"Hai chúng ta sao??"
Tạ Tri Ý vỗ vỗ vai cô, giọng nói bất đắc dĩ, "Chứ còn ai nữa? Từ từ mà uống, không ai đoạt của em."
Vấn đề không phải là đoạt hay không đoạt, đừng nói ra hai chữ 'thuê phòng' một cách dễ dàng như vậy ở nơi công cộng có được không?
Điều này đối với gái không thẳng như cô mà nói là một loại cám dỗ chết người.
"Không trở về nhà sao? Còn cần đi học mà?"
"Ngày mai cuối tuần."
"À à, ngày mai cuối tuần, mà khoan, tụi mình cứ thế âm thầm chạy ra ngoài không về nhà, ba mẹ mà biết sẽ nói em dạy hư chị."
"Không có việc gì, chị đã gửi tin cho ba mẹ."
"Em không có mang giấy chứng minh."
"Chị có là được."
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Cho nên tỷ tỷ đây là đã có dự mưu rời nhà trốn đi, lúc sớm xuống lầu khẳng định là chuẩn bị ra cửa, chỉ là đúng lúc gặp cô đang nghe lén ngoài phòng khách nên nhân tiện mang theo cô đi cùng.
"Tỷ tỷ, bộ chị đang tới thời kỳ phản nghịch hả?". Chứ không thôi làm gì có nhà có cửa lại không về.
"Nhường chỗ cho khách."
Nhường chỗ cho khách...
Nhường chỗ cho khách...
???
Đây không phải là lời thoại trong nguyên tác sao? Vì mẹ ruột tìm tới nhà nên nữ thứ sinh ra tâm lý phiền chán, trong khi rời nhà trốn đi thì đụng phải nam chính, nam chính hỏi nàng làm gì rời nhà trốn đi, nàng đã trả lời câu đó.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Xem ra cô đã cầm trúng kịch bản của nam chính.
Cuối cùng Cố Tịnh Nhuyễn cũng không thể mở miệng khuyên nhủ.
"Vậy ít nhất phải chọn khách sạn bốn năm sao, bằng không em không ngủ được sẽ quậy phá ồn ào đó nha."
"Đừng lo."
Rời khỏi tiệm trà sữa, hai người đi lấy dây đeo tay. Cố Tịnh Nhuyễn còn có chút khó chịu, trong lòng hừ lạnh.
"Tiểu cô nương, dây đỏ đảm bảo bình an, chúc hai đứa tuổi tuổi bình an a." Ông lão thành khẩn nói, tươi cười hòa ái, Cố Tịnh Nhuyễn lựa chọn tạm thời buông thành kiến trong lòng, nói tiếng cảm ơn.
Tạ Tri Ý đưa sợi dây có ngọc khắc chữ Nhuyễn đưa cho cô, Cố Tịnh Nhuyễn nhìn thoáng qua rồi bĩu môi, "Chữ này khắc xấu quá đi, em có thể đổi với chị không?".
Tạ Tri Ý cười cười, đưa dây còn lại có chữ Ý cho cô. Cố Tịnh Nhuyễn vẫn chưa hài lòng, "Chị đeo giúp em nha ~".
Rõ ràng chỉ cần móc lại một cái là được, vậy mà còn muốn người hỗ trợ.
Cuối cùng Tạ Tri Ý vẫn cẩn thận đeo giúp đối phương.
"Để em giúp chị, em giúp chị."
Lễ thượng vãng lai mới là quân tử.
"Oa thật là đẹp mắt, chụp ảnh chung chụp ảnh chung."
Tạ Tri Ý dung túng cho cô mặc sức nháo, khi Cố Tịnh Nhuyễn lấy ra di động giải khoá, Tạ Tri Ý vô tình nhìn thấy màn hình, biểu tình cứng lại, "Chụp lúc nào?".
"A? Thì ngày đó đi học a."
Bị phát hiện rồi...
Màn hình là cảnh sân trường, nhân vật chính là —— bóng dáng Tạ Tri Ý.
Lúc ấy chủ yếu là cảm thấy đẹp nên cô liền chụp, cho dù chỉ là bóng dáng nhưng vô cùng khí chất. Đột nhiên cảm thấy bản thân giống kẻ biến thái...
Tạ Tri Ý duỗi tay lấy điện thoại từ tay Cố Tịnh Nhuyễn, "Vậy phải cảnh cáo quyền chân dung."
Xong phim, tỷ tỷ khẳng định là muốn xoá bỏ tấm hình này.
Hu hu hu tỷ tỷ thật tàn nhẫn.
"Nhuyễn Nhuyễn."
"Hở?". Đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe gọi, Cố Tịnh Nhuyễn ngẩn ra, vẻ mặt ngốc manh, vừa lúc đối diện camera do Tạ Tri Ý tự chụp.
"Thật đẹp."
Lúc lấy lại điện thoại, Cố Tịnh Nhuyễn phát hiện hình nền đã thay đổi! Hơn nữa còn là ảnh vừa mới selfie!
Trong hình, ánh mắt cô dại ra ngơ ngốc, còn tỷ tỷ thì mắt miệng đều tươi cười.
Không sao không sao, đã quá đủ, tỷ tỷ đẹp là được.
Mỹ mạo của tỷ tỷ giá trị ngàn vàng, tính ra cô không thiệt thòi chút nào.
Đến khách sạn đã gần 11 giờ tối, trên đường Cố Tịnh Nhuyễn gọi điện cho Tạ Dao, nói cho mẹ biết cô đi chơi với tỷ tỷ trễ quá nên không tiện về, Tạ Dao không hỏi thêm gì khác, chỉ kêu cô để ý Tạ Tri Ý cho tốt, sau đó cúp điện thoại.
Vì phòng ngừa bản thân làm ra chuyện trái lý hại người, Cố Tịnh Nhuyễn cố ý nhắc Tạ Tri Ý thuê hai gian phòng.
Tạ Tri Ý cho rằng Cố Tịnh Nhuyễn không quen cùng người khác ngủ chung giường nên cũng đáp ứng.
Kết quả lễ tân lại cho biết chỉ còn có một phòng trống.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Từ sau khi nhận thức được tư tâm của mình, Cố Tịnh Nhuyễn không có biện pháp bình tĩnh ở gần Tạ Tri Ý, sợ hãi nàng phát giác sẽ chán ghét cô.
"Chị sẽ không đụng chạm em." Tạ Tri Ý rất là nghiêm túc đảm bảo.
???
Thật không dám giấu giếm, em ước gì chị đụng chạm, càng thân cận càng tốt.
Lời này Cố Tịnh Nhuyễn có thể nói sao?
Không thể.
"Không phải không phải, do tư thế ngủ của em không tốt, sợ quấy rầy đến tỷ tỷ nghỉ ngơi."
"Sẽ không."
Tạ Tri Ý đã nói như vậy, Cố Tịnh Nhuyễn không còn lý do phản đối.
Vào phòng, thừa dịp Tạ Tri Ý đi rửa mặt, Cố Tịnh Nhuyễn ảo não ngồi trước máy tính, điên cuồng vò đầu.
Mình hình như không có nói mớ đúng không ta? Hình như cũng không có nghiến răng ngáy to? Tư thế ngủ đại khái cũng không khó coi?
A a a a nhưng mà mỗi lần thức dậy mình đều nằm xoay ngang giữa giường!!
"Nhuyễn Nhuyễn, đi tắm đi."
Cố Tịnh Nhuyễn sực tỉnh từ trong suy tưởng, "Tỷ tỷ em cảm giác không quá buồn ngủ, em có thể ngồi chơi máy tính hết đêm không?".
Tạ Tri Ý: .......
"Không thể."
Tạ Tri Ý choàng áo tắm dài, mái tóc còn ướt nhỏ nước, cần cổ đẹp xinh, xương quai xanh rõ ràng, mặt mày sạch sẽ tươi mát.
A a a a tự nhiên chạy ra ngoài cùng tỷ tỷ làm gì không biết!
Tràn đầy dụ hoặc. Càng nghĩ khuôn mặt cô càng nóng.
Tạ Tri Ý buồn cười hỏi, "Em làm gì mà đỏ mặt?".
Cố Tịnh Nhuyễn vỗ vỗ bàn tay vào hai gò má nóng bừng. Ôi trời da mặt này cũng quá mỏng đi.
"Em em em đi tắm đây."
Cố Tịnh Nhuyễn hoảng đến độ không nhìn đường, chạy vào phòng tắm còn bất cẩn đụng vào cánh cửa phát ra tiếng thật to.
Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Tạ Tri Ý: .......
Đến khi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Tạ Tri Ý mới thu hồi ánh mắt về trước gương.
Là khẩn trương sao?
Nhớ tới bộ dạng hoảng loạn của Cố Tịnh Nhuyễn, khóe môi Tạ Tri Ý hơi hơi giương lên.
Thật là đáng yêu.
Không biết có phải do tâm lý hay không, Cố Tịnh Nhuyễn cứ cảm thấy trong phòng tắm có hương vị tỷ tỷ, trong chăn cũng vậy.
Cố Tịnh Nhuyễn ôm chặt góc chăn cuộn tròn thành một đoàn.
"Nhuyễn Nhuyễn, nhích lại đây một chút."
Tạ Tri Ý khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu giường lớn như vậy, vì cái gì em ấy cố tình lủi về một góc.
"Không, bên phía này ngủ thoải mái hơn."
"Vỏ chăn bị em kéo quá xa làm gió lùa vào, lại đây, nghe lời."
Cố Tịnh Nhuyễn không thể phản bác, đành xê dịch thân mình.
Tỷ tỷ, đây đều là chị lựa chọn, đây đều là chị bức em.
Hu hu hu không được trách em.
Về sau phát hiện trăm ngàn lần đừng giận em a.
Vì phòng ngừa chính mình giữa đêm khuya làm ra hành động kinh người, Cố Tịnh Nhuyễn lựa chọn đưa lưng về phía Tạ Tri Ý, trợn tròn mắt, cố nén cơn buồn ngủ. Cũng không biết khi nào hai mắt chậm rãi nhắm lại, bất tri bất giác đã ngủ.
Nắng sớm xuyên qua cửa kính tiến vào, khi Cố Tịnh Nhuyễn tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Cô xoa xoa đôi mắt, thử kêu một tiếng, "Tỷ tỷ?".
"Ừ, cuối cùng cũng dậy rồi hả."
Tạ Tri Ý đang ngồi ở bên giường trước máy tính, nhìn cô.
Góc độ này không đúng a.
???? Cô làm sao lại nằm ngang giữa giường rồi??!!
"Em...không có làm cái gì chứ?".
Cô thử mở miệng hỏi. Lần đầu tiên Cố Tịnh Nhuyễn thấy được vẻ mặt cười như không cười của Tạ Tri Ý.
"Không có."
Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ nhàng thở ra, vô điều kiện tín nhiệm mỗi một câu nói của tỷ tỷ, chị ấy nói không có thì chính là không có.
"Rời giường về nhà thôi."
"Dạaa."
***
Lúc sau về nhà Cố Tịnh Nhuyễn mới biết Tạ Tri Ý đã lựa chọn đúng, bởi vì Tưởng Thành Phương lấy lý do nhớ con gái nên đã ở nhà cô cả đêm. Lúc gõ cửa phát hiện Tạ Tri Ý không ở trong phòng, tức giận đến mức văng nước miếng cằn nhằn tới tận khuya.
Cố Tịnh Nhuyễn thật sự không tưởng tượng được làm thế nào lại có đại gia chủ tịch nguyện ý cưới loại phụ nữ này làm vợ.
Tạ Tri Ý dường như có dự tính nên lúc sáng còn dẫn cô dạo một vòng công viên, về đến nhà đã là giữa trưa.
Tạ Dao đang ngồi ở phòng khách xem TV, thấy hai người trở về, lẩm bẩm, "Trở về là tốt rồi."
Tưởng Thành Phương đã đi rồi, Cố Hải bởi vì công việc cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có Tạ Dao cùng dì Trương.
"Mẹ ơi, sao mẹ cứ thích coi mấy cái phim lối sống đạo đức này làm gì? Chẳng lẽ mẹ muốn học làm mẹ chồng ác độc?"
Cố Tịnh Nhuyễn ba bước lớn chạy đến cầm lấy remote chuyển sang kênh khác. Trong màn hình giáo viên nữ đang hướng dẫn một nhóm người già khiêu vũ, trên mặt ai nấy đều tràn đầy hạnh phúc tươi cười.
"Người già nên có bộ dáng người già."
Nguyên bản còn hứng thú không cao đầy ngập buồn bực - Tạ Dao: "......"
"Con ngứa đòn đúng không?"
"Hửm, con là muốn tốt cho mẹ nha, không có việc gì làm thì đi ra ngoài chỗ quảng trường nhảy nhảy khiêu vũ cũng tốt, cứ khăng khăng học mỗi yoga làm gì, cho phép con nói thẳng, mẹ thích hợp ra quảng trường dẫy đầm hơn á."
"Nha đầu chết tiệt, con mau qua đây cho mẹ."
Vừa thấy Tạ Dao tức giận, Cố Tịnh Nhuyễn lập tức chạy ra phía sau Tạ Tri Ý, ngón tay bấu chặt quần áo nàng.
"Tỷ tỷ, chị phải bảo vệ em, mẹ quá hung dữ, vậy mà hồi trước ba nói với em là lúc mẹ còn trẻ ôn nhu như nước, ba gạt người..."
Tạ Tri Ý bất đắc dĩ mở miệng, "Đừng náo loạn, xin lỗi mẹ đi."
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, "Được rồi, mẹ không già một chút nào hết, ba rất có mắt nhìn người."
Nghe thấy Tạ Tri Ý lên tiếng, Tạ Dao khựng người, nhớ tới tin nhắn đêm qua con bé gửi.
—— ... làm dì ấy đi đi.
Hiển nhiên Tạ Tri Ý biết Tưởng Thành Phương là ai, ngay cả mục đích cũng biết.
Tạ Dao nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết sơ suất từ đâu mà nàng biết trước chuyện này. Bà không nghĩ giấu Tạ Tri Ý cả đời, hơn nữa bọn họ đã thương lượng là chờ nàng thi đại học xong thì sẽ nói chuyện này với nàng.
Chỉ là ngoài bọn họ dự liệu, nàng đã tự mình sớm biết. Không những biết, còn thập phần bài xích Tưởng Thành Phương.
Tạ Dao vốn cho rằng Tạ Tri Ý sẽ giận cả hai vợ chồng, trách cứ bọn họ đã giấu nàng. Bà suốt đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ tới Tạ Tri Ý có khả năng sẽ vì chuyện này mà không bao giờ về nhà.
"Mẹ, con về phòng."
Nghe Tạ Tri Ý kêu, Tạ Dao mới phản ứng lại, có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng, liên tục gật đầu ứng tiếng, "Ừ ừ con lên đi."
Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi, "Mẹ bất công."
"Nha đầu thúi, ngày hôm qua bỏ mặc gia sư, bản thân thì chuồn ra ngoài đi chơi còn dám nói nữa hả?"
"...Con vốn dĩ chỉ là muốn đi toilet, a là tỷ tỷ mang con đi chơi chứ bộ......"
"Khẳng định là con dạy hư Tri Ý, khỏi giải thích."
"Mẹ, mẹ không thể như vậy......"
Cửa phòng đóng lại, thanh âm từ phòng khách bị ngăn cách bên ngoài. Tạ Tri Ý ngồi trước bàn trang điểm, từ trong túi chậm rãi lấy ra một cái túi nhỏ.
Một đôi kẹp tóc hà mã ngoan ngoãn nằm im trong lòng bàn tay. Trong căn phòng vắng lặng chỉ có tiếng thở dài sâu kín, "Không quay về giống như là không được a."
***
Thứ hai, trước bảy giờ sáng, phòng học im ắng, gần một tháng dậy sớm đến trường đã làm các bạn tập mãi thành quen.
Cố Tịnh Nhuyễn mở ra một quyển sách, tìm góc độ thoải mái bắt đầu nằm ngủ, đến khi giờ tự học kết thúc mới tỉnh lại.
Kỳ quái chính là hôm nay thầy chủ nhiệm không có lên lớp kiểm tra sớm.
"Các bạn trật tự nào, chủ nhiệm lớp hôm nay không khoẻ xin nghỉ, một vài tiết buổi sáng sẽ đổi thành giờ tự học." Thanh âm của lớp trưởng Khương Việt từ bục giảng truyền đến.
Cố Tịnh Nhuyễn ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục bổ giấc ngủ, còn chưa kịp nằm xuống, phía sau lưng liền cảm nhận được từng đợt giấy công kích.
Cố Tịnh Nhuyễn quay lưng nhìn, Hứa Phán Phán đang đưa mắt ra hiệu cho cô.
Ánh mặt trời chan hoà, trời trong gió mát, là một ngày tốt để ra ngoài nô đùa.
"Ta không có tiền ~"
Hứa Phán Phán trợn trắng mắt, biết bạn mình thời gian này ở trong tình trạng quẫn bách nên nói, "Ta bao."
Cố Tịnh Nhuyễn hướng nàng ra dấu Ok.
Hứa Phán Phán cùng Tống Tư Ngọc, Vạn Tranh Nhan ngồi gần nhau nên đã sớm bàn tính xong.
Hết tiết, các nàng thoải mái trốn ra từ cửa sau.
"Buồn chết ta, thứ sáu rồi mẹ ta đã trở lại, về đến nhà liền sắp xếp đủ thứ, bắt ta học này học kia, còn lôi kéo ta đi dạo phố, nói ta không có chút dáng vẻ thiếu nữ, suốt ngày mặc toàn đồ đen, ta quá thảm." Hứa Phán Phán mới vừa ra khỏi cửa liền nhịn không được kể khổ.
"Ngươi đúng là rất thảm, bất quá ngươi nhìn nhìn lại sẽ cảm thấy chính mình không thảm, mẹ ta nói không cho ta tiền tiêu vặt liền không cho, một đồng cũng không cho! Ta toàn dựa vào tiếp tế từ tỷ tỷ thiện lương của ta."
Hứa Phán Phán: .......
"Ngươi đó là tự làm tự chịu, có thể so sánh sao?"
Đối diện ánh mắt thản nhiên của Hứa Phán Phán, Cố Tịnh Nhuyễn trong lúc nhất thời không biết phản bác thế nào.
So mức độ thảm cô tệ hơn thì không phải cũng là một cách an ủi hả? Như thế nào còn bị cắn ngược lại?
"Gái ơi, chớ chọc người không thể chọc."
Cố Tịnh Nhuyễn nghe vậy lựa chọn câm miệng.
Thôi quên đi, ai có tiền người đó là lão đại.
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan ở một bên cười nhạo, Cố Tịnh Nhuyễn lựa chọn tự động bịt tai không nghe.
Dựa theo lộ trình quen thuộc, bốn người quyết định trèo tường ra ngoài.
Chỉ là không ngờ tới ở chân tường lại gặp tình huống ngoài ý muốn.
"Bọn họ đang làm gì?"
"Chuẩn bị kiss a."
"Ta không có bị mù, ta là muốn hỏi bọn họ làm gì ở đây kiss?"
"Khả năng tương đối an toàn lại kích thích? Thuận tiện cho hành động tiếp theo?"
Thời điểm mấu chốt vẫn là Tống Tư Ngọc một câu bắt lấy trọng điểm.
Ở góc độ này, Cố Tịnh Nhuyễn bị lá cây che khuất, chỉ thấy nửa người dưới một nam một nữ. Cô chen lấn đẩy Hứa Phán Phán, "Cho ta nhìn với."
Hứa Phán Phán nhíu mày, "Ngươi hưng phấn cái gì?".
Cố Tịnh Nhuyễn: ???
Tuy nói vậy, nhưng vẫn nhường chỗ cho Cố Tịnh Nhuyễn.
! Kia không phải Lâm Tử Sâm cùng Lan Nhược Đình sao?!
Cố Tịnh Nhuyễn khiếp sợ đến nói không nên lời.
"Hai người kia trông quen quá vậy, có phải gặp qua ở đâu rồi không?". Vạn Tranh Nhan luôn không nhớ mặt người, đặc biệt là những chuyện những người không quá liên quan, nàng xoay đi liền quên.
"Hình như lớp 12-1 phải không?". Tống Tư Ngọc hỏi, Hứa Phán Phán cũng vừa nghĩ tới.
"Ai cha, tự nhiên nhuộm lại tóc đen làm ta không nhận ra luôn."
"Nữ sinh kia là bạn ngươi hả?". Hứa Phán Phán chợt nhớ tới đợt kiểm tra tác phong, Cố Tịnh Nhuyễn cố ý thả người.
Cố Tịnh Nhuyễn vừa sờ túi quần, vừa trả lời nàng.
"Không phải."
"Ngươi tìm cái gì?" Hứa Phán Phán hỏi.
Cố Tịnh Nhuyễn vốn dĩ muốn chụp lại cảnh này, nhưng điện thoại cô đã bỏ quên ở bàn học.
"Ai cho ta mượn di động dùng một chút coi."
Hứa Phán Phán ở gần nhất, theo bản năng liền đưa điện thoại di động cho cô.
