Chương 200: Em cười như thế…

Cả người Lê Nhã Tuyết chỉ mặc độc một chiếc áo Sơ mi của đàn ông, cô ta lảo đảo bước trở về.

Cô hầu gái phụ trách trực đêm thấy bộ dạng này của cô ta lúc mờ sáng càng hoảng sợ hơn: “Cô hai, sao cổ lại đột nhiên (quay về-ạ?” Không phải eô ấy bảo rằng sẽ ở chỗ cô cả sao.

“Hừ, câm miệng!”

“Cô hai, cô bị sao vậy?”

*Tôi bị sao à? Tôi có thể bị gì chứ? Tôi rất ổn, tôi nói cho cô biết, đêm nay cô không thấy gì hết, hiểu chưa. Nếu như cô dám tiết lộ chuyện này ra bên ngoài dù chỉ nửa chữ thì hậu quả không đơn giản là bị sa thải đâu.” Mắt Lê Nhã Tuyết tối lại.

Cô hầu gái vội vàng gật đầu: “Tôi không nhìn thấy gì hết”

“Tôi không quan tâm cô thấy hay không thấy, chỉ cần cô làm lộ một tiếng gió thôi thì tôi sẽ… giết cô.”

Cô hầu gái lạnh sống lưng, vội vàng đảm bảo không thấy gì cả, tôi cũng sẽ không nói gì hết.”

“Đi xuống đi, đừng đánh thức ai dậy đó.”

“Dạ”

Lê Nhã Tuyết về phòng mình rồi lập tức cởi chiếc áo đầy mùi hôi của đàn ông xuống giẫm mạnh dưới chân.

Lê Nhật Linh! Tôi hận chị! Tôi hận không giết quách chị luôn cho xong €huyện!

Chị phá hỏng cuộc đời tôi, tôi cũng không để chị bình yên mà sống tiếp đâu!

Tiệc cưới của nhà họ Giang được tổ chức hai lần, một lần là buổi tiệc tối nho nhỏ mời người thân và bạn bè đến còn lần thứ hai thì mời những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Hà Nội đến, chỉ là hoạt động mang tính nghỉ thức mà thôi.

Lê Nhật Linh không muốn đi lắm, cô cảm thấy hình như hơi kì quặc.

Bạn trai cũ của mình đính hôn với bạn thân mình, mà bọn họ còn từng là anh em…

Quan hệ quá mức hỗn loạn rồi, chính cô cũng không hiểu nổi, hơn nữa cô cứ cảm thấy sai sai thế nào.

Nhưng Lâm Quân lại kéo cô đi, còn chu đáo bảo Hà Vi Nhiên chuẩn bị cho cô quần áo nữa.

Hà Vi Nhiên rất thích Lê Nhật Linh, vừa thấy cô đã tủm tỉm cười rồi chọn một bộ váy thích hợp cho cô thay.

Hà Dĩ Phong cũng ở;đó; anh ta thấy Lê Nhật Linh liền gật đầu chào hỏi rồi bỏ đi, nói là còn có việc gấp.

Nhìn không giống như người có việc gấp mà giống bộ dạng mắc vệ sinh hoặc muốn chạy trốn người khác hơn.

Lê Nhật Linh thay đồ xong xuôi rồi đi ra thì không.

thấy bóng dáng Hà Dĩ Phong đâu, Hà Vi Nhiên cười cười đưa cho cô một bộ trang sức đơn giản mà trang nhã.

“Hà Dĩ Phong sao kì lạ vậy, bộ dạng gấp gáp thế, trước đây anh ấy không bao giờ như vậy đâu.” Lê Nhật Linh cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy anh ta hơi khác thường.

“Có lẽ gần đây em trai tôi thiếu phụ nữ, trước đây ngày nào cũng được phụ nữ vây quanh, dạo này mấy tháng rồi không thấy bên cạnh nó có thêm cô gái nào khác.” Đột nhiên Hà Vi Nhiên nói, không ngần ngại trêu.

ghẹo em trai mình: “Nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi nghỉ ngờ liệu có phải nó đổi sang thích đàn ông rồi không.”

“Chắc là không đâu.” Lê Nhật Linh cười cười theo, nhưng trong lòng cô nghĩ, gần đây bên cạnh Hà Dĩ Phong không có người phụ nữ nào không phải là do Lê Minh Nguyệt đây chứ?

Trước đây cô còn lo lắng Hà Dĩ Phong chỉ chơi đùa với Lê Minh Nguyệt, đối xử với Lê Minh Nguyệt giống với những người phụ nữ trước đây của anh ta, bây xem ra Hà Dĩ Phong thật lòng với Lê Minh Nguyệt, có lẽ cô không cần lo lắng nữa.

“Em cười như thế, có phải ’em biết gì không?

Không lẽ bên cạnh nó có cô gái nào à?”

“Chuyện này thì, để anh ấy tự nói cho chị biết đi Trong chốc lát Hà Vi Nhiên chợt hiểu ra điều gì, mắng một tiếng thằng nhóc thối, có bạn gái còn giấu chị nó.

Nhưng lần này giấu kĩ thế, cũng không đến quán bar hằng đêm nữa, xem ra nó nghiêm túc với cô gái ấy.

“Hi vọng lần này mắt nhìn của nó tốt lên, đừng có dẫn mấy đứa con gái trang điểm cả tá phấn trên mặt về như trước nữa.”

“Không đâu, cô ấy rất dễ thương.” Lê Minh Nguyệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play