☆ Chương 08

Tống Hi Thành có chút kinh ngạc, Hà Mộ trực tiếp phụt cười.

“Biết Schwarzenegger[1] không!? Người hùng trở về [2]… Còn tôi là Terminator.”

[1] Một diễn viên với các vai chính trong các bộ phim Conan the Barbarian và The Terminator (Kẻ hủy diệt).

[2] Phim Returner (Người hùng trở về) phát hành 2002.

“Hắn là ai, cậu thông qua phương thức gì biết hắn?” Tống Hi Thành không cảm thấy buồn cười, tốt tính tiếp tục hỏi.

Trên mặt Trần Quảng hiện ra một ánh mắt rất kỳ quái, có chút sợ lại có chút sùng bái: “Vì mẹ tôi bị bại liệt, điều kiện kinh tế gia đình không tốt, lúc nhỏ cũng học hành không được nên bây giờ không tìm được công việc gì tốt. Không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có thể mỗi ngày bấp bênh trên đường, trời nóng thì vào trong quán Net ngồi mấy tiếng chơi game, ở trong thế giới ảo tôi là pro, có thể không tốn sức kiếm được mấy nghìn mấy vạn tài phú. Đôi khi tôi cũng sẽ lên mấy diễn đàn, ở trên diễn đàn tôi có thể tùy ý trút hết tâm tình bất mãn của mình đối với xã hội đối với cuộc sống…”

“Cậu gặp hắn ở trên diễn đàn?” Tống Hi Thành hỏi chuyện đương nhiên.

Trần Quảng gật đầu: “Không khác lắm, nói đúng hơn thì tôi và hắn gặp nhau trong game. Hắn chơi game rất giỏi, hầu như bách chiến bách thắng, bình thường hay lập đội nên kết bạn QQ, sau đó càng ngày càng thân, trò chuyện cũng càng ngày càng nhiều.”

“Mãi cho đến một ngày, đột nhiên hắn nhắc tới một vụ án rất oanh động thời gian đó với tôi, hắn nói nếu như hắn là phạm nhân đó, hắn tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm thấp kém này. Hắn phân tích tình tiết vụ án cho tôi nghe, ở trong mắt tôi hắn chính là thiên tài, suy nghĩ chu đáo sắp xếp cẩn thận, hơn nữa hắn vô cùng hiểu rõ cảnh sát. Cứ trò chuyện như vậy vài ngày, hắn giả như vô ý nhắc tới một người bạn trên mạng gần đây hơi túng, chuẩn bị làm 1 pháo kiếm tiền.”

“Làm 1 pháo? Cậu biết làm 1 pháo là cái gì không?” Tống Hi Thành giọng miền nam khi nói tục đều khiến người ta cảm giác rất kỳ cục, giống như mấy bạn nhỏ học xấu theo người lớn.

“Cướp. Từ đó đến nay dường như chưa từng bị bắt.”

Tống Hi Thành và Hà Mộ nhìn nhau: “Cậu biết đại khái thời gian và thành phố nào không? Manh mối này đối với chúng tôi mà nói sẽ vô cùng có ích.”

Trần Quảng liền khai báo người đó đã từng giật dây ai phạm tội, những vụ đã được điều tra và chưa điều tra, vậy mà lại có hơn 10 vụ.

“Sau đó hắn chọn thành phố B cho chúng tôi, dòng người qua lại nhiều còn là thủ đô. Hắn dường như rất quen thuộc thành phố B, đó là lý do chọn cho bọn tôi Silver City ở Đông Uyển, bọn tôi đến đó hai lần để tham quan, cuối cùng quyết định chọn gia đình đó, bởi vì ban ngày người lớn không ở nhà còn rất giàu.”

“Phương thức gây án?”

Trần Quảng há to miệng hít thở, hồi ức này với hắn mà nói cũng không có gì thoải mái: “Bản đồ, quần áo công ty chuyển phát nhanh và kiện hàng đều là hắn chuẩn bị cho bọn tôi. Sau đó hắn chỉ chúng tôi cách thức giả dạng thành nhân viên chuyển phát nhanh của công ty đi vào, bảo mẫu đó không hề phòng bị nên mở cửa ngay, sau đó bà ấy phản kháng quá mạnh, lúc đó chúng tôi nghe Người hùng nói, giết bà ta đi.”