Bốn người đều dùng chung mã khoá phone, Cố Tịnh Nhuyễn mở camera, hơn nữa vì bảo đảm tính chân thật, cô tắt hết các hiệu ứng filter, còn cố ý chỉnh chế độ năm lần chụp liên tiếp, các góc độ biểu cảm đều không muốn buông tha.
Gần.
Gần hơn nữa.
Lâm Tử Sâm cúi đầu.
Lan Nhược Đình nhón chân.
Tách —tách —tách—tách—tách
Trong không gian yên tĩnh, liên tiếp năm tiếng tách vang lên, dọa Cố Tịnh Nhuyễn nhảy dựng.
Giật mình qua đi là xấu hổ.
Làm chuyện xấu bị bắt......
Đã thời đại nào rồi! Ai chụp ảnh mà còn mở tiếng!
Cố Tịnh Nhuyễn buồn bực trừng mắt nhìn Hứa Phán Phán.
Hứa Phán Phán vô tội nhún vai, tựa hồ muốn nói nàng cũng không biết.
Lâm Tử Sâm nghe tiếng động chuyển đầu nhìn qua, Lan Nhược Đình thì vô cùng sợ hãi tránh sau lưng hắn.
"Ai ở đó?"
Lấy tịnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến.
"Hỏi lại một lần ai ở đó?"
Lâm Tử Sâm gằn giọng, đôi mắt chăm chú nhìn về hướng phát ra âm thanh, từ góc độ của hắn chỉ có thể thấy có người ở sau lùm cây, nhưng không rõ dáng vẻ.
"Ô, Lâm đại công tử đã lâu không gặp nha." Cố Tịnh Nhuyễn từ sau lùm cây đi ra chào hỏi.
Lâm Tử Sâm thấy là cô, mặt mày càng thêm âm trầm.
"Cô ở đó làm gì." Dứt lời còn cất bước về phía này.
"Ngắm phong cảnh a, không nghĩ tới thấy được một màn kích thích như vậy."
"Cố muội muội...Em có thể xoá ảnh chụp được không?". Lan Nhược Đình đã muốn rớt nước mắt, nhu nhược mở lời.
Trải qua Lan Nhược Đình nhắc nhở, Lâm Tử Sâm mới đưa lời nói chuyển tới ảnh chụp, "Cô chụp ảnh làm gì? Giao ra đây."
Cố Tịnh Nhuyễn lui một bước, "Chụp ảnh cái gì chứ?".
Lâm Tử Sâm đi tới gần, "Đừng giả ngu."
Mấy ngày này Lâm Tử Sâm cũng thường đi đến lớp các cô tính chặn đường, cuối cùng đều bị cô xảo diệu hóa giải, đến trường thì sớm hơn hắn, tan học thì đúng hạn về nhà, cũng không phạm lỗi lầm gì, dường như trái ngược với hình tượng thường ngày là chán ghét học tập và ưa thích gây rối.
Nhóm Hứa Phán Phán nguyên bản là ở yên không lên tiếng theo lời Cố Tịnh Nhuyễn, nhưng thấy Lâm Tử Sâm càng tiến càng gần, mấy người cũng nhịn không được chui ra ngoài.
"Trước công chúng, lanh lảnh càn khôn, dám làm còn sợ bị chụp à?". Hứa Phán Phán một thân võ công trong người trước nay đều không sợ người, huống chi Lâm Tử Sâm còn là bại tướng dưới tay nàng.
Lâm Tử Sâm: "Chụp lén còn mang theo tay đấm?".
"Tay đấm? Nói tôi sao?". Hứa Phán Phán chỉ chỉ chính mình, không thể tin được hỏi, "Ai mướn được tôi?".
Lan Nhược Đình đứng phía sau Lâm Tử Sâm, ngón tay gắt gao nắm vạt áo hắn. Lâm Tử Sâm kéo kéo chỉnh lại áo, biểu tình không kiên nhẫn.
Hừ hôn cũng hôn rồi, bây giờ còn giả vờ ngây thơ trước mặt bọn cô làm cái gì?
Lạt mềm buộc chặt?
Cố Tịnh Nhuyễn vừa định mượn cơ hội châm chọc Lâm Tử Sâm thì từ phía sau truyền đến một giọng trung niên.
"Các em ở đây làm gì!"
......
******
Văn phòng hiệu trưởng
Mấy người đứng xếp cạnh nhau, hiệu trưởng đang ngồi ở bàn làm việc phẩm trà. Bọn họ đã đứng ở đây mười mấy phút, mà hiệu trưởng một câu cũng không nói.
"Em nói này thầy hiệu trưởng, có gì cứ nói cho rồi. Làm mặt lạnh ai xem."
Lâm Tử Sâm mất kiên nhẫn dùng chân đá một cái ghế dựa qua, đặt mông ngồi xuống, trước khi ngồi còn hảo tâm hỏi Cố Tịnh Nhuyễn muốn ngồi chung hay không.
Cố Tịnh Nhuyễn trừng mắt, không muốn cùng hắn nói chuyện.
Ban đầu chỉ là muốn trèo tường ra ngoài chơi game, kết quả dính phải chuyện này.
Hiệu trưởng đặt mạnh tách trà xuống bàn, bình tĩnh hỏi, "Nói đi, ở đó làm gì?".
"Ngắm phong cảnh."
Nhóm Cố Tịnh Nhuyễn bốn miệng một lời.
"Ồ gạt tôi thì thôi đi, còn lừa cả thầy hiệu trưởng?". Lâm Tử Sâm cà lơ phất phơ cười cười.
"Đứng lên! Ai cho phép cậu ngồi!".
Hiệu trưởng cầm một cây thước dài trên bàn đập một chút vào lưng hắn.
Lâm Tử Sâm dám lên giọng với chủ nhiệm lớp và các giáo viên khác, nhưng vẫn là không dám cùng hiệu trưởng tranh luận.
Nhiều nhất là bướng một chút.
Ai kêu ông già nhà hắn cùng hiệu trưởng là bạn bè, hắn không sợ trời không sợ đất, duy độc sợ cha hắn, chứ không dễ gì hắn cam tâm tình nguyện chuyển trường nhiều như vậy.
Hắn đưa mắt ai oán nhìn hiệu trưởng, ngoan ngoãn đứng lên.
"Ba cậu đưa cậu vào đây để học tập tham gia kì thi đại học, không phải để cậu tới gây chuyện lãng phí thời gian, cứ tiếp tục như vậy, tôi chỉ có thể cho cậu ở lại lớp."
Hiệu trưởng vừa dứt lời, Lâm Tử Sâm hưng phấn trả lời, "Được đó, thầy chuyển em đến lớp 11-7 đi, cảm tạ thầy."
Bốn người Cố Tịnh Nhuyễn: .......
Hiệu trưởng thở dài, "Các em ở đó làm gì? Không phải bốn đứa nói sẽ chăm ngoan học tập không vi phạm nữa sao? Còn em nữa, thi đại học sắp tới, không ở trong lớp mà ở phía cổng sau làm gì?".
Lan Nhược Đình gục đầu, thấp giọng khóc thút thít, "Em em em sai rồi, cũng không dám nữa...".
Hiệu trưởng đang chuẩn bị trách cứ, nghe nàng khóc cũng không nói ra miệng được, đành phải chuyển hướng sang phía Cố Tịnh Nhuyễn, "Nói đi, ở đó làm gì? Lập bàn mạt chược còn mang theo hai người quan sát đặt cược?".
"Ai đi cùng bọn họ chứ, hiệu trưởng thầy đừng vũ nhục tụi em." Hứa Phán Phán trước hết nhịn không được cất tiếng phản bác.
Cố Tịnh Nhuyễn thập phần tán đồng gật đầu, "Hắn không xứng."
Lâm Tử Sâm: .......
Vừa nghe bọn họ nói như vậy, hiệu trưởng liền có suy đoán trong lòng, chỉ là thấy Lan Nhược Đình khóc lóc như chịu thiên đại uỷ khuất, lại đem lời nói nuốt xuống.
"Các em đi ra ngoài hành lang đứng, em ở lại." Hiệu trưởng chỉ vào Lan Nhược Đình nói.
"Cái gì a, sao phải đứng ngoài văn phòng ở khối 12, để cho học trưởng học tỷ nhìn tụi em làm sao!" Cố Tịnh Nhuyễn bất mãn kêu lên.
Hiệu trưởng nghe vậy, "Nhìn cái gì mà nhìn, người ta lớp 12 vội vàng học tập làm sao có thời giờ nhìn em."
Có lý, tỷ tỷ khẳng định là đang học, không có thời gian ra khỏi lớp đâu.
"Ê, mau xoá hình chụp, bằng không tôi sẽ đánh cô." Mới ra cửa, Lâm Tử Sâm liền uy hiếp Cố Tịnh Nhuyễn.
"Đầy miệng chỉ biết đánh đánh đánh, anh có chút văn hoá nào không, mà anh có thấy tôi chụp anh sao?"
"Tôi nghe thấy được."
"Mắt thấy còn không nhất định là thật, anh nghe thấy chẳng lẽ chính là sự thật? Lời anh nói không có căn cứ gọi là vu hãm, tôi mắc gì phải chụp hình các người? Dơ mắt tôi hay gì, tôi đâu có rảnh vậy, anh nói đúng không?"
Lâm Tử Sâm bị cô lừa dối thiếu chút nữa tin, lần đó cô giả làm người phục vụ cũng vậy, thủ đoạn hù người rất lợi hại.
"Không xoá cũng được, nhưng tôi không có hôn cô ta."
"Vô trách nhiệm, tôi khinh."
Dù cô không thích Lan Nhược Đình, nhưng càng không thích đàn ông con trai dám làm không dám nhận.
"Bổn thiếu gia tâm tình tốt mới nguyện ý nói cho cô, người tôi thích là Tạ Tri Ý, không phải Lan Nhược Đình, muốn hôn cũng hẳn là hôn Tạ Tri Ý."
Cố Tịnh Nhuyễn đang mang bộ mặt trào phúng, nháy mắt liền đình trệ, giọng nói cũng lạnh băng, "Anh lặp lại lần nữa?".
"Người mà bổn thiếu gia thích không phải Lan Nhược Đình mà là Tạ..."
"Bụp ——"
Cố Tịnh Nhuyễn không nhịn được, hung hăng đưa chân đá Lâm Tử Sâm, trúng vào bộ phận mẫn cảm, đau đến hắn kêu ré lên.
"Anh xứng sao? Không văng nước tiểu tự soi bản mặt mình à?"
"Cô..."
Ánh mắt Lâm Tử Sâm trở nên hung ác, có phải hắn quá rộng lượng cho nên mới làm cô có dũng khí xúc phạm đến người có quyền thế như hắn?
Người phản ứng trước tiên là Hứa Phán Phán, một phen ngăn lại Lâm Tử Sâm, tạo khoảng cách giữa hai người, "Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau bên ngoài văn phòng."
Quay đầu còn thấp giọng nói cùng Cố Tịnh Nhuyễn, "Kéo vào rừng cây nhỏ đánh hắn không tốt hơn sao, đừng tự làm đau chân mình."
Tống Tư Ngọc cùng Vạn Tranh Nhan mỗi người một bên phòng bị Lâm Tử Sâm.
Lâm Tử Sâm cao hơn nàng một cái đầu, giờ phút này từ trên nhìn xuống, biểu tình trào phúng, "Từ từ nói?".
Thanh âm đột nhiên trở nên thô bạo, "Cmn để tôi cho cô biết thế nào là từ từ nói."
Lâm Tử Sâm xẹt qua Hứa Phán Phán, một tay bóp lấy cổ Cố Tịnh Nhuyễn, "Cho là tôi không đánh con gái đúng không?".
Trong tích tắc, Cố Tịnh Nhuyễn không kịp phòng ngừa bị hắn tóm cổ, hô hấp không thông, cái cổ nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay to rộng của Lâm Tử Sâm, cứ như sẽ bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
"Nhuyễn Cẩu..." Hứa Phán Phán không chút nghĩ ngợi lập tức đá hạ bộ của hắn, tay phải dụng lực xoay tay trái hắn bẻ ra sau người, Vạn Tranh Nhan cắn cổ tay của hắn, Tống Tư Ngọc thì hung hăng nhéo cánh tay hắn hết cái này tới cái khác.
Cuộc chiến giữa hai người rất mau biến thành hỗn chiến, Lâm Tử Sâm bị đau buông tay ra, có điều Cố Tịnh Nhuyễn cũng không buông tha hắn, cô đem hết tất cả động tác tay chân đã học được đánh túi bụi vào hắn, dựa vào lực lượng mấy người đè hắn xuống đất, đầu gối đè trên lưng, giữ chặt hai tay hắn, "Cặn bã còn không tự biết, anh xứng sao?".
Trong nguyên tác, ngay từ đầu tiếp cận Tạ Tri Ý kết quả nói mình thích Lan Nhược Đình.
Hiện tại, tiếp cận Lan Nhược Đình sau đó nói mình thích chính là Tạ Tri Ý.
Rác rưởi khốn nạn từ trong xương cốt.
"Tôi nói cho anh biết, Lâm Tử Sâm, loại người giống anh không xứng được ai thích, xứng đáng bị mẹ ruột vứt bỏ, bị mẹ kế phớt lờ, không tranh đua được với em trai, trước mặt ông già thì ngoan ngoãn đến hèn nhát, anh chỉ có thể ăn chơi đàng điếm tỏ ra uy phong ở bên ngoài, đúng là kẻ đáng thương."
"Câm miệng." Lâm Tử Sâm liều mạng giãy giụa, lại không chống được sức lực bốn người.
Chuông hết tiết đột nhiên vang lên, có đồng học từ trong lớp đi ra thấy một màn này, rất nhanh có người vây quanh, nhìn tên nam sinh ngạo mạn mới chuyển trường đến giờ phút này bị mấy nữ sinh lớp 11 đè trên mặt đất đánh, đám học sinh đều cảm thấy kích thích không ngừng thời bàn tán xôn xao.
"Thì ra chọc trúng chỗ đau người khác vui sướng đến vậy, Lâm đại thiếu gia không ai dạy anh biết chuyện mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác sao?"
Lâm Tử Sâm nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, sắc mặt xanh trắng đan xen, "Cô có giỏi thì đừng để tôi đứng dậy được, bằng không tôi sẽ phế cô."
"Anh đứng dậy được sao? Phế vật."
"A ——" Lan Nhược Đình mới vừa mở cửa văn phòng ra, liền thấy Lâm Tử Sâm nằm trên mặt đất, còn nhóm Cố Tịnh Nhuyễn thì dùng hết tay chân ngăn chặn hắn.
"Thầy hiệu trưởng! Các bạn các bạn đánh nhau..."
Tuy không rõ Lan Nhược Đình đang nói ai, nhưng nghe được hai chữ đánh nhau, ông liền không thể ngồi yên.
"Buông ra, buông ra, các em đang làm gì? Tôi phạt các em đứng ngoài đây chứ không phải đánh nhau, trong mắt còn có trường học hay không?"
"Cố Tịnh Nhuyễn, tôi kêu em buông ra, nghe thấy không, Hứa Phán Phán Vạn Tranh Nhan Tống Tư Ngọc buông ra!"
Cố Tịnh Nhuyễn bất động, nhóm chị em cũng đều bất động.
Hiệu trưởng vô pháp đành phải tự mình đi lên bẻ tay cô ra, lực đạo mạnh đến mức Cố Tịnh Nhuyễn không tự giác lui hai bước.
Mấy người Hứa Phán Phán thấy thế cũng buông lỏng tay.
Lâm Tử Sâm vừa được tự do liền muốn đánh Cố Tịnh Nhuyễn, mới vừa đứng lên đã bị hiệu trưởng ngăn cản, "Dừng tay cho tôi."
Cố Tịnh Nhuyễn không sợ hắn, "Tới đi, tới đánh đi, tôi nói sai câu nào sao? Anh chính là đồ phế vật."
"Cô cho rằng tôi không dám?"
"Ngon nhào vô."
Hiệu trưởng: ......
"Đều câm miệng cho tôi, vào văn phòng, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."
Lại quay qua các học sinh đang vây xem, tức giận nói, "Tất cả về lớp, lớp 12 không nghiêm túc học tập còn có tâm tình hóng hớt ở đây, còn không về lớp tôi sẽ trừ điểm đánh giá hạnh kiểm các em!".
Vừa nói đến điểm hạnh kiểm, mọi người đều xếp re chạy về phòng học.
Để tránh cho mấy cô cậu này lần nữa xông vào đánh nhau, hiệu trưởng còn cố ý tách riêng họ ra.
"Các em biết các em đang làm gì sao? Tụ tập đánh nhau, còn ở ngay trước văn phòng, các em muốn bị đuổi học đúng không?!"
Lâm Tử Sâm nhếch miệng, chạm chạm khoé môi bị thương, "A."
Lan Nhược Đình làm chú chim nhỏ nép vào người hắn, lấy ra một tờ khăn giấy giúp hắn lau vết xước trên tay.
Hiệu trưởng thấy thế nhíu mày, "Lan Nhược Đình, em về lớp trước đi."
"Nhưng mà...."
"Này không phải chuyện của cô, cút!". Lâm Tử Sâm không kiên nhẫn mở miệng.
Lan Nhược Đình đờ người một chút, giọng điệu ủy khuất, "Vậy mình đi về trước."
Cố Tịnh Nhuyễn mắt lạnh nhìn hắn, nếu không phải Lan Nhược Đình, thì mấy lời tàn nhẫn này sẽ là nói với tỷ tỷ đúng không.
"Nói đi, ai động thủ trước."
Hiệu trưởng bình phục một chút cảm xúc, hỏi.
"Thầy không thấy sao? Em là người bị đánh, bốn người họ đè em xuống đánh, em còn không có lực trở tay."
"Vì cái gì động thủ?". Hiệu trưởng chuyển mắt nhìn Cố Tịnh Nhuyễn.
Cố Tịnh Nhuyễn không nói lời nào, chỉ lo trừng mắt nhìn Lâm Tử Sâm.
"Tôi hỏi em vì cái gì động thủ!". Cố Tịnh Nhuyễn coi thường làm hiệu trưởng tức giận đến đỉnh điểm.
"Lâm Tử Sâm nói chuyện quá ghê tởm, tụi em không chịu nổi."
Thấy Cố Tịnh Nhuyễn không có dấu hiệu muốn trả lời, Vạn Tranh Nhan mới e dè mở miệng.
"Ghê tởm?". Hiệu trưởng nhìn Lâm Tử Sâm, "Em đã nói cái gì ghê tởm?".
"Cô ta nói cái gì thì thầy tin cái đó sao? Em nói em chỉ mới biểu đạt một chút tình cảm kính ngưỡng trong lòng sau đó đã bị đánh thì thầy có tin không?". Lâm Tử Sâm xoa xoa cánh tay phải bị Hứa Phán Phán gây thương tích.
"Lần thứ hai, a rất lợi hại, cô cẩn thận một chút, coi chừng tôi đó."
Hiệu trưởng nghe vậy thuận tay cầm một quyển sách ném về phía hắn, "Ai cẩn thận một chút? Lâm Tử Sâm, cậu có phải cảm thấy trung học Du Lâm cũng giống những trường học trước đây của cậu hay không? Gia đình có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm? Bây giờ tôi gọi điện cho ba cậu, trường Du Lâm chúng tôi không chứa nổi vị Đại Phật này."
Hiệu trưởng lấy ra di động gọi đến một dãy số, "Lâm Tử Sâm ngang nhiên ẩu đả, phiền anh tới trường một chuyến."
Lâm Tử Sâm bỡn cợt nói, "Người này kêu làm gì, mà dù sao cũng có người giúp em giải quyết, không còn chuyện của em chứ gì? Có thể đi được rồi chứ?".
"Về lớp đứng ngoài hành lang, chờ phụ huynh cậu tới thì xách cặp rời trường, Du Lâm không chứa cậu."
"Còn các em nữa, đều cuốn gói hết, từ khi vào trường tới nay xảy ra hết chuyện lớn tới chuyện nhỏ, con gái con đứa mà không có chút bộ dáng nào của con gái? Muốn làm sao? Muốn làm bá chủ học đường?"
Cố Tịnh Nhuyễn cúi đầu như cũ không nói chuyện.
"Được, vậy tôi hỏi, trong các em ai là người động thủ trước?"
"Là em, không liên quan các bạn ấy."
Cố Tịnh Nhuyễn mở miệng.
"Không liên quan? Chỉ cần có góp một tay liền có liên quan, đều sẽ bị xử lý đuổi học."
"Tôi hỏi lại em một lần, tại sao động tay động chân?"
Hiển nhiên, hiệu trưởng cũng không tin lời giải thích của Vạn Tranh Nhan.
Sau một lúc lâu, Cố Tịnh Nhuyễn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tử Sâm, gằn từng chữ một, "Hắn, xứng, đáng."
"Em còn hận không thể giết hắn."
Lâm Tử Sâm có thể cảm giác được những lời này không phải nói cho có vì tức giận nhất thời, mà là đối phương thật sự muốn như vậy.
"Cố Tịnh Nhuyễn cmn cô có bệnh thần kinh à?"
Cố Tịnh Nhuyễn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, "Có, thì sao?".
"Phản rồi phản rồi, Cố Tịnh Nhuyễn trong mắt em còn có người hiệu trưởng này không! Tôi phải kêu ba mẹ em lãnh em về, tôi không dạy nổi loại học sinh như em, trung học Du Lâm chúng tôi không dạy nổi."
***
Lớp 12-1, tiết hai
Đây là năm quan trọng, đặc biệt là tới gần thi cuối tháng, học sinh các lớp khối 12 đều chuyên tâm học tập, rất ít ra khỏi phòng học, đối với chuyện xảy ra bên ngoài đa số đều không biết.
Lan Nhược Đình trở về lớp được vài phút thì bắt đầu vào tiết.
Tuần trước đã đổi chỗ ngồi, hiện tại Lan Nhược Đình không còn quan hệ bạn cùng bàn với Tạ Tri Ý. Hơn nữa cũng không biết từ khi nào, cả hai đã thật lâu không có nói chuyện giao lưu.
Tạ Tri Ý ngồi cách nàng một lối đi cùng hai dãy bàn học. Lan Nhược Đình đem chuyện vừa phát sinh viết ra giấy nhờ xung quanh chuyền qua. Nhưng ai nấy đều nghiêm túc nghe giảng bài, không muốn chuyền giúp nàng.
Bất đắc dĩ, Lan Nhược Đình vò tờ giấy thành một cục ném về phía Tạ Tri Ý, kết quả không cẩn thận ném trúng đầu bạn học Vương Giai ngồi cùng bàn Tạ Tri Ý.
"Xin lỗi xin lỗi, đưa cho Tạ Tri Ý giùm."
Lan Nhược Đình cuống quýt đưa tay ra dấu cùng khẩu hình miệng.
Vương Giai căn bản không nghe ra Lan Nhược Đình nói cái gì, bực mình giơ tay phát biểu, "Thưa thầy, Lan Nhược Đình chuyền giấy trong giờ học!".
Giáo viên toán từ bục giảng đi xuống tiếp nhận tờ giấy, xét thấy là riêng tư của học sinh nên không mở ra, chỉ dùng ngữ khí hận rèn sắt không thành thép quở trách Lan Nhược Đình, "Em nhìn thành tích gần đây của em xem, quả thực rối tinh rối mù, xem bản thân đang làm gì, lớp 12 rồi còn không biết chú tâm?".
Trước kia ngồi cùng bàn Tạ Tri Ý, nàng thường xuyên tham khảo vở bài tập của Tạ Tri Ý, ngay cả các buổi kiểm tra nhỏ thỉnh thoảng nàng cũng nhìn trộm một cái. Hiện tại thay đổi chỗ ngồi, không còn chỗ tham khảo, toán học lại là môn nàng kém nhất, cho nên điểm bài tập xuống dốc không phanh.
Lan Nhược Đình cúi đầu, dư quang nhìn về phía Tạ Tri Ý, mà Tạ Tri Ý ngay cả quay lại nhìn một cái cũng không có.
Dựa vào cái gì vĩnh viễn đều là bình tĩnh đến vậy. Chờ đến khi biết em gái bị đuổi học, cậu còn có thể bình tĩnh được vậy không?
Tạ Tri Ý tất nhiên không biết được tâm tư của Lan Nhược Đình, người này chỉ là bạn học ngồi cùng bàn tương đối lâu mà thôi, lần trước nói giúp vụ đổi chỗ đã là tận tình tận nghĩa. Rốt cuộc không ai sẽ đi thích một người nơi nơi so sánh với mình, kiểu bạn bè mà miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Tạ Tri Ý không ngốc, hâm mộ cùng ghen ghét nàng phân biệt được rõ ràng, nàng có thể lý giải cho những hành động nhỏ ngẫu nhiên, nhưng từ vụ cố ý truyền tin giả lần trước, trong lòng Tạ Tri Ý liền sinh ra cách ứng, cũng không hiểu tại sao cô bạn này không thích nàng lại còn thường đón ý nói hùa nàng làm gì.
***
Hôm nay Tạ Dao đi trung tâm mua sắm ở phụ cận trung học Du Lâm, phía sau có hai bảo tiêu đi theo, không có tác dụng gì khác ngoài việc xách phụ các túi đồ.
Gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, bà cần đi dạo phố tiêu xài tiêu xài để tâm trạng bớt tồi tệ.
Chẳng qua đồ còn chưa mua xong, đang ngồi nghỉ chân uống cà phê thì nhận được điện thoại từ hiệu trưởng.
"Alo xin chào."
"Xin hỏi chị là phụ huynh của Cố Tịnh Nhuyễn đúng không? Cố Tịnh Nhuyễn tụ tập đánh nhau, phiền chị tới trường học một chuyến."
Tạ Dao vừa nghe thấy liền thốt lên, "Con bé không có bị thương đó chứ?".
"Người bị trò ấy đánh mới bị thương, trò ấy không có việc gì."
Tạ Dao thở phào, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, không có việc gì là tốt."
Hiệu trưởng: ......
Tạ Dao biết lời mình nói không quá thích hợp, lập tức bỏ thêm một câu, "Tôi tới liền đây."
"Vâng."
"Đừng để họ tổn thương con gái tôi đó!". Tạ Dao nghĩ nghĩ, nếu có thể gọi điện thoại cho bà, khẳng định cũng sẽ gọi điện cho phụ huynh của học sinh kia, lo lắng con gái bị bất lợi, dọc đường Tạ Dao không ngừng đốc thúc tài xế tăng tốc độ.
Thẳng đến trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, hiệu trưởng mới buông điện thoại xuống, biểu tình phức tạp. Quả nhiên là cha mẹ dạng nào thì con cái dạng nấy.
Nói nhà bọn họ giáo dục không tốt, cố tình lại dưỡng ra Tạ Tri Ý ưu tú đến như vậy, nói nhà bọn họ giáo dục tốt, lại cố tình có một đứa nhỏ đầu gấu như Cố Tịnh Nhuyễn.
Cho nên nói, nuôi dạy con cái quả nhiên là một hồi mạo hiểm, chia đôi tỉ lệ, không cẩn thận liền sẽ đòi mạng người.
Chưa đến hai mươi phút, Tạ Dao đã thở hồng hộc trước cửa văn phòng.
"Nhuyễn Nhuyễn, không có việc gì đó chứ!".
Tạ Dao vừa vào cửa liền trên dưới đánh giá Cố Tịnh Nhuyễn, sợ con gái bị thua thiệt.
Tuy ở nhà Tạ Dao hay khi dễ con gái, nhưng ở bên ngoài bà rất là bênh vực, chỉ cần con gái bị ức hiếp, bà sẽ không bỏ qua, đứa nhỏ do bà sinh tự nhiên chỉ có bà mới có thể khi dễ.
"Mẹ à, chú ý hình tượng phu nhân."
Cố Tịnh Nhuyễn nhẹ giọng nhắc nhở, cô cho dù tức giận cũng sẽ không trút lên người nhà.
Tạ Dao ngưng trọng sắc mặt, lúc này mới phát hiện trong văn phòng đứng rất nhiều người, bà ho nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi Cố Tịnh Nhuyễn, "Con đánh nhiều người như vậy?".
"Có một người thôi."
"Đứa nào?"
"Cái thằng xấu nhất bên kia đó."
Tạ Dao theo ánh mắt cô tìm được rồi.
"Phụ huynh em Cố Tịnh Nhuyễn, xin tôn trọng tôi một chút được không?". Hiệu trưởng hết chỗ nói, từ lúc Tạ Dao vào cửa liền không liếc nhìn tới ông một cái, đôi mắt vẫn luôn ở trên người Cố Tịnh Nhuyễn, rất giống như mọi người ở đây đều khi dễ con mình.
"A xin lỗi hiệu trưởng, con gái tôi thân kiều thể nhược, nó đánh thắng được ai chứ?"
Hiệu trưởng: ......
Ý tứ chẳng khác gì nói bị đánh là đáng, ai kêu ngay cả một cô gái nhỏ cũng đánh không lại.
"Bốn đứa em đi ra ngoài đứng."
"Lâm Tử Sâm, cậu về đứng ngoài hành lang lớp học."
Để tránh cho đám học trò phát sinh thêm mâu thuẫn, hiệu trưởng thả Lâm Tử Sâm trở về.
Lâm Tử Sâm cũng không có theo lời hiệu trưởng đứng phạt ở ngoài, mà là trực tiếp vào lớp.
Vừa lúc tiết học vừa hết, Lâm Tử Sâm trực tiếp ngồi lên bàn phía trước Tạ Tri Ý, "Này, Tạ Tri Ý."
Tạ Tri Ý coi như không nghe thấy, tiếp tục giải bài tập.
Lâm Tử Sâm cười lạnh một tiếng đoạt lấy chiếc bút trong tay nàng, "Em gái cậu đánh tôi, em nợ chị gánh, biết không?".
Tạ Tri Ý nghe vậy ngẩng đầu, "Em ấy bị thương?".
Lâm Tử Sâm: ......
"Sao có thể, con bé ấy kéo nhóm chị em, bốn người khi dễ tôi, ai có thể làm nó bị thương."
Mới đầu Lâm Tử Sâm tưởng do hắn nói không thích Lan Nhược Đình nên đã chọc trúng điểm phẫn nộ của Cố Tịnh Nhuyễn, cẩn thận ngẫm lại hẳn là Tạ Tri Ý mới đúng.
"Tốt nhất không có."
Tạ Tri Ý lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt giống như sương giá tháng ba.
Lâm Tử Sâm vừa định vươn tay chạm vào người Tạ Tri Ý một chút, lại bị Hứa Nặc Dương chộp được cánh tay, "Không nghe lầm đấy chứ? Cậu thế mà bị một cô bé đánh cho một trận? Còn cố ý nói ra để người khác chê cười cậu?".
Lâm Tử Sâm thẹn quá hoá giận, trở tay một quyền đấm vào mặt Hứa Nặc Dương. Một bụng tức đang lo không có chỗ phát tiết.
Hứa Nặc Dương nghiêng mặt đi, chạm vào chỗ bị hắn đấm.
"Thật tốt, tôi bị bạo lực học đường, ai giúp tôi trình báo ban giám hiệu với."
Quả nhiên có người cất tiếng đi báo, Lâm Tử Sâm lại lần nữa bị mời vào văn phòng.
Bên ngoài văn phòng, Cố Tịnh Nhuyễn ngồi xổm, gục đầu vẽ từng vòng tròn trên mặt đất.
Có lẽ quá xúc động rồi.
Đã làm sự tình phức tạp, liên luỵ bạn bè và người nhà.
Tuy rằng mọi người đều không trách mình, nhưng mình vẫn cảm thấy bản thân thật không xong.
"Nhuyễn Cẩu ngươi làm gì đấy?"
"Không có làm gì."
Cố Tịnh Nhuyễn như cũ cúi đầu, chỉ trả lời.
Qua một lúc lâu, Cố Tịnh Nhuyễn cảm giác có người đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt, ngón tay chạm vào tóc cô, "Cố Tịnh Nhuyễn."
|
|
|
|
|
|
|
****************
Chút chuyện nhỏ lúc thuê phòng
Đêm đã khuya, Tạ Tri Ý lại chậm chạp không tài nào đi vào giấc ngủ, tiếng hít thở mỏng manh bên cạnh nói cho nàng biết, Cố Tịnh Nhuyễn đã ngủ rồi.
Lại lần nữa nhắm mắt thử ngủ, trong lòng đếm cừu.
Đếm tới con thứ năm trăm, cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại, ngay lúc Tạ Tri Ý chỉ còn một bước chân là tiến vào mộng đẹp, nàng lại cảm nhận được cẳng chân mình bị người đá trúng.
Thật vất vả cơn buồn ngủ mới kéo tới, Tạ Tri Ý cũng không muốn cứ như vậy bỏ qua, nàng xê dịch vị trí trở mình, nhắm mắt hít sâu.
Cố lên, mình có thể ngủ.
Bang ——
Lại là một chân đá vào đùi nàng.
Chịu không nổi mà!
Tạ Tri Ý nhịn không nổi, trực tiếp mở đèn, nhìn Cố Tịnh Nhuyễn lúc này đang chiếm ba phần tư giường.
Đầu tiên, dời lại vị trí, đem tay chuyển qua đi, chân chuyển qua đi, cuối cùng lại đẩy người em ấy sang một bên.
Hoàn mỹ.
Mới vừa tắt đèn, lại nghe thấy thanh âm sột soạt, Tạ Tri Ý duỗi tay sờ, quả nhiên, bên cạnh lại trống không.
Tạ Tri Ý kiên nhẫn đứng dậy bật đèn, tay chuyển qua đi, chân chuyển qua đi, thân mình chuyển qua đi.
Bang ——
Lặp lại ba bốn lần, Tạ Tri Ý không còn kiên nhẫn.
Nhìn người nào đó đang ngủ ngon lành, trong lòng không cân bằng, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trẻ con tròn vo, cuối cùng nắm nhẹ chóp mũi cô, "Trứng thối, coi em còn ngủ được không."
Thẳng đến Cố Tịnh Nhuyễn sắp không thở nổi mới buông ra, làm đi làm lại vài lần còn hung tợn cảnh cáo, "Em lại dám lộn xộn thử xem."
Sự thật chứng minh, Cố Tịnh Nhuyễn không chỉ có lộn xộn, còn càng thêm trầm trọng.
Tạ Tri Ý hết cách, "Đây là em ép chị."
Sau đó, nàng vòng tay trái qua ôm lấy đầu cô, tay phải ôm thân người, bàn tay phải nắm chặt tay phải Cố Tịnh Nhuyễn, chân đáp trên đùi, giam trụ đối phương.
Vì sợ bị đá, lựa chọn hình thức đối mặt này vậy.
"Giờ thì ngoan đi."
"Mm Dạ...tỷ tỷ."
Đang đắm mình trong mộng đẹp, Cố Tịnh Nhuyễn bĩu môi lẩm bẩm hai tiếng.
"Ngoan."
Chóp mũi Tạ Tri Ý cọ vào sợi tóc Cố Tịnh Nhuyễn, trong mùi hương ấy, cuối cùng nàng cũng đã có thể chìm vào giấc ngủ.