý bò ra sau cùng, để hắn tồn tại, mẹ không tôn trọng ước mơ của con, không tôn trọng người xung quanh con, con cũng không lý do gì phải vì cái mẹ gọi là gia sản mà chống đối, đừng hòng nghĩ."
Đây không phải lần đầu tiên Tần Viện Viện nói lời này, nhưng mỗi lần nàng nói, Tạ Tuệ Anh đều không để trong lòng, lần này cũng vậy.
"Tần Viện Viện! Cái gì mà gia sản của mẹ, về sau không phải đều để lại cho con sao? Ba ba con quản lý công ty bao nhiêu năm nay, hiện tại ông ngoại muốn giao cho người ngoài! Ông ngoại con lập di chúc rồi có biết không? Toàn bộ đều cho cái đứa kia!"
"Đó là chị họ của con, so sánh ra thì con mới là người ngoài đối với ông ngoại, con không có hứng thú với gia sản, khi nào mẹ có thể tôn trọng con thì con sẽ suy xét tôn trọng mẹ, phiền mẹ tránh đường một chút, con muốn ngủ."
"Tần Viện Viện!"
Tần Viện Viện khoá trái cửa phòng, bò lên giường chui vào chăn, nhịn không được mà trùm chăn khóc.
Mỗi một lần đều là như vậy, vụ tai nạn xe cộ kia vì sao không mang nàng đi luôn. Còn làm nàng phải giúp mẹ thực hiện mộng tưởng, bị vây hãm trong lồng thì làm sao thực hiện chứ.