“Đứa bé thì sao?” Tống Hi Thành trầm giọng hỏi.

Trần Quảng cắn môi, sau đó khóc thành tiếng: “Tôi không muốn giết nó, dù sao đứa bé không biết đi cũng không biết nói, nhỏ như vậy… Nhưng cái tên Tiểu Đinh kia trực tiếp ném mạnh nó xuống đất, tôi không ngăn được, nó chết tại chỗ.”

Không khí ngột ngạt đến đáng sợ, Trần Quảng trợn to hai mắt, dường như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ: “Từ đó về sau tôi thường gặp ác mộng, trong mơ thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé, cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi… Sau đó đứa bé kia quay đầu cười với tôi, từ trong hốc mắt và mũi chảy ra máu. Tôi cũng từng nghĩ sẽ đi tự thú, cuộc sống như vậy thực sự quá khó chịu, nhưng một khi tự thú, tiền tôi cướp đi sẽ phải trả lại, mẹ tôi sẽ…”

Tống Hi Thành nhìn hắn, cho dù thông cảm với cảm xúc hiện tại của hắn nhưng vẫn phải tiếp tục hỏi: “Vậy tiền cướp hai người chia nhau như thế nào?”

“Tổng cộng 100.000 nghìn tệ, thêm vàng bạc trang sức tổng cộng là 150.000, mỗi người lấy 60.000 nghìn, còn dư lại 30.000 đưa cho Người hùng, xem như là tiền giới thiệu và phí liên lạc.”

Đã đến điểm quan trọng, tất cả mọi người nín thở tập trung, Tống Hi Thành vội hỏi: “Các người chuẩn bị đưa thế nào?”

Biểu cảm của Trần Quảng trở nên rất kỳ quái: “Nhắc mới nhớ, hắn đúng là rất cẩn thận, hắn kêu bọn tôi đem tiền để trong nhà vệ sinh công cộng vào thời gian đã chỉ định.”

“Nhà vệ sinh công cộng?!” Tất cả mọi người kêu thành tiếng.

Mà phản ứng đầu tiên của Tống Hi Thành là: “Đã đưa?”

“Ừm, bởi vì nhà vệ sinh đó cũng không sạch sẽ gì, cho nên lượng người ra vào không nhiều, hơn nữa nhà vệ sinh công cộng kia ở khu dân cư cũ, nên gần đó cũng không có camera giám sát. Cái ngõ đó hình như tên là Hải Đường, bọn tôi đặt trong nhà vệ sinh nam phòng thứ ba…”

Sự thất vọng trỗi dậy, thời đại này mọi người quá ỷ lại khoa học kỹ thuật, bao gồm cả cảnh sát. Nó giúp loại bỏ được tính ngẫu nhiên của vụ án, nếu như không có camera giám sát, xác suất phá án hầu như sẽ khó khăn hơn nhiều.

“Số QQ này là số sử dụng dài hạn?” Tống Hi Thành xốc lại tinh thần.

Trần Quảng lắc đầu: “Hình như tiếp xúc mỗi một nhóm người sẽ dùng một số khác nhau, hơn nữa tuyệt đối không nói bất cứ chuyện cá nhân gì, tình hình của hắn như thế nào cũng hiếm khi nói cho chúng tôi biết.”

Lại hỏi thêm vài câu liên quan đến vụ án, Trần Quảng được dẫn đi, Tống Hi Thành xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

“Tội phạm bây giờ càng ngày càng gian xảo … Nhà vệ sinh công cộng, đúng là mệt hắn nghĩ ra.”

Tống Hi Thành cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, chúng ta thật sự là không có năng lực, nếu để cho đồng chí khác không chừng đã sớm phá án xong, trong khi bây giờ chúng ta ngay cả góc áo của chủ mưu cũng chưa chạm tới.”

Hà Mộ không có chút áp lực nào lắc lắc điện thoại trong tay: “Không sao, em vừa liên lạc với thành phố B, trung đoàn đã phái người tới tiếp viện. “

Nụ cười Tống Hi Thành cứng lại, Hà Mộ khoác vai cậu vỗ vỗ: “Anh xem, người của tổng bộ còn chưa tới, không bằng chúng ta đi tìm một chỗ uống cafe đã?”

Cậu muốn từ chối, nhưng thấy ánh nhìn đầy quan tâm của đối phương lại thôi.

Tống Hi Thành vĩnh viễn không từ chối được ý tốt của người khác, liền gật đầu: “Được.”

Hôm đó bọn họ ở trong quán cafe nói chuyện hai tiếng, mãi cho đến khi Tề Ninh gọi điện cho Hà Mộ.

“Hà Mộ, cậu và Tống Hi Thành chạy đi đâu rồi?”

Tề Ninh bực bội cúp điện thoại, nhìn nhân viên kỹ thuật bên cạnh: “Có thể tra ra địa chỉ IP không?”

Nhân viên kỹ thuật thở dài: “Giống như trước đây, hắn vẫn rất cẩn thận, hầu như không có dấu vết cố định.”

Tề Ninh lật xem ghi chép thẩm vấn, đột nhiên hỏi: “Tài khoản game thì sao? Thông qua tài khoản game có thể tra được địa chỉ IP hay thân phận của người này không?”

Mắt nhân viên kỹ thuật sáng rực lên: “Chỉ cần có lịch sử giao dịch, tôi nghĩ có thể tra ra được.”

“Hơn nữa nếu level của hắn cao như vậy, hắn sẽ không dễ dàng bỏ tài khoản này, giống như việc thay đổi tài khoản QQ liên tục, hắn sẽ không làm vậy.” Tề Ninh cười cười, “Giúp tôi tra xem hắn có từng mua trang bị gì hay không, cái gần đây nhất.”

“Sếp, bọn tôi về rồi.” Đang nói, Hà Mộ kéo Tống Hi Thành thở hồng hộc đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười xu nịnh. Tống Hi Thành đứng ở phía sau hắn, ánh mắt vừa chạm phải Tề Ninh liền lập tức xoay đi.

Tề Ninh nghiêm mặt: “Vụ án còn vướng mắc mà hai người vẫn có thời gian ra ngoài uống cafe? Hà Mộ, Tống Hi Thành, hai ngươi có nhớ mình là cảnh sát hay không?”

Tống Hi Thành bước lên trước: “Là tại tớ, tớ chịu trách nhiệm hoàn toàn, xin Sếp cứ xử phạt.”

Tề Ninh nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Cậu nghĩ tôi sẽ không phạt hai người chắc? Trở về tôi sẽ báo cáo với nhân sự.”

“Ầy có chút chuyện thôi mà.”Hà Mộ cà lơ phất phơ đổi chủ đề, “Quả nhiên chúng ta đều là phế vật, anh xem Sếp anh minh thần võ như thế, ngay lập tức giải quyết được tất cả vấn đề, quả nhiên trên đời chỉ có Sếp là tốt nhất, có Sếp chúng ta giống như có báo vật ha.”

Tống Hi Thành cúi đầu đứng ở bên cạnh, nhân viên kỹ thuật nhẫn nhịn tiếng ồn xám mặt lại phân tích địa chỉ.

Tề Ninh không nói gì chỉ nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng liếc xem Tống Hi Thành.

Thấy không ai tiếp lời, Hà Mộ cũng dần dần yên tĩnh lại, kiểm điểm bản thân: “Chúng ta vậy mà không nghĩ tới tài khoản game, thật sự rất sơ sót.”

Tề Ninh giơ tay chỉ lịch sử trò chuyện trên màn hình: “Từ cuộc đối thoại của người này cho thấy hắn không được thành thục cho lắm, luôn tự cho là đúng, cố chấp, có khuynh hướng bạo lực, có sở trường bắt chước và chèo kéo tâm lý của người khác. Tôi có một dự cảm, lúc chúng ta tìm được người này, e rằng sẽ hoàn toàn thất vọng.”

“Miễn là có thể tìm được hung thủ trả giá thay nạn nhân.” Tống Hi Thành đột nhiên mở miệng, “Sau đó hãy tính tới thất vọng.”

Nhìn đôi mắt biết cười của cậu, hết thảy những điều Tề Ninh muốn nói đều bị ngăn ở cuống họng, đành quay đầu nhìn chòng chọc vào màn hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play