Kỳ Thanh cầm hồ sơ đi tới bàn làm việc của mình, lại đụng phải Thẩm Hàn Lạc đang đi nhanh tới chặn lại.
“Người đâu?” Thẩm Hàn Lạc lo lắng hỏi.
Kỳ Thanh chỉ chỉ phòng bên cạnh, Thẩm Hàn Lạc nghe vậy lập tức đi vào nhưng lần này lại bị Kỳ Thanh ngăn cản.
“Sếp anh cứ nhìn thứ này trước đi?” Cậu ta mở bìa sơ mi đang cầm ra đưa qua, cùng lúc đó Tưởng Vũ, Kha Manh cùng với Tiếu Mịch Cầm cũng đuổi kịp tới.
Thẩm Hàn Lạc sau khi cầm lấy hồ sơ nhìn nhìn, nhưng thời gian lại như ngừng trôi. Ba người khác không biết lý do, tuy nhiên Kỳ Thanh lại rất rõ ràng, cho nên cậu ta cũng không hối thúc Thẩm Hàn Lạc.
“Chuẩn bị tư liệu để khởi tố Doãn Tỉ Nguyệt tội danh cố ý giết người.” Thẩm Hàn Lạc nói xong giao tài liệu lại cho Kỳ Thanh, sau đó đi về phòng của mình ở phía bên cạnh.
Thấy Thẩm Hàn Lạc rời đi rồi Kha Manh mới lấy vội hồ sơ trên tay Kỳ Thanh qua nhìn một lần: “Sao lại là cậu ấy chứ…” Khuôn mặt hiện ra biểu tình hiện thực quá tàn khốc.
“Này gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong hiểu không?” Tưởng Vũ ngược lại rất bình tĩnh như đã chấp nhận chân tướng sự thật.
“Được rồi, mấy người cũng đừng ở đây nói lung tung nữa.” Kỳ Thanh lấy tài liệu về rồi nói: “Từng người một đi chuẩn bị tư liệu cần dùng đi!” Nói xong mới nhớ Tiếu Mịch Cầm còn đứng một bên, vì thế tiến lên nhìn cô: “Xin lỗi hôm nay đã gây phiền phức cho cô, nếu không ngại có thể lưu lại uống ly cà phê.” (Truyện của Lại Trùng Cung)
Uống cà phê? Tiếu Mịch Cầm nghe Kỳ Thanh nói xong mà giật mình, sau đó thản nhiên lắc đầu: “Không được, em còn có tiết phải về học, hẹn gặp lại ba vị cảnh sát!” Nói xong còn thật sự xoay người rời khỏi tổ chuyên án, đói với chuyện của Doãn Tỉ Nguyệt một câu cũng không nhắc tới.
“Cổ không phải thích Trực Thụ sao, sao bây giờ lại làm như không có tí quan tâm nào?” Nhìn hành vi nói đi làm đi của Tiếu Mịch Cầm Kha Manh có vẻ khinh thường: “Làm bộ nũng nịu cho ai xem chứ?” Nhớ tới vừa rồi ở phòng phỏng vấn mình bị Tiếu Mịch Cầm nói cho nhẹn lời, Kha Manh thật sự nhìn không quen.
“Làm việc đi!” Tưởng Vũ vỗ vỗ bả vai Kha Manh nhắc nhở. Kha Manh định thần lại rồi mới phát hiện Kỳ Thanh đã sớm về vị trí của mình làm việc.
Ở trong phòng cách cách Doãn Tỉ Nguyệt yên lặng ngồi một mình, tay phải xoay đoá hoa đào được khắc từ gỗ trên mặt bàn.
Thẩm Hàn Lạc mở cửa ra, nhìn thấy bức tranh yên bình và xinh đẹp này, sau đó hắn đi tới phía trước duỗi tay đặt lên vai Doãn Tỉ Nguyệt, tiếp đến dựa sát vào hôn lên con người như bức tranh tĩnh mặc kia.
“Tỉ Nguyệt…” Sau khi lưu luyến không rời buông người ra mới nhỏ giọng gọi.
Doãn Tỉ Nguyệt không có trả lời hắn, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn người phía trước mặt.
Sau khi thấy ánh mắt hơi mê man của Doãn Tỉ Nguyệt nhìn mình, Thẩm Hàn Lạc nhịn không được đưa tay tới nắm lấy bàn tay ấy.
“Tôi hiện thi là nghi phạm.” Doãn Tỉ Nguyệt nhìn Thẩm Hàn Lạc nói, nhưng cũng không rút tay khỏi tay Thẩm Hàn Lạc.
Thẩm Hàn Lạc gật đầu ý bảo hắn biết rồi, nhưng sau đó cũng không thấy hắn có ý định kéo ra khoảng cách giữa hai người…
Sau 11 giờ khuôn viên trường Z đại bắt đầu trở nên yên tĩnh, ký túc xá học sinh ngoài đèn đường thì mọi ánh đèn đều tắt, đôi khi còn truyền tới tiếng nói chuyện nhưng sau tiếng hét của người quản lý thì mọi thứ đều dừng lại.
Khoảng chừng hơn mười phút, toàn bộ ký túc xá đều yên lặng giống như nhau. Nhưng lúc mọi người đang tiến vào mộng đẹp thì có một bóng đen lại xuất hiện ở ngoài hành lang, bởi vì hắn từ đầu tới chân đều bị áo choàng đen che lấy, cho nên cũng không ai có thể thấy rõ được diện mạo của người vừa tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT