Dựa theo lời phạm nhân khai báo, Lã Thận Ngôn bọn họ bắt đầu hỏi cung về các vụ án ở thành phố B.
“Tại sao ông quyết định gây án đầu tiên ở thành phố B?”
Trịnh Phúc Quý xoa xoa tay: “Thành phố S tuy là thành thị, nhưng dù sao cũng là thành phố trực thuộc, dân số cũng ít hơn, tôi cảm giác nếu hành động sẽ bị bắt rất nhanh.”
Tề Ninh cười lạnh: “Vậy nên ông cho rằng thành phố B dân số đông, cảnh sát cũng ngu, là thánh địa tốt nhất để giết người cưỡng gian?”
Trịnh Phúc Quý vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, dù sao cũng là thủ đô, trình độ của các đồng chí cảnh sát mọi người cũng không tệ, xem không phải tôi đã bị các người bắt được rồi sao.”
Thần thái cùng ngữ khí của gã đều rất buồn cười, nhưng dù là ở trong phòng thẩm vấn Tề Ninh bọn họ hay nhóm Tống Hi Thành Hà Mộ ở phòng giám sát, không ai cười nỗi, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tề Ninh từ trước tới giờ có tài tranh cãi bị chẹn họng, từ trong kẽ răng nhả ra mấy chữ: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Trịnh Phúc Quý vẫn còn đắc chí: “Hơn nữa thành phố B gần đây đang sửa cầu đào đường hầm, là tài xế ai cũng sẽ để ý. Tôi đã điều tra trước, phát hiện mấy nơi đó đều đã đập nhưng chưa kịp thời sửa chữa. Những nơi đó đối với tôi mà nói tương đối an toàn hơn một chút, hơn nữa lại phân chia khắp nơi, lúc điều tra sẽ phiền phức hơn.”
“Nói quá trình ông sát hại Trương Yến.” Lã Thận Ngôn không nhịn được nữa.
Trịnh Phúc Quý mờ mịt: “Ai là Trương Yến?”
“Nạn nhân ngày 9 tháng 8!” Lã Thận Ngôn phát điên lên.
Tống Hi Thành hoàn toàn nghe không lọt nữa, cậu vỗ vỗ vai Hà Mộ: “Cậu xem, sắp kết án được rồi, Viện kiểm sát khẳng định phải công tố, tôi quay lại văn phòng chỉnh sửa lại tài liệu, nhanh chóng giải ông ta đi.”
Hà Mộ gật đầu, an ủi cậu: “Rừng càng lớn, loài chim gì cũng có. Nước ta lớn như vậy, đúng là loại súc sinh gì cũng có a~.”
Tống Hi Thành kéo khóe miệng cười cười, mở cửa quay về văn phòng.
Viết chưa tới mấy trăm chữ, Tống Hi Thành đã ngửa đầu dựa lưng vào ghế, cậu biết mình không phải một người yếu đuối, nhưng mỗi lần thấy tội ác như vậy, ngực lại vô cùng khó chịu. Chẳng lẽ là do mình quá ngây thơ?
Miệng cảm thấy nhạt nhạt, cậu liền đứng dậy đến văn phòng Tề Ninh lấy gói cà phê. Nghe nói Tề Ninh lúc học Cao trung là học sinh khoa tự nhiên, văn phòng xác thực cũng rất có không khí khoa học, kiểu máy móc nhưng lại rất sạch sẽ.
Hương thơm cà phê lan tỏa, mặc dù nhanh chóng tan đi, nhưng cũng có công hiệu nâng cao tinh thần, mới nãy cậu còn uể oải giờ đã phấn chấn lên.
Phong cảnh văn phòng Tề Ninh không tệ, cửa sổ tuy không lớn nhưng có thể thấy cây cối xanh um tươi tốt bên ngoài, thậm chí còn có một hai cái tổ chim. Tống Hi Thành thích ý hưởng thụ hương vị của tự nhiên, đột nhiên liếc thấy rìa ngoài ngăn tủ của Tề Ninh có phủ bụi, thuận tay cầm khăn giúp hắn lau đi.
Một trong những thiên địch lớn nhất của con người, đó chính là tính hiếu kỳ, Tống Hi Thành cũng không ngoại lệ.
