Nghe thấy lời anh ta nói, vành tai Nguyễn Gia Hân hơi hơi đỏ lên, lại có chút kinh ngạc hỏi: “Anh là Husky đầu thai đấy à?”
Bộ quần áo này từ lúc Tu Vũ mua tới giờ vẫn chưa mặc lần nào, bởi vì rộng rãi, chất liệu lại thoải mái nên mới được Nguyễn Gia Hân lấy ra xem như đồ ngủ mà mặc một lần.
Mục Chính Phong bị cô chọc cười, không nói thêm gì nữa, cầm quần áo đi tắm rửa.
Nếu đổi thành bất kỳ một người nào khác, anh đều sẽ e ngại, chỉ mình Nguyễn Gia Hân, anh cầu còn không được.
Sau khi Mục Chính Phong đi vào phòng tắm, Nguyễn Gia Hân liền ngồi ngẩn người ở phòng khách, cho tới tận khi người ta tắm xong bước ra rồi, cô vẫn cứ ngơ ngẩn ngồi nguyên tại chỗ.
“Nè! Ngốc rồi à?” Mục Chính Phong một tay cầm khăn lau lau tóc, tay còn lại khua khua trước mặt cô.
Nguyễn Gia Hân lấy lại thần trí nhìn về phía Mục Chính Phong, vừa mới tắm gội xong, tóc anh hãy còn ẩm ướt, bị anh dùng khăn vò đến lung tung rối loạn, trên mặt vẫn còn một vài giọt nước đang trượt xuống theo đường viền khuôn mặt.
Khoảnh khắc này, trong đầu Nguyễn Gia Hân đột nhiên thấu hiểu cái gì gọi là non mềm đến có thể véo ra nước.
Cũng khó cho anh ta, mặc một bộ đồ dị hợm, áo phông trắng phối với quần tây, mà vẫn có thể đẹp trai ngời ngời đến thế kia, đây quả nhiên là thế giới trọng khuôn mặt mà.
“Được ngắm trai đẹp vừa rời khỏi phòng tắm, hời cho em quá rồi còn gì!” Mục Chính Phong chọt chọt chóp mũi Nguyễn Gia Hân.
“Ha ha!” Nguyễn Gia Hân cười lạnh một tiếng, mặt mũi cũng không đến nỗi nào, mà tính tình sao lại ghê gớm thế nhỉ.
Đợi Nguyễn Gia Hân tắm rửa xong đi ra, Mục Chính Phong đã sấy khô tóc rồi.
Mục Chính Phong vẫn mặc áo phông trắng, tóc rũ xuống trông trẻ hơn bình thường không ít, đường nét cũng không còn ác liệt như lúc thường nữa, trông thấy Nguyễn Gia Hân thì nở nụ cười lấy lòng với cô.
Nguyễn Gia Hân lần đầu tiên có cảm giác bọn họ giống như chị em hơn nhau kha khá tuổi đang yêu đương vậy, đột nhiên có loại cảm giác tội ác.
Nhưng rõ ràng cái người này chỉ kém hơn cô có mấy tháng tuổi thôi mà.
Nguyễn Gia Hân lắc lắc đầu bước vào phòng, gọi: “Tự qua đây trải đệm đi.”
Mục Chính Phong nghe vậy nhanh chóng đi vào phòng Nguyễn Gia Hân, không chỉ trải chăn đệm, mà còn tiện thể cướp luôn gối của Nguyễn Gia Hân.
Lúc bị đạp ra ngoài, còn đầy mặt tiếc nuối tự an ủi bản thân, cứ chầm chậm mà tiến, mọi thứ phải tiến hành theo tuần tự.
Sau khi quanh co một hồi, cuối cùng Mục Chính Phong cũng an phận nằm xuống sô pha.
Chỉ là mới an phận được có hai phút đã lại bắt đầu tác oai tác quái: “Chị gái ơi, chị gái à......”
Trong phòng, Nguyễn Gia Hân không nhịn được tức tối nói vọng ra: “Cái gì?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi thử xem em đã ngủ chưa thôi?”
“......” Nguyễn Gia Hân cảm thấy muốn chửi thề rồi đấy.
Yên tĩnh được hai phút.“Chị ơi, cục cưng ơi, Hân Hân à......”
Nguyễn Gia Hân kéo chăn lên, dùng gối đầu bịt tai lại, nhưng vẫn không ngăn được thứ ma âm kia lọt vào lỗ tai.
Cô nổi giận đùng đùng ngồi dậy, mở cửa phòng ra: “Anh mà còn làu bàu thêm một câu nữa thôi thì cút ra ngoài mà ngủ nhé.”
“Anh ngủ không được.” Mục Chính Phong không ồn ào nữa, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nhìn về phía cô.
“Thế thì anh muốn làm gì?”
“Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần không phải đi làm mà, em cùng anh xem một bộ phim đi!”
“Cút! Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Năm phút sau.
“Xem phim kinh dị đi! Cái ảnh bìa này trông hấp dẫn ghê á!” Mục Chính Phong đề nghị.
“Không, xem phim hài.” Nguyễn Gia Hân từ chối.
“Xem phim hài thì có gì thú vị đâu, toàn trò hề thôi à.”
“Thế thì tôi về phòng ngủ đây, anh tự mình xem đi.”
“Em lấy cớ này ra để uy hiếp anh đấy à, vậy thì anh sẽ đạp cửa phòng em khóc gào nguyên đêm đấy nhé.”
Cuối cùng mỗi người lui một bước, chọn một bộ phim hài chiếu mạng thể loại linh dị thần quái hiện đang rất nổi, không nói chứ, hai người họ đều là lần đầu tiên xem thể loại này, còn cảm thấy thật thú vị đấy.
Chỉ là xem một hồi, tâm tư của Mục Chính Phong bắt đầu không còn đặt trên màn hình tivi nữa.
Anh trộm liếc nhìn Nguyễn Gia Hân mấy lần liền, thấy Nguyễn Gia Hân xem đến là chăm chú liền bắt đầu chầm chầm xích lại gần.
Lúc nhích được nửa đường, Nguyễn Gia Hân quay đầu, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Anh...... anh hơi sợ.” Mục Chính Phong không chút để ý tìm bừa một cái cớ.
Sắc mặt Nguyễn Gia Hân lạnh lùng: “Nếu Anh dám nhào tới đây, cẩn thận tôi cắt luôn cái chân thứ ba của anh đi đấy.”
Một giờ đêm, ánh đèn mờ mịt, cô nam quả nữ ở chung trong một phòng.
Bên cạnh có một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy, nếu bạn là đàn ông thử hỏi bạn có thể nhẫn nhịn nổi không?
Dù sao Mục Chính Phong tự hỏi một hồi...... chính là không nhịn nổi.
Vì thế bất chấp cái chân thứ ba có thể bị cắt bỏ, anh vẫn cứ nhào tới.
Nguyễn Gia Hân vừa mới cảnh cáo dứt câu đã bị người giữ lấy, sau đó một cơ thể nóng hừng hực dán lên.
Cô dám ngồi ở đây thế này hoàn toàn là bởi vì Mục Chính Phong tóc rũ cho cô cảm giác tựa như một bé cún sữa ngoan ngoãn vậy.
Ai mà biết cái tên này đến sói con cũng không phải, mà lại rõ rành rành là một con sói thuần chủng kia chứ.
Bởi vì Nguyễn Gia Hân không hề phòng bị, Mục Chính Phong dễ dàng cạy mở đôi môi của cô, môi hai người dán sát vào nhau, Nguyễn Gia Hân làm sao có thể là đối thủ của Mục Chính Phong được, người cô dần dần mềm xuống, trong miệng truyền ra từng tiếng ngâm khẽ.
Mục Chính Phong đè cô xuống sô pha, kịch liệt lại càn rỡ.
Bàn tay luồn vào bên trong lớp quần áo mềm mại, dọc theo làn da mịn màng một đường lần lên trên.
Khi lòng bàn tay lạnh lẽo chạm tới điểm mẫn cảm của mình, đầu óc hỗn độn của Nguyễn Gia Hân đột nhiên tỉnh táo trở lại, như phản xạ có điều kiện vung tay hưởng thẳng mặt Mục Chính Phong.
Bốp!
Một cái bạt tai này đánh bay kích động trong mắt Mục Chính Phong, mắt anh dần dần trong sáng trở lại.
“Mục Chính Phong, anh cút ra ngoài cho tôi.” Giọng Nguyễn Gia Hân hơi run run.
“Anh xin lỗi, Nguyễn Gia Hân, có lẽ anh uống hơi nhiều rồi.”
“Ra ngoài.” Nguyễn Gia Hân kéo quần áo xộc xệch trên người mình lại.
Thấy Mục Chính Phong không chút phản ứng, cô túm lấy cánh tay anh kéo đi, sau đó đẩy anh ra khỏi cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng sầm lại trước mắt Mục Chính Phong.
Anh chán nản đấm một cái lên vách tường bên cạnh, nhịn không được tự chất vấn bản thân: Mục Chính Phong mày cũng được quá nhỉ! Chơi dại quá rồi đấy!
Kỳ thực tối nay anh vốn dĩ không tính làm gì Nguyễn Gia Hân đâu, nhưng mà sau đó mùi hương quyền rũ cứ luẩn quẩn ngay đầu mũi anh, cộng thêm hơi rượu quấy phá, cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu anh.
Nguyễn Gia Hân vừa mới đẩy Mục Chính Phong ra ngoài, liền dựa lưng lên cánh cửa, cả người không chút sức lực trượt xuống.
Cô cũng cảm thấy mình có chút quái đản, nhưng mà khoảnh khắc ấy cô vẫn không sao giấu đi được sợ hãi dưới đáy lòng, đột nhiên bùng phát ra ngoài.
Nguyễn Gia Hân vẫn luôn sợ hãi, sợ một khi lên giường rồi sẽ trở thành giống như những người phụ nữ trước kia của Mục Chính Phong, không có gì khác biệt.
Một người ngoài cửa, một ngoài trong phòng, đồng thời dựa lưng lên ván cửa ngồi đó, ôm suy nghĩ khác nhau.
Một tiếng sau, Mục Chính Phong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay bắt đầu run lên từng chặp.
Sau một hồi do dự, Mục Chính Phong đạp bước xuống lầu.
Chạy về xe mình rầu rĩ hút vài điếu thuốc xong, men rượu trong người anh hơi hơi dâng lên.
Mục Chính Phong thầm mắng, Louis XIII rác rưởi, đúng là thứ rượu hại người mà.
Mơ mơ hồ hồ chợp mắt hai ba tiếng đồng hồ, đến lúc anh tỉnh lại thì đã sắp sáu giờ sáng rồi.
Mục Chính Phong hút một điếu thuốc thư giãn đầu óc, sau đó lại lê đôi dép đi lên lầu, đến ngồi trước cửa nhà Nguyễn Gia Hân.
Khoảng bảy giờ hơn, Nguyễn Gia Hân mở cửa.
Mục Chính Phong đang dựa trên ván cửa ngủ bù ngã ngửa ra sau, lập tức tỉnh lại.
“Em... em dậy sớm vậy?” Trông anh giống hệt đứa nhỏ mắc lỗi vậy.
Nguyễn Gia Hân trông thấy vành mắt thâm đen của anh, tim mềm xuống không ít: “Vào đi.”
Ăn bát cháo ấm nóng, hai người cùng chìm vào im lặng.
Nguyễn Gia Hân đột nhiên hỏi: “Anh ngồi suốt đêm trước cửa đấy à.”
“Uhm.” Mục Chính Phong gật đầu, hối hận cùng tự trách luân phiên xuất hiện trên mặt anh.
“Hành lang trước của nhà tôi có camera đấy.”
“Khụ khụ...... khụ......” Mục Chính Phong sặc một ngụm cháo.
“Anh không theo ngành diễn đúng là quá đáng tiếc mà, bằng không giải Oscar giành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất đầu tiên nói không chừng đã thuộc về anh rồi đấy.” Thái độ của Nguyễn Gia Hân không sức bình tĩnh, giọng nói không nóng cũng không lạnh.
Mục Chính Phong cảm thấy có một câu hát rất phù hợp để biểu đạt tâm tình của mình lúc này: Là ai đạo diễn nên vở độc diễn này, ở nơi góc đường buồn bã ấy.
Lại ăn thêm một ngụm cháo, Mục Chính Phong ngoan ngoãn nhận sai: “Đêm qua lạnh quá, anh xuống dưới hút mấy điếu thuốc rồi mới trở lên.”
“Đến khi nào anh mới nói được một câu nói thật với tôi vậy?” Nguyễn Gia Hân hỏi.
“Anh......”
“Bỏ đi, tôi cũng không trách anh.” Nguyễn Gia Hân cắt ngang câu nói của Mục Chính Phong.
Đám con cháu nhà giàu ngu xuẩn, thích phô trương thường xuất thân từ mấy nhà giàu mới nổi thôi, chứ xuất thân thế gia như Mục Chính Phong đây, sao tâm tư có thể không thâm trầm cho được, nếu không có chút tâm cơ, thủ đoạn nào, thì anh làm sao có thể thành danh nơi phố Wall khi tuổi đời vẫn còn trẻ như thế được.
Vì thế Nguyễn Gia Hân có thể hiểu được.
“Chỉ có điều, tôi cảm thấy quan hệ của chúng ta vẫn chưa đến được trình độ như tối hôm qua, hy vọng anh có thể hiểu, nếu như vẫn muốn tiếp tục, thì đừng giẫm lên giới hạn của tôi khi tôi chưa cho phép.”
Sau khi ăn nốt miếng cháo cuối cùng, Mục Chính Phong đặt bát xuống.
Nhìn về phía Nguyễn Gia Hân, thực nghiêm túc đáp: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT