Nguyễn Gia Hân ngưng mắt nhìn chằm chằm vào Mục Chính Phong, giống như muốn tìm ra điều gì đó từ trên mặt anh.
"Nhìn cái gì? Bị sắc đẹp của anh quyến rũ rồi à?” Mục Chính Phong cười xấu xa.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Gia Hân không khỏi cảm thán một câu: "Nếu em có một phần mười sự vô sỉ của anh, bây giờ có lẽ em đã trở thành tổng giám đốc SC rồi!”
Mục Chính Phong cười gật đầu: "Nếu tổng giám đốc SC của bọn em dựa vào vô sỉ để lên làm thì Tần Hải kia thật sự là thực chí danh quy, dù em có tu luyện ngàn năm, cũng không đuổi kịp anh ta."
Trong lòng Nguyễn Gia Hân khá đồng ý, ngoài miệng lại nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc SC của bọn em đã trêu chọc anh sao?”
Mục Chính Phong ngẩng đầu nhìn cô một cách khó hiểu, một giây sau lại nghe Nguyễn Gia Hân đổi giọng: “Anh mắng Tần Hải thì mắng Tần Hải, nghi ngờ phẩm vị tuyển người của công ty em làm gì?”
Dừng lại một lát, hai người nhìn nhau đều không nhịn được cười.
Sau khi dọn thức ăn lên, Mục Chính Phong bưng bát canh cho Nguyễn Gia Hân trước: "Nếm thử đi, canh nhà bọn họ nấu rất ngon, tốt cho dạ dày!”
Nguyễn Gia Hân uống một ngụm, thỏa mãn nheo đôi mắt.
Mục Chính Phong nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy liền mỉm cười, sau đó hờ hững hỏi: “Tần Hải giao dự án Hoa Ảnh cho em sao?”
"Ừm, nói muốn hợp tác với em, nhất định nắm dự án này dễ như trở bàn tay!” Nguyễn Gia Hân xấu xa nói.
Ba!
Mục Chính Phong nặng nề đặt cái bát trong tay xuống, khiến anh xuân thu đại mộng.
"Nguyễn Gia Hân, chuyện lần này, em đừng can thiệp vào anh ta, để anh ta tự chơi. Ngoan!” Mục Chính Phong nhẹ nhàng dỗ dành.
"Thế nào, sợ em tranh giành với anh à?”
Tranh giành cái rắm, là sợ em cướp được, đến lúc đấy anh lừa em hay là lừa anh ta đây?
Trong lòng Mục tổng có nỗi khổ không nói được, đau đầu thở dài hỏi: "Nếu như cuối cùng giành được dự án này, vậy họa này em gánh hay là anh ta gánh?”
Nghe xong lời này, Nguyễn Gia Hân nghi ngờ liếc nhìn anh: “Không cướp được không phải chuyện bình thường sao? Hơn nữa đây là lệnh của công ty, em không được phép thay đổi!”
Hai người im lặng một lúc lâu.
"Phương án của em thế nào?” Mục Chính Phong vừa nhặt xương cá vừa hỏi. "Sao anh không hỏi trực tiếp là kế hoạch bên em là gì?” Nguyễn Gia Hân cười như không cười liếc anh một cái.
Mục Chính Phong bị nghẹn họng một chút.
"Được rồi, đã nói là chuyện công việc và đời tư rõ ràng!” Mục Chính Phong đem miếng cá đã được bỏ xương một cách cẩn thận đặt vào trong bát Nguyễn Gia Hân, bổ sung thêm một câu: "Cuối cùng, dù kết quả thế nào cũng không được tức giận, cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta!”
"Đương nhiên." Nguyễn Gia Hân hé đôi môi đỏ, lạnh nhạt phun ra bốn chữ: "Dựa vào bản lĩnh!”
Mục Chính Phong có chút bất đắc dĩ, người phụ nữ này thật sự lý trí đến mức khiến anh vừa yêu vừa hận.
Đang nghiến răng, anh lại nghe Nguyễn Gia Hân cười nói: "Con cá này ăn rất ngon, em thích, cám ơn!”
Thế là cặp mắt đào hoa của cậu Mục lập tức thành hai vòng trăng khuyết, lại cố gắng vật lộn với đám xương cá.
Sau đó hai người cũng không thảo luận về vấn đề này nữa, cùng nhau ăn hết bữa tối trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Hôm sau.
Văn phòng Tổng giám đốc trong tòa nhà M.K.
Vài bóng người hoặc đứng hoặc ngồi tản mát khắp các nơi trong văn phòng.
Mục Chính Phong ngồi trên ghế nhìn các tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, đây là một khu rừng rậm thành thị được đúc thành bằng bê tông cốt thép.
Nhưng trên bản chất, thật ra nơi này cũng không khác biệt quá nhiều so với khu rừng nguyên sinh với những cây đại thụ to lớn.
Cho dù là người hay dã thú, vòng tuần hoàn thực chất bên trong đều tuân theo quy luật mạnh được yếu thua, cạnh tranh sinh tồn.
"Theo phân tích, mắt xích tài chính của Hoa Ảnh chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện đứt gãy, nhiều nhất không quá mười ngày, sẽ bắt đầu chọn đối tác cho dự án lần này!” Hà Chung báo cáo.
"Rất tốt, có thể bắt đầu hành động."
"Vâng, Mục tổng!”
"Tổng giám đốc của tôi ơi, Thịnh Thế đã phái người đến hỏi thăm rồi!” Một thanh niên mặc âu phục hoa nói: "Nói muốn tự mình đàm phán với anh!”
"Tề phó tổng của tôi ơi, có chút chuyện như vậy mà cậu cũng tìm tôi, thế thì cần cậu để làm gì?”
Tề Thịnh liếc mắt: "Tôi đã giúp anh cản trở nhiều lần, luôn cảm thấy cô nàng kia có dụng ý khác, nghe nói là cháu gái của lão tổng Thịnh Thế!”
Mục Chính Phong không rung động chút nào: "Chúng ta nếu đã nhận sự ủy thác, đương nhiên sẽ có kế hoạch của mình, thông báo lại với Thịnh Thế, nếu không tin tưởng thì có thể hủy bỏ hợp tác!”
Mấy trợ lý giám đốc khác cũng cả kinh, chưa bao giờ thấy người nào phách lối như vậy.
Tề Thịnh cảm khái một tiếng: "Chậc chậc, sao bây giờ anh lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy?”
Mục Chính Phong không biết nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên mang theo chút ý cười.
Anh thấp giọng nói: "Thương hương tiếc ngọc? Một người đã đủ để tôi bận rộn rồi, nào có tâm tư đi đối phó với người khác, nếu để cô ấy biết còn được."
"Anh nói cái gì?"
"Không có gì, mọi người có thể ra ngoài.”
Mấy người Tề Thịnh khó hiểu nhìn người đàn ông một giây trước trên mặt vẫn ngậm xuân, một giây sau sắc mặt đã lạnh lùng đuổi bọn họ ra ngoài.
Ông chủ chính là ông chủ, quả nhiên không thể nắm bắt.
Văn phòng yên tĩnh trở lại.
Mục Chính Phong nhìn mây đen bên ngoài cửa sổ, có lẽ sắp phải có một trận bão.
Anh tìm số điện thoại đầu tiên trong danh bạ và gửi một tin nhắn.
Ngay lúc này Nguyễn Gia Hân đang ở trong văn phòng Tần Hải.
"Tần tổng, đây là báo cáo phân tích số liệu liên quan đến Hoa Ảnh, nếu cạnh tranh quá lớn, đề nghị của tôi là từ bỏ khoản đầu tư lần này đối với Hoa Ảnh!”
"Vì sao?" Vẻ mặt Tần Hải bình tĩnh, ánh mắt lại ảm đạm bất định.
"Dự án Hoa Ảnh này nhìn có vẻ như tỷ suất lợi nhuận cực cao, nhưng qua phân tích, dự báo về rủi ro đầu tư và lợi ích không bằng nhau, hơn nữa đối thủ quá nhiều, cần phải nâng cao giá trị đầu tư mới lấy đươc dự án này, tôi cho rằng lợi nhuận trước mắt không đáng để chúng ta hao phí quá nhiều sức lực.
Nghe xong phân tích của Nguyễn Gia Hân, Tần Hải suy tư nhìn cô.
Sau vài giây im lặng giữa hai người, Tần Hải nói: "Nguyễn Gia Hân, cô và Mục tổng của MK vẫn còn qua lại đúng không?”
"Tần tổng, bây giờ chúng ta đang thảo luận công việc!” Nguyễn Gia Hân hạ giọng nhắc nhỏ.
"Vậy xem ra là có rồi? Tổng giám Nguyễn, tôi không muốn nhắc nhở cô thêm một lần nữa rằng bây giờ chúng ta đang là đối thủ cạnh tranh với MK." Tần Hải lạnh lùng nói.
"Lời này là có ý gì?"
"Theo tôi được biết, ArthurMu cũng muốn đầu tư vào dự án này."
Nguyễn Gia Hân cười lạnh một tiếng: "Anh đang chất vấn đạo đức nghề nghiệp và tố chất của tôi sao?”
"Đương nhiên là tôi tin cô, nhưng dự án lần này tôi nhất định phải nắm được, vậy nên cô chỉ cần nhanh chóng đem báo cáo đầu tư tối ưu đưa cho tôi, những cái khác không cần nhiều lời.”
Ánh mắt hai người giằng co nhìn nhau.
Một giây sau, Nguyễn Gia Hân lạnh lùng gật đầu: "Được."
Nhìn Nguyễn Gia Hân đi ra ngoài, ánh mắt Tần Hải âm trầm: "Mục Chính Phong? Tôi thật muốn xem xem anh có phải được tán dương như một vị thần trong truyền thuyết đúng như lời đồn hay không?”
Trở lại văn phòng, Nguyễn Gia Hân nhìn vào chiếc điện thoại đặt trên bàn.
Có một tin nhắn mới chưa đọc.
Trời sắp mưa, tan ca thì nhanh chóng về nhà, lái xe chú ý an toàn, nếu để mình bị mưa ướt anh sẽ không tha cho em... Mục Chính Phong.
Nguyễn Gia Hân tắt điện thoại suy nghĩ một lúc lâu.
Trước đó mặc dù cô nói muốn tranh giành với Mục Chính Phong, nhưng đó là xây dựng trên cơ sở có thể có lợi. Sau khi phân tích toàn cục, cô đưa lời đề nghị cho Tần Hải cũng dều là căn cứ vào lập trường của công ty.
Mặc dù ngành truyền thông rất lớn, nhưng rủi ro cũng không nhỏ, lên xuống chỉ trong tức thời.
Hoa Ảnh lần này đột nhiên tìm kiếm đầu tư đối ngoại nói là muốn gây dựng lại công ty, cần thay máu tìm kiếm sự đột phá, nhưng ai biết sau lưng có chủ ý gì.
Nhưng Tần Hải lại chấp nhất đối với Hoa Ảnh như thế, thậm chí vô cùng quan tâm đến việc Mục Chính Phong muốn đầu tư vào Hoa Ảnh.
Cô cũng có thể nhìn ra được vấn đề, không có lý nào mà Mục Chính Phong không nhận ra.
Nguyễn Gia Hân trầm ngâm một câu: "Xem ra còn có rất nhiều chuyện mình không biết nội tình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT