Tu Vũ nhìn thấy Nguyễn Gia Hân trong nháy mắt đã thay đổi ánh mắt, nở một nụ cười nhẹ.
Duỗi ngón tay thon dài ra gõ nhẹ lên trán của cô, rồi cười nói: “Bé cưng à, xem như cuối cùng cậu đã hiểu rồi.”
Từ trước đến nay Nguyễn Gia Hân thông minh hơn người, lúc trước là do bởi vì người trong cuộc mê man cho nên hiện tại được người đứng xem chỉ điểm một câu thì lập tức chui ra từ trong rừng sâu.
Tu Vũ đi xuống giường sấy tóc, để lại một mình Nguyễn Gia Hân đang sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu.
Đúng vậy, rõ ràng từ đầu Mục Chính Phong đã biết cô là Nguyễn Gia Hân, nhưng mà vẫn cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng.
Anh chủ động dẫn mình đi gặp Lục Cảnh, thậm chí còn cố ý lộ tin tức của Lục Cảnh ở trước mặt mình.
Còn giả vờ như vô ý chỉ điểm cho mình rất nhiều phương hướng đầu tư liên quan đến công ty khoa học kỹ thuật.
Cô vẫn luôn trách móc Mục Chính Phong, nhưng mà không nghĩ đến mình hẹn hò với anh cũng ôm trong lòng nhiều suy nghĩ không đơn thuần.
Suy nghĩ kỹ một chút, kể từ khi Mục Chính Phong quen biết cô, đúng là anh chưa từng làm tổn thương cô nửa điểm nào.
Tu Vũ sấy tóc xong, đi tới nhìn thấy trong đôi mắt mờ mịt của Nguyễn Gia Hân dâng lên sương mù mờ nhạt, nhéo nhéo gương mặt mịn màng của cô: “Suy nghĩ hiểu rồi thì chắc là rõ rồi chứ.”
“Lợi dụng anh ấy xong còn đổ hết tất cả mọi thứ lên trên người anh ấy, có phải là tớ đê tiện quá không?”
“Làm gì có chứ, tớ muốn để cho cậu hiểu được là anh ta thật lòng thích cậu, cậu không cần phải thức tỉnh sâu sắc như vậy đâu, thậm chí còn hoài nghi bản thân mình nữa.”
Nguyễn Gia Hân xua tan đi luồng khí mỏng trong đáy mắt, tự giễu cười một tiếng: “Chắc có lẽ anh ấy đã sớm biết tớ lợi dụng anh ấy, chỉ là anh ấy không muốn thừa nhận sự thật này mà thôi, nhưng mà cuối cùng không có cách nào khác nói thẳng thừng, yên tâm thoải mái đối mặt cho nên mới muốn rời xa anh ấy.”
“Tiêu rồi tớ cũng xong luôn rồi.”
Nguyễn Gia Hân hoang mang nhìn về phía Tu Vũ.
“Chuyện lớn bao nhiêu đâu chứ, rõ ràng có hai người thích nhau mà còn giống như đóng phim thần tượng rồi đó, bây giờ anh ta đã chứng minh mình căn bản không có để ý tới chuyện đó có được không hả? Lại kiêu ngạo hai ngày nữa rồi cậu tìm cơ hội bước xuống là được, đi ngủ đi.”
Tu Vũ nói xong câu đó thì ngáp một cái, thỏa mãn đi vào trong.Để lại một mình Nguyễn Gia Hân cả đêm không ngủ.
Mấy ngày liên tiếp, thế mà Mục Chính Phong lại làm giống như lời anh nói, chưa từng xuất hiện.
Một điều không thay đổi duy nhất đó chính là mỗi ngày cô vẫn nhận những bó hoa tươi to lớn, những loại hoa đều không giống nhau.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tần Hải nhìn gương mặt tinh xảo của Nguyễn Gia Hân, ánh mắt ảm đạm không chịu được.
“Xin hỏi Tần tổng tìm tôi có chuyện gì?”
Nguyễn Gia Hân lịch sự mở miệng nói với Tần Hải, người gọi cô đến đây rồi không nói một lời nào.
Tần Hải lấy lại tinh thần, giọng nói trầm thấp: “Nguyễn Gia Hân, sắp đến thời điểm mấu chốt cho việc thăng chức, em lại làm cho công ty dấy lên những lời đồn đại từ khắp bốn phía, tôi không hy vọng em bởi vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng đến công việc, nhắc nhở em cũng là vì muốn tốt cho em.”
Tin tức Nguyễn Gia Hân được một tên nhà giàu thần bí bao nuôi đã lan truyền khắp toàn bộ công ty, ai nấy cũng đều biết mỗi ngày đều tặng hoa đắt tiền, sắp trở thành một cảnh của công ty, khiến cho Tần Hải vô cùng không vui.
“Xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý tốt.” Nguyễn Gia Hân rũ mắt xuống.
“Tôi đã cực lực đề cử em trước tổng công ty, đừng để tôi phải thất vọng.”
Nguyễn Gia Hân kính cẩn đáp lời: “Cảm ơn Tần tổng.”
“Em không cần phải đối xử xa lạ cách xa với tôi như vậy, mặc dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng mà chẳng lẽ không thể làm bạn bè với nhau được à?”
Nguyễn Gia Hân cười lạnh một tiếng ở trong lòng, trên mặt thì lại lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Được làm bạn bè với Tần tổng là niềm vinh hạnh của tôi, có điều là ở công ty là một cấp dưới nên có lễ phép thì không thể thiếu.”
“Vậy tối nay em có rảnh không? Tôi mời em đi ăn một bữa cơm, coi như nói tiếng xin lỗi với em bởi vì hành vi không đúng trước đó.”
Nguyễn Gia Hân thích hợp lộ ra một biểu cảm có lỗi: “Tần tổng không cần phải phí tâm như vậy đâu, ăn cơm thì coi như thôi đi, bạn của tôi khó lắm mới về nước, chắc là trong khoảng thời gian này tôi đều không rảnh rỗi.”
Nghe thấy Nguyễn Gia Hân không chỉ từ chối ngày hôm nay, ngay cả thời gian sau đó cũng không được, nụ cười của Tần Hải cứng ngắc bên khóe miệng.
Trôi qua mấy giây, anh ta mới mở miệng nói: “Không sao hết, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, em đi đi.”
Nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Nguyễn Gia Hân, nụ cười của Tần Hải trong nháy mắt liên biến mất, sắc mặt âm trầm.
Lúc cánh cửa đóng lại, sự trào phúng khinh thường trong đôi mắt của Nguyễn Gia Hân lóe lên, sau đó biến mất.
Trở lại khu làm việc, bó hoa ngày hôm nay đã đến rồi, nhân viên chuyển phát nhanh đang đợi cô ký nhận.
Các nhân viên nhìn bó hoa màu xanh lam to lớn, lại xì xào bàn tán, trong đáy mắt của rất nhiều nhân viên nữ đều xuất hiện thần sắc hâm mộ.
Mạc Mỹ Hạnh châm chọc Nguyễn Gia Hân: “Quản Lý Nguyễn xem công ty như là nhà của mình đó hả? Muốn làm bộ phận đầu tư của chúng ta thành một cửa hàng bán hoa?”
Nguyễn Gia Hân không thèm để ý đến cô ta, cầm tờ đơn của người giao hàng ký tên mình sau đó nói với anh ta: “Anh chuyển lời với người đặt hoa bó hoa này tôi nhận, từ ngày mai trở đi đừng gửi hoa tới nữa.”
Trong đôi mắt của người đứng ở phía sau lộ ra thần sắc nhiều chuyện, người còn chưa xuất hiện, ý tứ này của quản lý không phải là chấp nhận đó chứ?
Mạc Mỹ Hạnh vòng tay trước ngực, đôi môi đỏ xinh đẹp thấp giọng phun ra lời nói cay nghiệt: “Cũng không biết là gặp cái tên nhà giàu mới nổi nào nữa.”
Nguyễn Gia Hân đã miễn dịch với cô ta từ lâu, mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái, vô cùng bình tĩnh nhận lấy hoa đi vào phòng làm việc.
Mục Chính Phong bị người ta xem như nhà giàu mới nổi, nhận được tin tức là lúc mới bước ra khỏi phòng họp M.K.
“Cô ấy nói như vậy hả?” Anh hỏi trợ lý.
“Vâng tổng giám đốc, đồng thời lần này hoa cũng không bị ném đi.”
“Vậy trước tiên ngày mai đừng đưa hoa tới, chờ tôi trở về từ Hương Giang sẽ cho cô ấy một trận đánh lớn.”
Bây giờ mà còn gửi nữa, Mục Chính Phong đoán chắc là Nguyễn Gia Hân sẽ bực mình dữ lắm, đến lúc đó hăng quá hóa dở.
“Vâng.” Trợ lý cũng không biết ông chủ nhà mình hít phải ngọn gió nào, sau khi tận chức tận trách đáp một câu lại có chút lo lắng mà hỏi: “Có điều là tổng giám đốc, anh xác định như thế này thật sự tốt hả?”
“Cái gì?” Mục Chính Phong không hiểu.
“Như thế này có phải sẽ càng mang đến phiền phức rất lớn cho cô Nguyễn Gia Hân không thế? Dù sao thì SC vẫn xem chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà.”
“Tôi không làm như thế này thì phiền phức của cô ấy vốn dĩ cũng rất nhiều, tôi luyện nhiều hơn cũng có lợi với cô ấy, cũng là tạo nền tảng cho những khó khăn lớn hơn trong tương lai.”
Mặt Hà Chung không có cảm xúc, cứ luôn cảm thấy phương thức theo đuổi con gái nhà người ta của ông chủ mình không có chỗ nào đúng hết.
Mục Chính Phong vỗ vỗ vai trợ lý, cười vui vẻ: “Yên tâm đi, cô ấy có thể xử lý được.”
Không hiểu sao trợ lý Hà cảm thấy rất đồng cảm cho Nguyễn Gia Hân.
“Sau khi tôi đến Hương Giang, lập tức truyền tin tức tôi đầu tư vào Hoa Ảnh ra ngoài.”
“Dạ tổng giám đốc, tất cả đều đã được sắp xếp thỏa đáng.” Hà Chung nhìn điện thoại: “Chuyến bay của anh sẽ cất cánh trong hai tiếng đồng hồ nữa, bây giờ chúng ta đi đến sân bay à?”
“Ừm.”
Lúc tan việc, Nguyễn Gia Hân nhìn bó hoa màu xanh ở bên cạnh, lại lấy điện thoại ra vẫn không có tin nhắn như cũ.
Cô phát ngốc cả nửa ngày, trong lòng chẳng biết tại sao lại có chút thất vọng mất mát.
Do dự một chút, cô vẫn ôm bó hoa đó bỏ vào trong xe mang về nhà.
Truyện Võng DuTu Vũ đang lười biếng gặm quả táo ở trong nhà, nghe thấy tiếng mở cửa thì nghiêng đầu nhìn qua một cái, người không thấy đâu, một bó hoa hồng to màu xanh đập vào trong mát.
Cô bạch bạch bạch liền nhanh chóng chạy đến nhìn xem: “Ôi chao, hoa hôm nay không tệ đó nha, bé cưng, cậu nghĩ thông rồi hả?”
Nguyễn Gia Hân thay đôi giày cao gót, tránh né vấn đề của cô: “Tớ đi tắm.”
Nhìn Nguyễn Gia Hân bước vào trong phòng tắm, mắt Tu Vũ lóe lên.
Lại tiếp tục nằm trên ghế salon hờ hững gửi tin nhắn.