Kỳ Thanh ở trong tổ vẫn mặc áo blouse trắng, chỉ thấy tay trái của cậu ta đang cắm ở trong túi áo, tay phải cầm một ly gốm sứ từ cửa sổ nhìn hai người đang cùng tiến vào.
“Bọn họ đâu rồi?” Thẩm Hàn Lạc nhìn lướt một vòng trong văn phòng không thấy mấy người khác mới hỏi.
“Đều ở bên trong.” Kỳ Thanh nâng ly lên uống một ngụm rồi mới trả lời.
Thẩm Hàn Lạc gật đầu rồi nói với Doãn Tỉ Nguyệt: “Anh vào xem, em ở đây chờ một chút.”
“Được!”
Thấy Doãn Tỉ Nguyệt gật đầu rồi Thẩm Hàn Lạc mới rời đi.
“Chúng ra hình như không không có đề tài để nói chuyện.” Kỳ Thanh nhìn theo bóng dáng của Thẩm Hàn Lạc sau khi biến mất mới nhìn về phía Doãn Tỉ Nguyệt nói.
“Đúng vậy.” Doãn Tỉ Nguyệt không phủ nhận.
“Muốn một ly không?” Kỳ Thanh quơ quơ cái ly trong tay hỏi.
“Cảm ơn, nhưng tôi không có thói quen uống cà phê.” (Truyện của Lại Trùng Cung)
Kỳ Thanh gật đầu đặt cái ly trên bệ cửa sổ: “Tôi khi còn nhỏ đã từng tới núi Lưu Dận.”
“Ồ?” Nghe Kỳ Thanh nói Doãn Tỉ Nguyệt có chút giật mình, bởi vì đường đi tới núi Lưu Dận vô cùng phức tạp, càng đừng nói tới việc lên núi, điều này làm cho Doãn Tỉ Nguyệt không thể không nghiêm túc đánh giá người trước mặt này.
Kỳ Thanh khẽ cười nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, hiểm nhiên cậu ta cũng không nghĩ tiếp tục đề tài này nữa.
Doãn Tỉ Nguyệt thấy thế cũng không có ý muốn truy vấn.
“Cho cậu xem một món đồ.” Đột nhiên Kỳ Thanh xoay giời đi tới trước máy tính của Kha Manh mở thứ bên trong ra: “Cậu có gì muốn nói không?”
Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, chỉ là ẳng lặng nhìn hình ảnh mình trộm món đồ rớt bên người Kỳ Thanh giấu đi. Cậu biết rằng cho dù ai nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng sẽ cảm thấy cậu rất có vấn đề, mặc dù người xuống tay với ba người Kỳ Thanh không phải cậu, nhưng cậu cũng có thể quen biết người đã ra tay.
Lúc này cậu mới hiểu được câu mà Thẩm Hàn Lạc nói trong xe là có ý gì.
“Vì cái gì cậu ngày đó không nói ra?” Kỳ Thanh mặt vẫn bình tĩnh như cũ hỏi.
Bởi vì bên trong tổ chuyên án mỗi nơi đều có cameras lớn bé do Kha Manh lắp đặt, nhưng do trong phòng giải phẫu của cậu ta công việc quá mức độc đáo nên mới may mắn thoái khỏi. Tuy nhiên nói tới cũng vừa khéo, ngày đó khi Tưởng Vũ cùng Kha Manh vừa nghe thấy tiếng chạy tới đã bị người đánh gục trên mặt đất, lúc ấy vừa lúc tay Kha Manh đang cầm camera mini định nghiên cứu cứ thế lại gắn vào bên ngoài thùng rác trong phòng.
Doãn Tỉ Nguyệt lấy hoa đồ được khắc từ gỗ trong người đưa ra: “Nếu các người quay được tôi vậy trước đó cũng quay được người khác rồi đi?”
“Tiếc là không có.” Kỳ Thanh lắc đầu: “Đối phương sau đi đánh gục bọn Tiểu Manh liền đi tới hướng khác vòng qua chỗ camera, chúng tôi thậm chí còn không rõ người đó là nam hay nữ nữa.”
“Tôi vậy chẳng phải vinh hạnh trở thành người hiềm nghi lớn nhất sao.” Doãn Tỉ Nguyệt đưa món đồ cho Kỳ Thanh: “Vậy kế tiếp tôi nên tiếp nhận thẩm vấn của các anh sao?”
Kỳ Thanh nhún vai không có trả lời.
“Kỳ Thanh cậu còn cà phê không?” Lúc này Tưởng Vũ từ bên trong đi ra xoa trán hỏi.
“Cậu sao lại ra trước vậy?” Kỳ Thanh mở ngăn kéo của mình đưa cho hắn một bịch cà phê ba trong một: “Chỉ có loại này, cậu uống tạm trước đi!”
Tưởng Vũ gật đầu nhận lấy rồi bưng cái ly trên bàn mình lên: “Cô gái kia thật sự không xong, tôi cùng Tiểu Manh dùng hết biện pháp rồi nhưng cô ta vẫn không cho khẩu cung.”
“Thế à?” Kỳ Thanh vuốt vuốt cằm suy tư: “Có lẽ tôi có biện pháp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT