Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Gia Hân tan làm đã rất muộn.

Một mình cô đi vào bãi gửi xe, đã nhìn thấy Mục Chính Phong đang đứng dựa vào xe của cô.

Đã rất lâu không nhìn thấy anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, cả người trông rất nghiêm túc và trầm ổn như thế này, nhưng lại cởi hai cúc trên cùng, một chiếc cà vạt được đeo hờ hững trên cổ, lộ ra xương quai xanh thấp thoáng, bĩ khí lại tuấn mỹ, đẹp trai giống như một ác ma.

Nhưng Nguyễn Gia Hân đối diện với vẻ đẹp này lại coi như không nhìn thấy, chỉ quan tâm đến chuyện của mình, kéo cửa xe ra.

Lúc đang định ngồi vào, Mục Chính Phong vẫn luôn bị ngó lơ cuối cùng cùng không kiềm chế được mà kéo tay của Nguyễn Gia Hân, tay còn lại đóng cửa lại, đè cô lên thân xe, hai tay chống lên xe, bao vây cô trong một không gian nhỏ.

“Buông ra.” Nguyễn Gia Hân lạnh lùng nói.

Mục Chính Phong dùng ánh mắt quét qua từng ly từng tí khuôn mặt của cô, khẽ cười: “Cục cưng ơi, lâu như vậy không gặp, em không nhớ anh sao?”

“Không!”

Thấy Nguyễn Gia Hân quay mặt đi, không nhìn anh, Mục Chính Phong có chút ủy khuất: “Em đúng là không có lương tâm!”

Nguyễn Gia Hân quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng không kịp đề phòng bị người nào đó chặn môi lại, một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng rơi xuống.

Ngón tay của Mục Chính Phong siết chặt gáy cô, hơi thở ùn ùn kéo đến khiến Nguyễn Gia Hân không thể trốn tránh.

Hôm xong, Mục Chính Phong vùi đầu vào cổ cô, trong bãi đậu xe yên tĩnh chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người đan vào nhau.

“Anh nhớ em.” Mục Chính Phong đè giọng nói.

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Nguyễn Gia Hân, khiến cô không khỏi khẽ run một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Rất lâu sau, Nguyễn Gia Hân đẩy anh ra, lạnh lùng nói một câu phá vỡ bầu không khí mờ ám này: “Cùng một chiêu thức, anh dùng với bao nhiêu người rồi? Cùng một lời nói, anh đã nói với bao nhiêu người rồi?”

“Hóa ra, trong mắt của em anh lại là người như vậy.” Khóe miệng Mục Chính Phong cong lên, nở một nụ cười tự giễu: “Em thà tin anh lúc trước mà nghe được từ miệng của những người khác, cũng không muốn tin anh mà em quen bây giờ?”“Tôi với bọn họ có gì khác biệt?”

Mục Chính Phong nhìn Nguyễn Gia Hân, trong mắt tràn đầy sự thất vọng: “Anh đối với em thật sự dụng tâm, xem ra em thật sự không cảm nhận được!”

Sự trầm mặc vô biên dần dần lan rộng ra.

“Nguyễn Gia Hân, em, người phụ nữ này, đúng là thật lý trí.” Mục Chính Phong cầm lấy áo vắt trên đầu xe, đi về chiếc Range Rover cách đó không xa.

Lên xe và khởi động xe, trực tiếp rời đi, anh cũng không thèm nhìn Nguyễn Gia Hân.

Sau khi Nguyễn Gia Hân sững sờ mấy giây, khuôn mặt không chút biểu cảm mở cửa xe, chỉ là hai tay đang nắm chặt vô lăng đột nhiên xuất hiện mạch máu, rõ ràng cho thấy trong lòng cô không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Bất luận chuyện tình cảm có khiến con người ta thương tâm như thế nào, công việc dồn dập vẫn phải hoàn thành một cách cẩn thận, không có con người một chút cơ hội để thở.

Nguyễn Gia Hân đang tính toán số liệu nhàm chán trong tay, Anna đột nhiên gõ cửa thông báo, tổng giám Dương Khiêm tìm cô.

Trong phòng làm việc của tổng giám, Dương Khiêm, người vừa mới trở về sau kỳ nghỉ hàng năm, khuôn mặt trông có chút mệt mỏi, dường như già đi rất nhiều.

“Tổng giám, thầy sao vậy?” Nguyễn Gia Hân thấy Dương Khiêm vẫn luôn tao nhã, lịch sự đột nhiên trở nên như vậy, có chút kinh ngạc.

Dương Khiêm không trả lời cô, mà hỏi: “Gia Hân, công việc gần đây của em thế nào? Có gặp khó khăn gì không?”

“Không có, tất cả đều rất thuận lợi.”

“Vậy thì tốt, tôi đã nộp đơn từ chức rồi, trong mấy ngày nữa, sau khi bàn giao công việc sẽ rời đi, sau khi vị trí này trống, em phải cố gắng để ngồi lên!”

Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân lập tức thay đổi: “Tổng giám, sao lại đột nhiên như vậy? Rốt cuộc thầy đã xảy ra chuyện gì?”

Trong kỳ đáng giá gần đây của công ty, nếu như không có gì bất ngờ, trong vòng nửa năm Dương Khiêm có thể lên được vị trí phó tổng.

Dương Khiêm lắc đầu: “Sau khi em tan làm nếu như không có chuyện gì thì cùng về nhà với tôi ăn một bữa cơm, chị dâu của em vẫn luôn nhắc đến em.”

Nguyễn Gia Hân có lời lại không nói ra được, rất lâu sau mới kìm nén cảm giác khó hiểu xuống, trả lời: “Được!”

Nguyễn Gia Hân quay lại phòng làm việc hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được, không dễ dàng gì mới đến lúc tan làm, cô lập tức cầm túi đi tìm Dương Khiêm.

Sau khi lên xe, Dương Khiêm không nói câu gì, Nguyễn Gia Hân nhìn vẻ mặt nặng nề của ông ta cũng không biết phải hỏi như thế nào.

Sau khi đi được nửa đường, Dương Khiêm mới lên tiếng, câu đầu tiên lại khiến Nguyễn Gia Hân vô cùng kinh ngạc: “Chị dâu em bị bệnh, ung thư!”

“Sao có thể chứ?” Nguyễn Gia Hân nhất thời có chút không dám tin, thậm chí còn cho là mình nghe nhầm.

“Ung thư vú, may là giai đoạn đầu, lần nay tôi xin nghỉ là cùng cô ấy đi chữa bệnh.”

Nguyễn Gia Hân có chút trầm mặc, đột nhiên không biết nói gì để an ủi Dương Khiêm.

Vợ của Dương Khiêm là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, cả hai đều là người vô cùng tốt, quen biết mấy năm nay vẫn luôn đối xử rất tốt với Nguyễn Gia Hân.

Đến nhà Dương Khiêm, vừa đẩy cửa đi vào, một khuôn mặt dịu dàng đã từ trong phòng bếp ló đầu ra, nhìn thấy Nguyễn Gia Hân liền nở nụ cười: “Gia Hân, em đến rồi? Mau ngồi xuống đi, chị nấu cơm sắp xong rồi.”

Nguyễn Gia Hân chút buồn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười trả lời một tiếng vâng.

Dương Khiêm vội vàng đặt chiếc cặp trong tay xuống, đi đến, nhẹ nhàng hỏi vợ: “Vợ à, có việc gì cần anh giúp không?”

“Này, bê bát canh kia ra đi.”

Bận rộn một lúc, tất cả món ăn đều được dọn lên bàn.

Mấy người ngồi xuống, chị Dương giả bộ oán giận nói: “Gia Hân, em ngày càng ít đến nhà bọn chị! Gọi em mấy lần rồi!”

Nguyễn Gia Hân cũng có chút tự trách, xuấ hổ cười: “Gần đây công việc quá bận!”

“Hừ, mấy người bọn em a! Chức vụ càng cao thì càng bận.” Giọng nói của chị Dương quở trách giống như một thiếu nữ, nói xong còn trừng mắt với Dương Khiêm: “Nếu như không phải hai bọn chị kết hôn sớm, sau này mà bận giống như em, có lẽ đến bây giờ con còn chưa sinh.”

Dương Khiêm có chút ngạc nhiên, lại nhìn Nguyễn Gia Hân đang bật cười.

Nguyễn Gia Hân đang cười trộm vội vàng chuyển chủ đề: “Đã lâu không gặp, chị dâu ngày càng xinh đẹp nha!”

Chị Dương nghe thấy lời khen ngợi vui vẻ xoa mặt, sự vui vẻ đều hiện lên trên mặt.

“Chồng, có thật không?”

Dương Khiêm cưng chiều cười: “Vợ anh vẫn luôn xinh đẹp, giống hệt như lúc 18 tuổi.”

Có lẽ có Nguyễn Gia Hân, chị Dương có chút xấu hổ, lại nghe thấy Dương Khiêm nói: “Đúng rồi, vợ à, nói với em một chuyện, anh xin nghỉ việc rồi.”

“Tại sao?” Chị Dương có chút nghi hoặc.

“Không phải em vẫn nói là anh không có thời gian ở cùng em sao? Anh nghiêm túc tự xem lại mình, lần này sau khi cùng em đi chữa bệnh, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới có được không?”

Trong mắt chị Dương hiện lên sự ngạc nhiên và vui mừng: “Thật sao, chồng? Em quá yêu anh rồi.”

Dường như chồng của cô ta không phải vừa mới đánh mất công việc 3 tỷ một năm mà là vất đi một cục rác.

Nguyễn Gia Hân đang ăn cơm chó đột nhiên có chút ngưỡng mộ mối quan hệ vợ chồng như thế này, sau đó lại âm thầm cắt ngang màn đối đáp âu yếm của hai vợ chồng: “Vậy tổng giám, chị dâu, Tiểu Cánh phải làm sao?”

Tiểu Cánh trong lời nói của Nguyễn Gia Hân là con trai vừa mới tròn 18 tuổi của hai người.

“Nó đã lên đại học rồi, gửi sinh hoạt phí định kỳ là được.” Dương tổng giám ôn hòa, lễ độ không chút do dự nói, trong lòng ông ta vợ là quan trọng nhất.

Thấy hai vợ chồng đạt được sự đồng thuận như vậy, Nguyễn Gia Hân hiểu được tại sao lại nói là hai bọn họ là yêu nhau thực sự, con trai là ngoài ý muốn, vì Dương Cánh còn chưa biết mình bị bỏ rơi âm thầm cảm thương 3 giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play