Suốt hai ngày, cả hai không nói một câu.
Hứa Phán Phán nói đúng, tỷ tỷ chính là ỷ vào cô sẽ không nổi giận, cho nên mới không kiêng nể gì. Không chỉ không nói chuyện với cô, mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Cố Tịnh Nhuyễn thất thần bưng trà lên uống một ngụm, ai biết nước còn nóng, cô lập tức phun ra, uỷ khuất nói với người đang ngồi sô pha bên cạnh, "Mẹ, mẹ muốn làm con bị bỏng chết sao?".
"Con uống nước trà của mẹ làm chi, của con ở bên kia kìa." Tạ Dao cũng không rõ tại sao đứa nhỏ này lại uống trà của mình.
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác đầu lưỡi tê rát, vừa tức vừa bực, dùng chân đá nhẹ cạnh bàn, kết quả cái bàn chất lượng quá tốt, nàng bị đau kêu a a.
"Tất cả đều khi dễ mình, phiền chết được." Cô mang dép lê lầm bầm đi lên lầu, Tạ Dao dĩ nhiên không hiểu thấu.
Ban đầu dự định sẽ chơi game hoặc xem video, nhưng không biết có phải tại vì gần đây chăm chỉ quá hay không, căn bản chơi không nhập tâm, ngược lại có loại cảm giác áy náy lãng phí thời gian.
Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác mình bị bệnh, lại còn bệnh không nhẹ.
Có lẽ là hai ngày nay thi cử làm cô mệt mỏi, lăn tới lăn lui trên giường rốt cuộc cũng ngủ. Lần nữa tỉnh lại đã gần 12 giờ, Cố Tịnh Nhuyễn vừa chuẩn bị rời giường uống nước, nào ngờ đầu lưỡi truyền đến đau đớn làm cô hít hà một hơi.
Đầu lưỡi bị bỏng hơi rộp lên, đau đến muốn mạng người. Cố Tịnh Nhuyễn xốc chăn rời giường, đi xuống lầu, phát hiện đèn phòng khách đèn còn mở, không có tiếng tivi hay âm thanh gì.
Cố Tịnh Nhuyễn tò mò tiến vào phòng khách, nhìn thấy ba người ngồi ở sô pha, không mở tivi cũng không nói chuyện phiếm, vậy nửa đêm ngồi đây làm gì?
"Nhuyễn Nhuyễn, sao con xuống đây?" Tạ Dao là người hỏi trước tiên.
"Đầu lưỡi con bị nổi rộp nhỏ, đau chết được."
"Lần trước mẹ nhớ có mua thuốc, để mẹ tìm xem." Tạ Dao nói xong liền đứng dậy đi tìm thuốc.
Cố Tịnh Nhuyễn lúc này mới phát giác tình huống không đúng. Từ lúc cô bước xuống lầu đã cảm nhận được ánh mắt Tạ Tri Ý tập trung trên người mình. Cố Tịnh Nhuyễn lại nhìn Cố Hải kêu một tiếng 'ba', sau đó ngồi xuống bên cạnh ông. Không kêu Tạ Tri Ý cũng không nhìn nàng.
Bởi vì Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên xuất hiện, ba người không tiếp tục đề tài trước đó. Tạ Tri Ý nhiều lần nhìn về phía cô, nhưng lại không nói câu nào.
Làm gì? Chẳng lẽ lại muốn cô mở miệng trước?
Không có khả năng.
Phán Cẩu nói rất đúng, một người nỗ lực vô dụng, cô nên tỏ ra lạnh lùng. Tuy rằng làm như thế thì cô cũng không sung sướng gì.
Liên tiếp ba ngày sau, Cố Tịnh Nhuyễn phát hiện Tạ Tri Ý không những không thèm nói chuyện, mà mặt mũi cũng không thấy đâu, đi sớm về trễ, này không phải cố ý thì là cái gì?
Cô càng nghĩ càng giận, được, lợi hại, có bản lĩnh thì đừng phản ứng cô nữa.
*
Bởi vì là kỳ thi toàn thành phố, cho nên thống nhất cùng thu cùng chấm một đợt, công trình số lượng cực lớn, trọn vẹn ba ngày, thành tích mới thống kê ra tới.
Thành tích chọn dùng phương thức công khai, vừa nghe nói có kết quả, khu vực bảng điểm liền dị thường chen chúc.
"Ta thấy rồi thấy rồi! Nhuyễn Nhuyễn 574! Phán Phán...763, Tư Ngọc...A" Vạn Tranh Nhan trợn to hai mắt nhìn cái người che miệng mình, như là đang chất vấn đối phương đang làm gì.
Tống Tư Ngọc lắc lắc đầu: "Ta sợ mất mặt."
Vạn Tranh Nhan bĩu môi, ngày xưa thứ tự còn thấp hơn nhiều, cái này có gì mà mất mặt. Bất quá nghĩ lại, hình như còn chưa thấy tên của mình? Khụ xác thật có hơi mất mặt.
Hứa Phán Phán còn lo lắng Cố Tịnh Nhuyễn cảm thấy thành tích không tốt, đâu biết Cố Tịnh Nhuyễn sâu kín thở dài: "Ta thi ra được một con số quả thực có thể biểu đạt lòng ta, 574 (tức chết ta), có cảm giác được không?".
Hứa Phán Phán cười gượng hai tiếng: "Là một con số đẹp a...".
"Khoa học tự nhiên tổng cộng bao nhiêu người thi?"
"Cỡ một ngàn người."
"Vậy còn khá tốt, bốn bỏ năm lên, ta coi như cũng đạt trung bình."
"Trung du tới gần hạ du..."
"Đã nói bốn bỏ năm lên!"
Cố Tịnh Nhuyễn thật không cảm thấy thương tâm, rốt cuộc ba cái chuyện học tập không có khả năng một lần là thành công, còn phải chậm rãi tích lũy.
Khó có thể tưởng tượng có một ngày trong đầu cô chứa nhiều đạo lý lớn như vậy.
Trong mắt các nàng, đây không phải thành tích lý tưởng, nhưng Tào Quang lại thập phần hài lòng.
"Đầu tiên khen ngợi bạn học Cố Tịnh Nhuyễn, so với thành tích thi trước đó có thể nói là tiến bộ thật lớn, tuy rằng lần này tổng điểm không cao, nhưng ngữ văn lại đạt điểm cao nhất lớp chúng ta, mọi người vỗ tay cổ vũ chút nào."
Cố Tịnh Nhuyễn chỉ biết tổng điểm xếp hạng, chứ không biết điểm phân khoa, đột nhiên nghe vậy cũng có chút bất ngờ vui vẻ.
Tỷ tỷ mà biết chắc là cũng sẽ mừng cho mình a.
Nghĩ vậy biểu tình lại suy sụp, đã năm ngày rồi mà vẫn không tìm cô, tâm tình tốt đẹp thoáng chốc trở nên phiền muộn.
"Còn có một tin tốt chính là top ba đếm ngược không có lớp chúng ta! Cảm ơn các em đã duy trì phối hợp, lần sau chúng ta tranh thủ cố gắng lọt top đầu."
Vừa nghe Tào Quang nói, dưới bục giảng có người ồn ào nói: "Xếp hạng năm đếm ngược không tốt sao thầy?"
"Lần này khẳng định là hạng bốn đếm ngược."
...
Dẫn dắt mấy đứa nhỏ này lâu như vậy, Tào Quang thời khắc nhớ kỹ đạo lý biết đủ là hạnh phúc, một bước một dấu chân, có thể có tiến bộ chính là chuyện tốt.
"Tuy rằng lần này có đồng học sơ suất không thi tốt, nhưng không sao, lần tới chúng ta tiếp tục nỗ lực, có thể thất bại nhưng là không thể không bò dậy, ví như nói trong lịch sử chúng ta..."
Cổ vũ xong chính là soup gà nồng đậm cho tâm hồn, cả lớp đã nghe nhiều nên cũng quen rồi.
Đầu giờ trưa trước khi vào học sẽ có tiết mục phát thanh toàn trường, tên là 'vì các bạn học mau tỉnh giấc'. Đây là cưỡng chế ép nghe, mười phút đầu phát thanh viên sẽ mở tin tức thời sự, mười phút sau là âm nhạc hoặc nhắn gửi chúc phúc.
Cố Tịnh Nhuyễn vẫn luôn cảm thấy thời gian phát thanh này không hề khoa học, trường khác là phát ở giờ ăn trưa, trường này ngược lại phát ở giờ ngủ trưa, học sinh vừa mới ngủ lại đánh thức là thế quái gì?
Đài phát thanh truyền đến giọng nam tiêu chuẩn: "Ngày 21 tháng 11, nước X, vấn đề hội nghị quốc tế L cử hành ở thủ đô..."
Liên tiếp những cái tên không chút quen thuộc làm Cố Tịnh Nhuyễn nghe đến choáng váng, gục xuống bàn mệt mỏi ngáp.
Cho đến khi giai điệu nhẹ nhàng vang lên, Cố Tịnh Nhuyễn mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
"Sau đây, chúng ta tiến vào giai đoạn trao tặng âm nhạc thay lời muốn nói..."
Tiếng nhạc chậm rãi bị giảm nhỏ, một giọng nữ mềm nhẹ từ đài phát thanh truyền đến:
"Lớp 11-7, Cố Tịnh Nhuyễn, chủ nhật là sinh nhật cậu, ở nơi đây chọn ca khúc《 si tâm tuyệt đối 》 trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
Vốn không có hoàn toàn ngủ, nghe được lời này Cố Tịnh Nhuyễn đột nhiên tỉnh, mờ mịt nhìn nhìn bốn phía.
"Trong những tháng năm dài lâu này, có thể gặp được cậu là may mắn lớn nhất đời mình, tuy rằng biết cậu không thích mình, tuy rằng biết cậu trong lòng có người, nhưng thích cậu là chuyện của riêng mình, cậu không cần vì vậy mà tự trách khổ sở, mình chỉ là muốn cho cậu biết ở phía sau cậu vẫn luôn có một người bảo hộ cậu, chỉ cần cậu xoay lại liền phát hiện mình luôn ở đây. Không cần tra hỏi họ tên mình, nếu nhất định phải nói, vậy thì tên của mình là —— người ngang qua đời cậu."
Phát thanh viên đọc đến câu cuối còn cố ý tạm dừng một chút, hiệu quả là làm Cố Tịnh Nhuyễn nổi da gà đầy người.
"Ô ô —— Cố Tịnh Nhuyễn ——"
Các bạn trong lớp đều ồn ào kêu tên, nhốn nháo nhìn về phía cô.
Thành Vi quay đầu, mỉm cười chúc mừng nói: "Chúc mừng chúc mừng, thu hoạch được một kẻ si tình nha."
Cố Tịnh Nhuyễn xoa xoa cánh tay: "Thôi đi, đây là ý định làm ta buồn nôn, câu này nghe thiệt không hiểu được, nếu mà ghép với Hứa Phán Phán..."
Nguyên bản chỉ là quen miệng phỉ nhổ, Cố Tịnh Nhuyễn chợt nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
【 khoái nhạc ma tiên bảo 】
Hứa Phán Phán: Trời ạ, ngươi có thấy được không! Ngươi có mị lực! Vì cái gì không có người ngang qua đời ta lặng lẽ bảo hộ ta chứ! Hâm mộ ngươi quá nha!!
Tống Tư Ngọc: Hâm mộ +1
Vạn Tranh Nhan: Hâm mộ +2
Cố Tịnh Nhuyễn: Hâm mộ không hâm mộ gì dẹp qua một bên, các ngươi không cảm thấy đoạn thoại đó đầy lỗi sao?
Hứa Phán Phán: Có lỗi chỗ nào? Ta nghe khá tốt a.
Cố Tịnh Nhuyễn: Chỗ nào cũng có, hết thảy nghe vào tai đều kỳ quái.
Hứa Phán Phán: Lỗi chỗ nào, ngươi nói nghe thử!
Cố Tịnh Nhuyễn: Chỗ nào cũng có! Ta nói rõ ràng vậy rồi.
Hứa Phán Phán: Ta Baidu qua vài lần biết chưa! Sao có thể có lỗi được! Thành tích ngữ văn của ngươi có phải là do quay bài!
Hai giây sau
[ Hứa Phán Phán rút về một cái tin. ]
Cố Tịnh Nhuyễn: Ha hả, biết ngay là ngươi, còn bày đặt người ngang qua đời, sao không nói ta là gió ngươi là cát, ngươi cùng ta lưu lạc thiên nhai luôn đi?
Tống Tư Ngọc:.
Cố Tịnh Nhuyễn: Không phải nói vẫn luôn ở phía sau ta à? Người ngang qua đời ta mau ra ăn đập nè.
Vạn Tranh Nhan:......
[ Hứa Phán Phán rời khỏi nhóm chat. ]
Trò chuyện riêng:
Cố Tịnh Nhuyễn: Người ngang qua đời ta mau ra ăn đập!
[ ngài còn chưa phải là bạn của đối phương...... ]
Còn dám kéo đen!
Cố Tịnh Nhuyễn quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi Hứa Phán Phán, người ngồi đó không biết đã chạy đi đâu.
Cố Tịnh Nhuyễn đứng dậy chuẩn bị đi tìm nàng, cách thời gian vào tiết còn chưa đến mười phút, thanh âm nhỏ vụn rõ ràng từ đài phát thanh truyền đến ——
"Đổi bài hát."
"Ơ không phải là bài này hả?"
"Đọc theo cái này."
Bài nhạc mới vừa phát mấy chục giây đã bị cắt ngang, đổi thành《 Cùng em đi qua những tháng năm dài đằng đẵng 》.
Cố Tịnh Nhuyễn tự nhiên đánh rơi nhịp tim.
Nàng nghe thấy nữ Mc cất giọng nhu hoà:
"Lớp 11-7, Cố Tịnh Nhuyễn, chúc em sinh nhật vui vẻ, tuổi mới vô ưu, những ngày tương lai, nhiệt ái, năm tháng, còn có em."
Phát thanh dừng tại đó, không có đề tên.
Cố Tịnh Nhuyễn tim đập có chút gấp, nếu cô đoán không sai...
"Xin lỗi còn thiếu một câu, phiền các bạn về sau muốn thổ lộ với bạn học Cố Tịnh Nhuyễn, mời đến lớp 12-1 gặp Tạ Tri Ý để chuyển lời, cảm ơn."
......
Trong phòng học một mảnh yên lặng, tất cả đều nhìn về phía cô.
Cố Tịnh Nhuyễn đầu óc loạn thành một nồi cháo, nhiệt ái, năm tháng, em?
Là có ý tứ gì?
"Huhu, quá ghen tị, có tỷ tỷ chính là loại cảm giác này sao?"
"Hôm nay cũng là chanh tinh."
"Học thần công nhiên chen ngang là vì sao? Thế nhưng mà..."
Cố Tịnh Nhuyễn không giải thích, hiện tại trong lòng, trong đầu cô hết sức bối rối.
Còn có vài phút nữa là vào học, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác điện thoại rung trong túi.
Là Hứa Phán Phán gửi tin.
—— cảm ơn ta đi, ít nhiều nhờ có ta ngang qua đời ngươi chọc giận nàng, ta biết con gái khi bị ăn dấm là sức chiến đấu mạnh nhất.
—— ta nói cho mà biết, lần này ngươi không mời ta ăn uống linh đình thì ngươi có lỗi với ta lắm đó.
—— còn nữa, ngươi chừng nào thì dùng cái giọng chảy nước gọi ta một tiếng Phán Phán tỷ tỷ?
—— ê ê? Để ý ta cái coi!
Cố Tịnh Nhuyễn hoàn hồn, bấm bấm phím di động trả lời:
—— người ngang qua đời ta trước tiên ăn đập đã.
Hứa Phán Phán:......