*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Gia Dương từ lúc biết địa chỉ ký túc xá cứ lâu lâu lại mò tới, đương nhiên lần nào cũng phải trốn tránh Tiểu Tượng. Nếu để Tiểu Tượng biết cậu cùng tên chủ nợ này còn dây dưa, người bạn thích lo chuyện bao đồng của cậu chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Nói đi cũng phải nói lại, Cố Gia Dương càng thích loại cảm giác lén lút này, rốt cuộc trong lòng tên đàn ông nào mà không ôm mộng làm Romeo chứ.

Nhưng mà đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay Cố Gia Dương biết Hoàng A Dưa đã ăn hết chocolate lại lập tức tỏ vẻ muốn dẫn cậu đi siêu thị mua tiếp.

Hoàng Tiếu Quang vén áo, sờ sờ mỡ bụng mới tích thêm, do dự: “Hay là thôi đi, mấy ngày nay ăn chocolate ta béo rồi.”

Cố Gia Dương nhìn một lúc vẫn không nhịn được, cũng vươn tay véo nhẹ bụng Hoàng Tiếu Quang: “Như này mới có da có thịt, không sao cả…… ui, bụng mỡ sờ còn khá thích tay đấy.”

Hoàng Tiếu Quang cùng Cố Gia Dương sờ sờ nắn nắn bụng mình: “Ta vẫn luôn muốn luyện cơ bụng, nhưng sau này lại thấy bụng mềm thích hơn cơ bắp, mềm sờ mới thích.”

Hai người đang xoa xoa sờ sờ nắn nắn bóp bóp đến phát ngấy, cửa ký túc xá đột nhiên bị đá văng, Tiểu Tượng phát ra hào quang vạn trượng lừng lững xuất hiện, trên mặt vô cùng đau thương, giọng nói ai oán phun ra văn mẫu: “Tiểu Quang, sao ngươi lại như vậy? Dám cùng hắn lén lút qua lại sau lưng ta!”

Lời này Cố Gia Dương cảm thấy nghe rất mất tự nhiên, hai người là bạn cùng phòng sao, nói chuyện kiểu gì nghe cứ như vợ chồng vậy?

Hoàng Tiếu Quang cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vẻ mặt kinh hoảng cứ như là ổ mại dâm bị tập kích, tái mặt hỏi: “Tiểu Tượng, sao ngươi lại ở đây?”

Tiểu Tượng vung tay phải, trong tay còn cầm một chiếc vớ ướt đẫm, chỉ vào mặt cậu nói: “Ta đi nửa đường mới nhớ ra sáng nay giặt vớ chưa phơi, ai ngờ về tới đây lại bắt gặp các ngươi đang làm loại chuyện này! Tiểu quỷ, ta, ta thật quá thất vọng về ngươi rồi!”

Hoàng Tiếu Quang cúi đầu thấy chính mình một tay vén áo, một tay cùng Cố Gia Dương tự sờ bụng mình, bộ dáng trông thế nào cũng giống như chuyện tình gay lọ, hết sức không thuần khiết.

Cố Gia Dương vội vàng hoà giải: “Bạn học này, ngươi hiểu lầm rồi. Hoàng A Dưa bụng khó chịu, ta giúp hắn xoa một chút mà thôi.” Vừa nói vừa xoa xoa bụng cậu minh họa, phối hợp với vẻ mặt đứng đắn, khiến Tiểu Tượng bị dọa.Nguồn: langsatti.wordpress.com

“Thật sao?” Tiểu Tượng rốt cuộc biết quan tâm Hoàng Tiếu Quang, thấy cậu vẻ mặt thống khổ liền tin một nửa.

Hoàng Tiếu Quang bi phẫn: “Còn không phải tại ngươi không cho ta ăn chocolate sao, mỗi ngày chỉ cho nhìn không cho ăn, ta đói đến phát bệnh dạ dày!”

Tiểu Tượng ngẫm lại cũng phải, chính mình quá nghiêm khắc không cho cậu ăn chocolate, thật sự không nhân đạo. Cậu liền tỏ vẻ ban phước nói với Cố Gia Dương: “Như vậy đi, ta đặc biệt cho phép ngươi dắt tiểu quỷ này đi mua chút đồ nhưng mà, ta phải đi cùng.” Cậu ngừng một chút, sau đó tiếp tục cao cao tại thượng nói: “Hừ hừ, ta không so đo hiềm khích trước đây như vậy, chẳng lẽ ngươi không làm gì để cảm tạ ta sao?”

Cố Gia Dương dở khóc dở cười: cái gì vậy, chẳng lẽ giờ còn phải quỳ xuống cung kính nói tạ ơn bệ hạ với thứ bóng đèn này sao?



Hai người đi siêu thị biến thành ba người cùng đi, bỗng cảm giác mất tự nhiên hẳn. Vốn dĩ cố Gia Dương mơ rất đẹp: cho Hoàng A Dưa ngồi ở ghế phó lái, hắn vừa trình diễn kỹ thuật lái xe đỉnh cao, vừa tranh thủ xơ múi ăn đậu hũ.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Nhưng Tiểu Tượng phun một câu “Ghế phó lái chính là vị trí không an toàn nhất!”, Hoàng A Dưa liền ngoan ngoãn ngồi sau xe, còn cẩn thận thắt chặt dây an toàn, sợ xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Cố Gia Dương nghiến răng nghiến lợi từ kính chiếu hậu trừng mắt nhìn Tiểu Tượng đang blabla tới mức nước miếng tung bay, mưa xuân đầy mặt, nhưng lại không thể ý kiến ý cò gì, chỉ có thể dồn hết oán khí lên vô lăng, điên cuồng vượt hết xe này tới xe khác, khí phách ngút trời như Fast & Furious.

Đã vậy Hoàng Tiếu Quang hồn nhiên vô tâm còn không cảm giác được cơn giận của Cố Gia Dương, suốt dọc đường hi hi ha ha bà tám với Tiểu Tượng tám quên trời đất, không hề quan tâm chút nào tới người nào đó đang lao lực lái xe, khiến Cố Gia Dương tức tới mức tốc độ xe lại vọt lên một nấc nữa.

Cố Gia Dương nhìn chằm chằm xe thể thao màu đỏ phía trước, một chân đạp ga muốn vượt, ai ngờ con xe kia đang 1 đường thẳng tắp mà đi bỗng nhiên liệng hình chữ S. Cố Gia Dương đang vọt lên suýt chút nữa liền va phải.

Đang xù lông thì chớ, ngay cả người qua đường cũng dám khiêu khích hắn!

Cố Gia Dương tay lái đảo mạnh liền vượt qua chiếc xe thể thao vẽ hình mãng xà phía trước. Đã vậy người tham gia giao thông xưa nay mẫu mực này vượt xong còn quay đầu lại chửi: “Đệt mợ, mãng xà vẽ như thật nhỉ, ngươi là xà tinh chuyển thế hả!” Sau đó hắn thừa dịp đối phương còn đang ngây ra liền tăng tốc chạy đi.

Tiểu Tượng thấy vậy huých huých eo Hoàng Tiếu Quang: “Thấy chưa, đây là bộ mặt lang sói che giấu dưới lớp vỏ hào hoa phong nhã đó!”

Dưa nhỏ vốn mới có chút xíu hảo cảm vừa nảy sinh đối với Cố Gia Dương, nghe vậy liền thất vọng cực kỳ: Thật không ngờ hắn lại dữ tợn như thế, bất lịch sự như thế.

Bên cạnh Tiểu Tượng tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Tiểu quỷ, ngươi có biết loại người này người ta gọi là gì không?”

Hoàng Tiếu Quang lắc đầu.

“Yang hồ gọi là đồ mặt người dạ thú đấy.”

※※※※※

Tới siêu thị lại tiếp tục có thêm chuyện: Hoàng A Dưa ngại có mặt Tiểu Tượng, không dám mua đồ. Tiểu Tượng nhà người ta vừa vào cửa đã chạy như bay tới khu để xe đẩy, lợi dụng hai má lúm đồng tiền liền chen lên trước mấy bà dì xí ngay một cái xe đẩy. Cậu ta cong mông đắc ý đẩy xe về, còn đặc biệt thiếu đánh hỏi Hoàng Tiếu Quang một câu: “Ai, tiểu quỷ, sao ngươi còn chưa lấy xe đẩy?”Nguồn: langsatti.wordpress.com

Hoàng Tiếu Quang đỏ mặt cúi đầu thật lâu, im thít nửa ngày. Cố Gia Dương xót ruột, duỗi tay đẩy cậu: “Mau đi đi.”

Tiểu Tượng ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy đúng vậy, mau đi đi, mà thôi đừng lấy xe đẩy, lấy cái giỏ được rồi, dù sao ngươi cũng đâu có định mua gì.”

Cố Gia Dương nhìn tay Tiểu Tượng nhàn nhã tựa trên xe đẩy, không biết nên cười hay là nên giận: Làm ơn giùm, người không muốn mua gì hẳn phải là ngươi!

※※※※※

Hoàng Tiếu Quang cuối cùng vẫn nghe lời Tiểu Tượng ngoan ngoãn xách một cái giỏ. Giỏ lớn treo trên tay cậu, lại thêm bộ dáng mặc người chà đạp kia, nhìn thế nào cũng thấy giống y như bà vợ lẽ nhà quê đáng thương bị bắt nạt.

Cố Gia Dương nhịn hết nổi cười ra tiếng, chạy tới chỗ xe đẩy, sau đó đi bên cạnh Hoàng Tiếu Quang, mỗi khi Hoàng Tiếu Quang muốn lấy gì liền tranh trước bỏ luôn vào xe đẩy, sợ bỏ vào giỏ cậu lại phải xách mệt.

Hoàng Tiếu Quang thấy vậy tức giận cực kỳ, trực giác cảm thấy đối phương đang nghi ngờ khí khái nam tử hán của cậu. Cậu hừ một tiếng ngăn lại Cố Gia Dương, soạt một cái xắn tay áo lên, sau đó bắt đầu pose dáng lực sĩ, gồng cánh tay khoe chuột nhắt.

Hoàng Tiếu Quang vỗ vỗ bắp tay: “Thấy bao giờ chưa, thấy bao giờ chưa hả?”

Cố Gia Dương cực kỳ thành khẩn: “Thấy rồi, hồi 18 tuổi cơ bắp của ta nhỏ y như ngươi, ngươi lúc trước ship gạo thật sự là bị ta làm khó rồi.”

……

Chờ Tiểu Tượng càn quét một đống hàng hóa xong, tay chân nhẹ nhõm nhảy nhót quay ra đã thấy, Hoàng Tiếu Quang xấu hổ ngượng ngùng bị Cố Gia Dương lôi lôi kéo kéo đi chọn đồ. Hoàng Tiếu Quang mắt hơi đỏ lên như muốn khóc tới nơi, nhưng mà cái tay điên cuồng chỉ tay năm ngón: “Ta muốn cái này! Cái này! Ta còn muốn cái này!”

Tiểu Tượng gãi cằm nhìn hai người kia. cực kỳ khó hiểu: Mâu thuẫn giai cấp rốt cuộc là đang trở nên gay gắt, hay là đang trở nên hòa hoãn đây?

※※※※※

Chuẩn bị tính tiền, Tiểu Tượng lại không chịu yên gào lên “Ê tiểu quỷ! Đàn ông con trai sao lại xách giỏ nũng nịu y như đàn bà thế!”

Hoàng Tiếu Quang nghe xong suýt điên lên: Ban đầu chính ngươi kêu ta xách giỏ, sao chưa được bao lâu đã lên giọng?Nguồn: langsatti.wordpress.com

Hắn dúi giỏ vào tay Cố Gia Dương, sau đó dành lấy xe đẩy, ra vẻ đại anh hùng ưỡn ngực: “Ông đây có xe! Đàn ông đẩy xe mới là đàn ông chân chính!” Dứt lời hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đẩy xe sải bước đi.

Cố Gia Dương ôm cái giỏ trống trơn cười đến sóc hông: Xong, mất xe đẩy rồi, ta không còn là đàn ông nữa!

Xe đẩy cũng không nhẹ, bên trong đầy 1 đống đồ hắn mua thêm cho Hoàng Tiếu Quang. Hoàng Tiếu Quang hự hự vừa đẩy vừa thầm hối hận: Sớm biết nặng như vậy thà rằng tiếp tục xách cái giỏ trống kia!

Thực ra xe đẩy này có vấn đề, trục bánh bị kẹt, lúc quẹo xe rất mất sức, Hoàng Tiếu Quang lại không biết lựa góc mà đẩy, chỉ biết cậy mạnh cố đấm ăn xôi, đương nhiên là càng vất vả.

Cậu đẩy tới suýt toát mồ hôi, không ngờ Tiểu Tượng đột nhiên một chân dẫm lên càng xe, chân kia đạp đạp mặt đất lấy đà trượt lên, nháy mắt liền thư thái duyên dáng lướt qua Hoàng A Dưa lúc này đang hự hự đẩy xe như con trâu già.

Trái ngược với cậu, xe của Tiểu Tượng có trục bánh cực kỳ trơn, di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng, cho nên chỉ cần Tiểu Tượng nhẹ nhàng đẩy, xe đẩy có thể chở cậu băng băng trượt về phía trước.

Hoàng Tiếu Quang đỏ mắt nhìn trừng trừng, nhất thời tức đến nỗi càng hùng hục đẩy xe y như con trâu già, phát rồ đuổi theo.

Cố Gia Dương quay đầu nhìn siêu thị đông người, trong lòng có dự cảm không lành, sợ hai người kia chơi cái trò nguy hiểm như thế sẽ va phải người khác. Hắn vừa kêu “Dưa chuột nhỏ~ ngươi đừng chạy vội như thế dưa chuột nhỏ~” vừa đuổi theo, cố tình hắn càng đuổi hai người kia chạy càng nhanh.

……

…………

………………

Một tên chạy quá nhanh……

Một tên là rẽ không được……

Chỉ nghe “Rầm” “” hai tiếng, Hoàng Tiếu Quang cùng Tiểu Tượng trước sau tre già măng mọc, anh dũng lao vào hai quầy thu ngân hai bên, cho ra tạo hình hết sức nghệ thuật hết sức hỗn loạn.

Cố Gia Dương thống khổ lấy giỏ che mặt: Má bà dì, tên Tiểu Tượng kia nên bị đày đến Châu Phi để dân bản xứ nơi đó chăn thả đi! Cho cậu ta trăm chiếc xe đẩy, tha hồ chơi!!Nguồn: langsatti.wordpress.com

Tiểu Tượng và Hoàng Tiếu Quang phá tan hoang đống mì ăn liền mà nhân viên siêu thị dày công xếp thành hình tháp, không thể tính là chuyện nhỏ.

Ai từng làm ở siêu thị đều biết, hàng xếp ở gần quầy thu ngân luôn là hàng bán chạy nhất, lưu lượng người qua lại lớn, nói không chừng liếc mắt một cái liền ưng ý mua luôn. Cho nên vị trí này các nhãn hàng tranh nhau chiếm đoạt, muốn được bày hàng ở đây một tháng, không chỉ phải đảm bảo chất lượng tốt mà còn phải chi thêm tiền giúp siêu thị thu vào được một khoản.

Nhân viên sales mì mãi mới đoạt được vị trí này, muốn tăng doanh số cho công ty mới kỳ công xếp mì thành như vậy, giờ bị hai kẻ vô duyên chọc gậy bánh xe phá tan hết công sức.

Nhìn mì gói lả tả khắp nơi, mấy tên nhân viên đồng loạt đen mặt.

Hoàng Tiếu Quang xoa mông đứng dậy liền thấy đám người vây kín bọn họ không cho chạy trốn.

“…… Có, có chuyện gì bình tĩnh nói!” Hoàng Tiếu Quang nhìn đồng phục của người ta, lại nhìn mấy thùng mì bị mình đâm cho rơi đầy đất, lập tức liền biết hôm nay xong đời.

Tiểu Tượng lẩy bẩy ôm đùi cậu, giọng đều run run.

Hai người đều là sinh viên mặt mỏng, còn nhỏ dại, nào đã bao giờ gặp tình cảnh này đâu? Hai người nhìn chằm chằm mặt đất, không biết phải bồi thường như thế nào.

Cuối cùng Cố Gia Dương thở dài thườn thượt “Đành dựa vào người có kinh nghiệm xã hội như ta thôi ~”, đi ra giải quyết chuyện này, thương lượng xong mua hết sạch tất cả những thùng bẹp gói rách. Đương nhiên, chỗ tiền này phải tính lên đầu Tiểu Tượng và Hoàng Tiếu Quang rồi.

Làm một kẻ lõi đời, Cố Gia Dương cũng có nguyên tắc. Hắn xót Hoàng Tiếu Quang, sẽ nghĩ cách mua đồ đem tặng cho cậu để cậu bớt phải chi tiêu chắt bóp, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ gánh vác hết mọi sai lầm thay cậu: lớn tướng vậy rồi, còn chơi trò nguy hiểm như vậy ở siêu thị? Cậu không phải tiếc tiền sao, một chút này bắt cậu bỏ ra coi như học phí, để xem lần sau còn dám chơi ngu không.

Ân, có điều xót ruột chưa hết lại còn để thân thể chịu đau mới được!

Cố Gia Dương mắt liếc liếc mông Hoàng Tiếu Quang, kẻ lõi đời lập tức biến thân thành ông chú đáng khinh: Chậc chậc, mông cong thật, tét lên chắc chắn là đã ghiền…

Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Hoàng Tiếu Quang cùng Tiểu Tượng mỗi người ôm 50 thùng mì ăn liền lao lực tiến vào ký túc xá. Tiểu Tượng đờ đẫn ngồi dưới đất nhìn mì gói trải dài vô tận, trong miệng lẩm bẩm tính xem ăn bao lâu mới hết.

Hoàng Tiếu Quang dựa vào giường ôm sổ tiết kiệm lòng đau như cắt: Gần nhất được ăn chocolate của Cố Gia Dương ăn tới đã ghiền, nên cậu nhất thời lười biếng không đi ship hàng, tiền chỉ có đồng ra không có đồng vào, nên tiêu lẹm vào rất nhiều. Hôm nay chơi ngu lại tốn thêm một trăm năm mươi đồng…… Lúc trả tiền thật là muốn ói ra máu!

Đáng ghét nhất chính là tên Cố Gia Dương kia, lúc trả tiền còn bẫy cậu, cư nhiên hỏi cậu “Dưa chuột nhỏ à có muốn ta trả giúp ngươi không?”, Hoàng Tiếu Quang trong lòng hí hửng chưa kịp gật đầu cái rụp thì Cố Gia Dương bất ngờ bồi thêm một câu “Dù sao ngươi vẫn còn chưa trả tiền kính chiếu hậu, cộng thêm một khoản này rồi trả cả thể cũng không sao!”

Hoàng Tiếu Quang vẻ mặt đưa đám nhìn bức tường: sao mình lại quên mất chuyện này chứ! Ông cha ta đã dạy, càng nhà giàu càng bủn xỉn, quả nhiên dạy không thừa! Nói không chừng tiền mua chocolate cũng bị tính thành tiền nợ rồi!

Cậu càng nghĩ càng điên, cảm thấy sự quan tâm tỉ mỉ của Cố Gia Dương trong khoảng thời gian này thì ra đều có mục đích cả, tất cả sự ôn tồn lễ độ của hắn ta thì ra đều là hư tình giả ý!

Hắn ta thật sự là quá xấu rồi quá xấu rồi quá xấu rồi!

Hoàng Tiếu Quang cắn góc chăn ngao ngao kêu gào: Nhất là lúc nãy! Khi xuống xe dỡ đồ, Cố Gia Dương nhân lúc Tiểu Tượng quay lưng về phía bọn họ, lấy tay tét mông cậu ba phát, lại còn lấy cái cớ hoa mỹ là “yêu cho roi cho vọt”.

Cũng tại Hoàng Tiếu Quang quá tồ, bởi vì tét ba cái cũng không thấy đau, cho nên cậu chỉ hơi bực tức chứ không cảm thấy có vấn đề gì to tát, thậm chí còn thừa hơi hỏi đối phương: “Roi vọt thì ta thấy rồi, nhưng mà “yêu” ở chỗ nào?”

Sau đó Cố Gia Dương lập tức lại xoa xoa nắn nắn mông cậu một hồi, vừa động thủ vừa nói: “Giờ ngươi cảm nhận được “yêu” rồi chứ?”

Yêu má bà dì!

Hoàng Tiếu Quang thương tiếc vỗ vỗ mông mình, miệng lầm bầm: “Bảo bối, ngươi phải biết lấy chữ nhẫn làm trọng.”Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Sàm sỡ Hoàng Tiếu Quang xong, Cố Gia Dương lại rơi vào một guồng xoáy công việc tất bật. Ngày thường lúc đi làm, hắn luôn nghiêm túc, sợ mất tập trung dẫn sai sót không thể vãn hồi. Dưới sự đôn đốc của hắn, cả phòng làm sml, chỉ hận không thể đóng cửa phong bế mà tu luyện, trong bầu không khí tràn ngập cảm giác áp lực khiến người người căng thẳng.

Nhưng cấp dưới của hắn kinh ngạc phát hiện, dự án đợt này cũng rất lớn, vậy mà không thấy Cố Gia Dương tỏa ra hào quang u tối khiến người người khác sợ hãi nữa, mà chỉ thấy quanh hắn một vầng sáng màu xanh lá cây bay bổng vui sướng tràn ngập khắp phòng, khiến thể xác và tinh thần thả lỏng, mà trên mặt hắn cũng thường xuyên lộ ra nụ cười PS!

Hành vi dị thường của Cố Gia Dương khiến đám cấp dưới sôi nổi suy đoán có phải hắn đã xuyên không rồi, chứ sao kẻ sống chết cuồng công tác như hắn lại đột nhiên biến thành cái dạng này?

Tuy rằng khí đen biến thành khí xanh, nhưng hiệu suất của Cố Gia Dương không hề giảm, thậm chí còn tăng lên, biểu hiện là trước kia hắn ngày nào cũng cày từ 8h sáng tới 8h tối không nghỉ, đến bữa cũng chỉ ăn qua loa 2 miếng cơm hộp, nhưng giờ hắn lại có thể dành ra nửa tiếng buổi trưa để gọi điện thoại quấy rầy giấc ngủ trưa của dưa nhỏ!

Hoàng Tiếu Quang rốt cuộc không tính là người nhớn, giữa trưa đều về ký túc ngủ một hai tiếng, vậy mà Cố mẹ kế ngày nào cũng rình ngay lúc đó quấy rầy mộng đẹp, khiến cho người thiếu ngủ liền muốn chết như cậu tức đến cào tường.

Cậu nào có biết, mỗi ngày thú tiêu khiển duy nhất suốt một ngày cày bừa sml của Cố mẹ kế chính là được nghe giọng cậu ngái ngủ mắng y như đang làm nũng: “Cút đi, ông đây muốn ngủ!”. Mỗi lần nghe xong đều khiến Cố mẹ kế hưng phấn như được tiêm máu gà, hùng hục cày tiếp cả buổi chiều.

Kẻ đang yêu đúng là có mà……

※※※※※

Cố Gia Dương bận suốt hai tháng, Hoàng Tiếu Quang và Tiểu Tượng cũng ăn mì suốt hai tháng.

Hai người tính cả rồi, 100 hộp mì, mỗi người 50 hộp, một người mỗi ngày ăn 2 hộp, chưa đến một tháng là ăn hết. Nhưng ngon thế ngon nữa mà ăn mãi thì cũng chán không nuốt nổi, chưa nói chỗ này chỉ có quanh quẩn hai vị để thay đổi. Cho nên hai người thường xuyên nhìn chằm chằm thùng mì chưa mở hơn nửa ngày, sau đó khóc than “Hôm nay không muốn ăn.”

Vậy nên hai tháng cũng chưa ăn hết, luận về tình thì vẫn có thể thông cảm.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Nhìn mười mấy thùng còn lại, Tiểu Tượng suýt khóc: “Tiểu quỷ, ngươi nói xem khi nào ta mới ăn hết được thứ hàng rởm này chứ?”

Hoàng Tiếu Quang sâu sắc cảm thấy mình và tinh bột thật sự là bát tự không hợp =)), hết lu gạo lại đến mì ăn liền, lớn lớn nhỏ nhỏ cái nào cũng khiến linh hồn cậu run rẩy không ngừng: “Ta cũng không biết…… Thứ hàng này ta thật sự không muốn chạm vào.” Cậu bây giờ hễ thấy mì gói liền buồn nôn nửa ngày y như bà bầu bị nghén.

“Ăn hai tháng rồi mà thứ hàng rởm này vẫn chưa hết.” Tiểu Tượng thuần khiết ngước nhìn lên không trung, trên mặt đầy mộng ảo khát khao: “Nếu lúc ấy ngươi xoay cái xe đẩy, không đâm vào đó, thì ta đã có thể bớt đi một nửa gánh nặng…”

“Lời này phải để nói về ngươi chứ!” Hoàng Tiếu Quang nghe Tiểu Tượng trốn tránh trách nhiệm, cực kì mất hứng: “Nếu lúc ấy ngươi chịu phanh lại, chúng ta cũng đâu phải ăn nhiều như vậy.”

Tiểu Tượng nhảy dựng lên: “Này tiểu quỷ! Nếu ngươi lúc ấy không đuổi sát ta như vậy, thì ta đã có thể phanh được rồi!”

Hoàng Tiếu Quang nằm trên giường cười lạnh: “Nếu lúc ấy ngươi không khích ta đẩy xe thì sẽ xảy ra chuyện này sao?”

“Nếu không phải tại ngươi xách giỏ ngượng ngùng xoắn xuýt như đàn bà thì ta sẽ khích ngươi đẩy xe sao?”

“Làm ơn, rõ ràng ban đầu ngươi bảo ta lấy giỏ!”

……

Hai kẻ vô não cãi tới cãi lui như vậy, Tiểu Tượng nói Hoàng Tiếu Quang làm đồ nhiều mì quá, Hoàng Tiếu Quang nói Tiểu Tượng làm đổ nhiều hơn, cãi tới mức cuối cùng đánh nhau. Hai khuôn mặt bị đánh tới sưng lên, trên người cũng xanh xanh tím tím, mới không cam lòng ngừng tay, mỗi người dựa vào một cái ghế há mồm thở hổn hển.

Chờ nghỉ ngơi lát sau, hai người lại giống như hai con miêu nhỏ lao vào đánh nhau.

Hoàng Tiếu Quang khỏe mạnh, nhéo mặt Tiểu Tượng ra sức kéo; Tiểu Tượng giật mình, chuẩn xác đá trúng cái mông đã trọng thương vô số lần của Hoàng Tiếu Quang. Cuối cùng thật sự mệt đến ngón tay cũng không nhấc nổi, xả bớt oán khí xon hai người mới ngưng chiến quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu cosplay thi thể.

Người càng mệt càng dễ dàng đói, kịch liệt vận động nửa ngày không bao lâu bụng liền reo ùng ục, nhưng vừa nhìn mì gói ngập nhà, nghĩ lại vì thứ hàng rởm này mà mất công đánh nhau, hai người lại thở dài một tiếng hối hận muốn khóc……Nguồn: langsatti.wordpress.com

Má bà dì, về sau ai dám nhắc tới mì gói ta liền diệt kẻ đó!

※※※※※

Mặt trái xoan bị nhéo thành mặt mâm, Tiểu Tượng một tuần vẫn chưa hết sưng, quai hàm sưng thành như vậy cậu nói chuyện đều không nói sõi nổi.

Nhìn gương soi kỹ hốc mắt xanh tím của mình, Tiểu Tượng phẫn hận trừng mắt liếc tới Hoàng Tiếu Quang đang ôm mông trong phòng thong thả chơi điện thoại, trong lòng nghĩ thế nào cũng thấy chỉ đá mông thật sự là quá bất công, ai ngờ bên kia Hoàng Tiếu Quang đang ở thầm nghĩ tương tự: sao lúc trước chỉ đánh mỗi chỗ mặt chứ!

Đừng tưởng đánh nhau một trận phát tiết oán khí là có thể một lần nữa kề vai sát cánh, thực ra bọn họ vẫn bất mãn trong lòng, cho rằng đối phương hạ thủ thật quá đáng, không biết nể mặt mình.

Nhưng đánh nhau tiếp thì cũng ngại, nền hai người đổi sang lén lút đùa dai chọc tức đối phương. Tục ngữ nói quá chuẩn, báo thù không biết bao giờ mới xong được. Hôm nay nươi bẻ chân ghế dựa làm ta ngồi xuống ngã ngửa, ngày mai ta liền đem tất cả quần lót của ngươi làm ướt cho ngươi khỏi mặc…

Hai người cứ như vậy hỗn chiến, lúc đầu còn ra dáng người lớn trả thù, về sau thoái hóa thẳng tới trình độ nít ranh tiểu học. Nói dễ nghe là ôn lại một lần thời tiểu học ấu trĩ, nói khó nghe là hai kẻ không có IQ cắn xé lẫn nhau.

Sáng thứ bảy, Tiểu Tượng canh lúc Hoàng Tiếu Quang đang thay đồng phục của “Ship tới tận cửa” không chú ý liền dán 1 tờ giấy A4 lớn trên lưng cậu, mặt trên ghi chữ đen: “Dưa chuột nhỏ tươi rói đây, cần người bao dưỡng gấp!”, phối với bộ quần áo xanh lét kia quả thật khiến nhiều người mơ màng.

Tiểu Tượng nhìn Hoàng Tiếu Quang hồn nhiên đi làm, trên mặt liền treo lên nụ cười thắng lợi. Nhưng cậu ta nào ngờ sau lưng mình cũng có một tờ A4 ghi lời bài hát: “Tiểu Tượng ~ Tiểu Tượng ~ mũi ngươi thật là ngắn~~” Nguồn: langsatti.wordpress.com

Vì thế Tiểu Tượng cứ như vậy lưng mang lời hát kèm bốn ký tự lượn sóng đi đến phòng tự học của trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play