Nhìn thấy trái phải đều bị người chặn đường người án đen cũng không còn ý định muốn chạy trốn nữa, chỉ thấy gã cầm lấy chiếc mũ đen trên đầu cởi xuống, sau đó ngẩng đầu đồng thời cũng kéo khăn che mặt trên mặt mình xuống luôn.

“Các người cố ý sắp đặt bẫy để bắt được tôi?” Sau khi Tiếu Mịch Cầm lộ mặt ra không nhanh không chậm nhìn năm người bốn phía chặn mình đánh giá một hồi.

“Đúng thì sao?” Kha Manh đi lên trước nhìn Tiếu Mịch Cầm: “Cô không phải thích giả trang à? Sao không tiếp tục giả bộ vô tội nữa?” Tuy rằng nói người bị tình nghi chủ động nhận tội là chuyện tốt nhưng Kha Manh vẫn nghi ngờ thái độ này của Tiếu Mịch Cầm. (Truyện của Lại Trùng Cung)

Tiếu Mịch Cầm mỉm cười vuốt ve mái tóc khi cởi mũ ra: “Nếu các người đã biết là tôi thì cần gì phải lãng phí thời gian của nhau, nói chi hiện tại…” nói xong còn nhìn Toả Hồn mình đã lấy được: “Có nó tôi còn sợ các người không thành?”

“Nếu không sợ vậy cô cũng sẽ không để ý cùng chúng tôi trở về ngồi uống trà đúng không!” Tưởng Vũ đè bả vai Kỳ Thanh nhìn cô.

Tiếu Mịch Cầm không có trả lời mà ánh mắt lại chuyển hướng về phía Thẩm Hàn Lạc đang đứng cùng một chỗ với Doãn Tỉ Nguyệt: “Anh từ khi nào bắt đầu nghi ngờ em?” Cô vẫn luôn cảm thấy mình che giấu tốt, người bên cảnh sát sẽ không có khả năng nghi ngờ mình, nhưng chỉ có duy nhất Doãn Tỉ Nguyệt biết pháp thuật giống mình, cho nên không cần suy nghĩ cô cũng biết việc này nhất định có liên quan với Doãn Tỉ Nguyệt.

“Sau khi cô tập kích đám Kỳ Thanh tôi đã nhặt được gỗ hoa đào tôi đã khắc cho cô.” Giọng Doãn Tỉ Nguyệt vô cùng bình tĩnh, giống như Tiếu Mịch Cầm đối với hắn chỉ như một người xa lạ mà thôi.

“À…” Tiếu Mịch Cầm cười: “Thì ra đã biết sớm như vậy à…” Cô nói nhỏ một mình rồi sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám người đang vây mình bên trong: “Nhưng bây giờ thì sao? Cho dù các người có thể chứng minh tôi làm rớt hoa đào xuống ở hiện trường kia cũng chỉ nói lên tôi từng tới đó thôi không phải sao? Các người vốn không có chứng cứ tôi đánh bọn họ hôn mê…” nói xong cô còn dùng ngón tay chỉ ba người Kha Manh, Tưởng Vũ cùng Kỳ Thanh.

“Chúng tôi quả thật không thể chứng minh cô là hung thủ, nhưng chỉ riêng điểm này cũng đủ để giam giữ cô như một nghi phạm.” Thẩm Hàn Lạc nói xong liền bảo Tưởng Vũ cùng Kỳ Thanh tiến lên đưa người về.

“Chậm đã…” Tiếu Mịch Cầm né tay bọn họ nhìn về phía Thẩm Hàn Lạc: “Nếu ngay từ đầu các người đã nhận định tôi là hung thủ, vậy tại sao thời điểm ban ngày còn thả tôi đi? Thậm chí còn không tiếc để Doãn Tỉ Nguyệt giả thành nghi phạm?”

“Cô ngốc à, tất nhiên là để lừa cô rồi!” Kha Manh trợn mắt liếc nhìn.

“Lừa tôi?” Tiếu Mịch Cầm cười: “Có lẽ các người lừa tôi là thật đi, nhưng sao có thể đảm bảo các người không phải là người bị lừa?” Nói xong nhìn về phía Doãn Tỉ Nguyệt hỏi: “Em nói có đúng không Doãn học trưởng?”

Doãn Tỉ Nguyệt nghe vậy mặt cũng không biến sắc, chỉ thấy cậu đi tới gần Tiếu Mịch Cầm: “Giao Tỏa Hồn cho tôi.”

“Cho anh?” Giọng nói như đúng rồi của Doãn Tỉ Nguyệt làm Tiếu Mịch Cầm cảm thấy không thoải mái: “Tôi vất vả tìm được đồ tại sao phải chắp tay đưa cho anh?”

Doãn Tỉ Nguyệt nhướng mày: “Cô chẳng lẽ thật sự cho rằng nó có thể giúp cô trường sinh bất lão?”

Tiếu Mịch Cầm ngắm nhìn Toả Hồn trong tay, bước tới gần Doãn Tỉ Nguyệt: “Vậy thì sao?” Nhón mũi chân tiến tới gần nói bên tai Doãn Tỉ Nguyệt: “Đương nhện nếu học trưởng nguyện ý cưới em em sẽ tự nhiên mà tặng nó…”

Tuy nhiên không đợi Doãn Tỉ Nguyệt trả lời một cánh tay khác đã kéo eo cậu về sau, sau đó rơi vào trong cái ôm ấp của người nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play