Sau khi lau sạch sẽ, dù sao cũng đang rảnh rỗi, liền tùy ý mở mấy ngăn kéo ra xem, ngăn kéo thứ nhất để đủ loại văn phòng phẩm, bút nước, băng keo, kẹp giấy, ghim bấm, ngăn thứ hai là các loại văn bản tài liệu, cùng với các hồ sơ phá án, còn ngăn dưới cùng, lúc kéo ra xem, Tống Hi Thành liền không nhịn được bật cười.
Năm đó lúc bọn họ còn ở Trường cảnh sát, ngay từ đầu quan hệ không chỉ có dừng lại ở mức độ không hòa hợp. Tống Hi Thành là người tỉnh ngoài, bản thân lại niên thiếu khí thịnh, vô cùng hiếu thắng, mà Tề Ninh về lý thuyết hay thực hành đều đứng nhất đứng nhì, vì vậy trong lúc vô ý hữu ý lúc nào cũng lấy Tề Ninh làm mục tiêu.
Cứ như vậy trải qua nửa năm, đột nhiên có một ngày Tề Ninh đến tìm cậu, mở lời: “Tớ muốn chuyển ký túc xá, ở hai người, hay cậu thuê cùng tớ đi.”
Tống Hi Thành rất kinh ngạc, đang muốn từ chối Tề Ninh lại cắt ngang: “Khoan vội từ chối, 2 người khẳng định thoải mái hơn 6 người, đó là lý do thứ nhất. Thứ hai, cậu mỗi ngày nhìn chằm chằm tớ hẳn đã rất mệt rồi, nếu như ở cùng nhau, không phải sẽ thuận tiện hơn rất nhiều sao?”
Lúc ấy bản thân đáp lại như thế nào, cậu đã hoàn toàn nhớ không rõ nữa…
Tống Hi Thành nặng nề bỏ đồ trở lại ngăn tủ, nhẹ nhàng đóng lại.
Dù thế nào đi chăng nữa, bắt đầu từ 10 năm trước, Tề Ninh đã là một trong số những người vô cùng quan trọng đối với cậu, cho nên dù hắn buồn vui thất thường, tính tình khó dò thế nào, hình như cậu đều dễ dàng tha thứ bỏ qua?
Kết thúc thẩm vấn, lúc mọi người trở lại văn phòng, Tống Hi Thành đã ngồi trở lại máy tính gõ chữ.
“Về rồi.” Cậu đứng dậy đón mọi người.
“Aiz, mệt chết đi được, Sếp, lần tới thẩm vấn có thể đừng tìm tôi nữa không, tôi không muốn làm ác nhân đâu nha, cũng không muốn mỗi ngày thấy mấy tên biến thái này ah~~~ Tiểu Tống, lần tới cậu đi đi.” Lã Thận Ngôn ai oán.
Tống Hi Thành cười: “Tôi thì không có ý kiến, chỉ cần Sếp phê chuẩn.”
Tề Ninh không nói gì, đứng sau lưng Tống Hi Thành, lia mắt nhìn văn bản cậu vừa đánh ra: “Lý Cường, đưa sổ ghi chép vừa rồi cho Tống Hi Thành.”
“Cái kia… Tôi có thể đi chưa?” Lý Cường ai oán nhìn Tề Ninh, hôm qua vội vàng chạy đi, còn chưa kịp xin lỗi vợ và mẹ vợ, phụ nữ lúc nổi điên rất khủng bố đó!
Tề Ninh suy nghĩ: “Vậy hôm nay tan ca, sáng ngày mai gặp lại mọi người.” Dứt lời, vỗ vỗ bả vai Tống Hi Thành, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Tống Hi Thành lái xe, Tề Ninh ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
“Lúc sau thẩm vấn thuận lợi không?” Tống Hi Thành đánh vỡ trầm mặc.
Môi Tề Ninh khẽ nhúc nhích: “Không nói tới thuận lợi hay không, gã cũng cung khai rồi, chỉ là quy trình mà thôi.”
“Gã nhất định nhận mức án tử hình rồi đúng không?”
“Gần đây có một luật sư gọi là học giả gì đó một mực hô hào huỷ bỏ tử hình, cậu thấy thế nào?” Tề Ninh không trực tiếp trả lời.
Tống Hi Thành cười lạnh: “Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mặc kệ xã hội phát triển như thế nào, chế độ tiến hóa như thế nào, chỉ cần là ở nước ta, luật pháp chính là điểm mấu chốt.”
Tề Ninh mỉm cười: “Thế nhưng nhiều quốc gia Châu Âu đã huỷ bỏ rồi, bởi vì muốn bảo đảm nhân quyền, hơn nữa biểu thị xã hội tiến bộ, nhân tính con người.”
“Chính là bởi vì sinh mạng con người ngang hàng, không có mạng của người nào thấp hèn hơn mạng người nào, một đổi một không phải rất hợp lý sao, chẳng lẽ còn muốn người dân đóng thuế lấy tiền đó đi nuôi đám tội phạm giết người kia? Tớ cảm thấy những người nói muốn hủy bỏ tử hình, còn không biết bọn họ là muốn đang hủy tử hình cho ai.” Ánh mắt Tống Hi Thành rất kiên định.
Tề Ninh chuyển chủ đề: “Tớ chỉ là tùy tiện nói thôi, về phần tên Trịnh Phúc Quý này, một mạng đổi năm mạng, tớ cảm thấy gã vẫn là buôn bán có lời.”
Tống Hi Thành nhìn kính chiếu hậu: “Vụ án này khác vụ án trước, tớ cảm thấy vụ án này các phạm nhân rất dễ tin tưởng người lạ, toàn là người vô tội.”
“Cậu còn nhớ nạn nhân thứ 2 không?”
Tống Hi Thành gật đầu.
“Lấy cô gái đó làm ví dụ, một mình đi trên đường quốc lộ vắng vẻ, đúng lúc đó có một tài xế nhìn có vẻ hiền lành trung thực lái chiếc xe du lịch hỏi đường mình, người hỏi có thể là người ở tỉnh khác, dù cô gái đó giải thích thế nào, gã cũng sẽ không rõ lắm. Đúng lúc đó gã đưa ra lời mời dẫn đường cho gã, sau đó gã lại chở cô gái đó về nhà.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Đêm hôm khuya khoắt, có một người đàn ông xa lạ đưa ra yêu cầu như vậy, nếu như là tớ thì sẽ rất cảnh giác.”
Tề Ninh cười nhạo: “Đừng quên, gã đó là tài xế cho một Công ty du lịch rất nổi tiếng, giấy chứng nhận giấy phép đều đầy đủ hết, gã lại nói với cậu mình đang vội đi đón du khách. Đêm khuya đi một mình vốn đã rất sợ, hơn nữa nhà lại xa, có thể được tiễn một đoạn, rất nhiều cô gái sẽ động tâm. Tớ nhớ cậu đã từng nói, nạn nhân thứ hai là người rất biết tính toán, cho nên ra quyết định như vậy cũng không có gì lạ.”
Hắn đổi tư thế, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Về phần các nạn nhân khác, bọn họ gặp phải hung thủ đều là lúc rạng sáng, thường thì sáng sớm bọn họ không tính cảnh giác cao như ban đêm.”
Tống Hi Thành không nói gì, chẳng lẽ ở xã hội này, lòng tin giữa người với người yếu ớt như vậy sao? Làm bất cứ chuyện gì, cho dù là giúp đỡ người khác cũng phải tính toán kỹ lưỡng trước, nếu không rất có thể sẽ khiến mình bị tổn hại? Lợi dụng từ thiện để đi truyền bá cho những việc khác, đạo đức giả ghê tởm, xã hội không tưởng xem ra thật sự chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mơ?
Tề Ninh lẳng lặng nhìn sắc mặt cậu từ buồn rầu chuyển thành thông suốt, cũng không mở miệng nói chuyện.
“Trong lòng không vui, chúng ta đi ăn lẩu đi? Tớ mời?” Tống Hi Thành đột nhiên mở lời, bẻ tay lái chuyển hướng bánh về phía thành đông.
.:. Hoàn Vụ 3.:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT