Chương 1123

 

“Bên này…” Peter có chút khó xử nhíu mày “Còn có vấn đề gì chưa hiểu sao? Chưa hiểu thì mau hỏi đi! Cuộc họp báo sẽ tổ chức vào khoảng giữa trưa lúc mười một giờ, mười giờ bắt đầu truyền tin tức ra ngoài, thông báo trước một tiếng là đủ rồi!”

 

“Thời gian như thế có phải quá vội vàng không, còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị xong, còn nữa, cái gì đủ rồi cơ?”

 

Peter có quá nhiều thắc mắc khiến Lê Nhật Linh cảm thấy có chút phiền lòng.

 

“Tôi chỉ cho anh ngần đó thời gian, nếu như đến lúc đó mà vẫn chưa làm xong thì tôi sẽ cho anh cuốn gói đi ngay lập tức!”

 

Lê Nhật Linh lạnh lùng trả lời sau đó ngay lập tức cúp điện thoại! Cô ngẩng đầu nhìn về cầu thang trống vắng, trong lòng cũng cảm thấy hiu quạnh theo.

 

Lê Nhật Linh đứng dậy đi lên lầu, trước tiên cô ghé qua phòng Hòa Phong và Lâm Cảnh, thấy hai đứa bé đang ngủ say, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp hơn! Hòa Phong trong lúc ngái ngủ, thỉnh thoảng lại duỗi tay cọ cọ mũi.

 

Dáng vẻ vô cùng đáng yêu!

 

Lê Nhật Linh cười cười, cô duỗi tay năm lấy tay Hòa Phong, đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại vô cùng xinh xắn được nằm gọn trong lòng bàn tay cô, truyền đến tay cô một sự ấm áp dễ chịu.

 

Không hiểu vì sao cảm giác ấm áp này khiến cho Lê Nhật Linh có chút ngây người, sau đó cô cảm thấy sống mũi hơi cay cay.

 

Cô rời khỏi phòng! Đẩy cửa phòng Hạ Ly ra! Hy Vũ lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh mới có thế ngủ được, lúc thì là Hoàng Ánh, lúc lại là Lê Nhật Linh thay nhau ở bên cạnh cô bé!

 

Đợi đến khi Hạ Ly ngủ rồi, Hoàng Ánh và cô mới có thể lặng lẽ rời khỏi phòng, lúc này chỉ có một mình Hạ Ly ở trong phòng, xem ra cô bé đã ngủ rồi!

 

Cả người cô bé bé xíu nằm trên chiếc giường lớn, cũng không biết tư thế ngủ giống ai, nằm dang rộng hai tay hai chân ra khiến cho người ta nhìn vừa tức giận lại vừa buồn cười!

 

Lê Nhật Linh đi tới, vuốt ve khuôn mặt cô bé, cô ghé vào đầu giường, nhìn Hạ Ly đang say ngủ, thói quen ngủ từ khi còn bé của cô bé vẫn chưa thay đổi, mỗi khi ngủ say, khóe miệng đều khẽ cong lên!

 

Hơi thở nhịp nhàng, bình ổn, Lê Nhật Linh bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ yếu ớt của Hạ Ly khi còn nằm trong lồng kính, cô bé đúng là lớn rất nhanh, vừa thông minh vừa khỏe mạnh, khiến Lê Nhật Linh cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

 

Nếu lần này bản thân cô thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn Lâm Quân cũng sẽ chăm sóc tốt cho bọn chúng, đúng vậy, chắc chắn sẽ như Vậy.

 

Lê Nhật Linh đứng dậy, cô hôn nhẹ lên trán Hạ Ly một cái, sau đó lặng lẽ bước ra ngoài, trở về phòng cùng Lâm Quân.

 

Chiếc đèn ngủ phản chiếu một ánh sáng mờ nhạt ấm áp trên đầu giường, Lâm Quân nằm một bên giường, anh nằm nghiêng về phía trong, khi Lê Nhật Linh tiến vào anh cũng không có phản ứng gì, có lẽ đã ngủ Lê Nhật Linh nhẹ nhàng nhấc chăn lên nằm xuống, đột nhiên cả người cô bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp khiến cô có chút bất ngờ.

 

“Không phải anh ngủ rồi sao?”

 

Lê Nhật Linh bị Lâm Quân ôm chặt vào lòng, chặt đến nỗi cả người cô không thể động đậy, để mặc anh tùy ý ôm.

 

“Anh đang đợi em”

 

Giọng anh khàn khàn nói ra bốn chữ thật nhẹ nhàng khiến trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy ấm áp, không hiểu vì sao nước mắt đột nhiên rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.

 

Trong lòng Lê Nhật Linh tràn đây những cảm xúc phức tạp.

 

Giống như vừa rồi không hề có cãi vã, giống như cô không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập vào ngày mai, giờ phút này chỉ có thể an tâm hưởng thụ cái ôm ấm áp của anh Anh cứ ôm cô như vậy, cô dựa vào lòng anh, khẽ nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play