Hiện tại người ở trên màn hình tuy rằng đang ngồi xổm đưa lưng về phía màn hình nhưng Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh liếc mắt cũng có thể nhận ra đó là Doãn Tỉ Nguyệt.
Đây là lúc ba người hôn mê ở phòng giải phẫu Doãn Tỉ Nguyệt đi lại cứu bọn họ, chỉ thấy lúc ấy mọi người đều bị chặn ngoài cửa, sau đó Doãn Tỉ Nguyệt đi tới trước ba người bọn họ nhìn một lần, sau đó đi tới bên cạnh Kỳ Thanh ngồi xổm xuống. Cứ tưởng rằng cậu ấy muốn nâng Kỳ Thanh dậy, nhưng mẫu cậu ấy lại xoay người nhặt món đồ ở bên cạnh bả vai Kỳ Thanh bỏ vào trong túi của mình.
“Tiểu Manh phóng to hình ảnh lên, xem thử đó là cái gì?” Xem xong một loạt động tác của Doãn Tỉ Nguyệt, Thẩm Hàn Lạc càng nhíu chặt mày lại.
Kha Manh gật đầu rồi bắt đầu hành động, tuy nhiên thử vài lần xong, mặt liền chán nản nhìn Thẩm Hàn Lạc: “Sếp trình độ của tôi chỉ có thể tới đây.”
“Vì sao?” Nhìn hình ảnh có chút không rõ ràng, Thẩm Hàn Lạc có chút không hài lòng: “Cô không phải từ trước tới nay đều tự xưng mình là cao thủ máy tính sao?”
“Ngay cả cao thủ máy tính cũng các thiên thời địa lợi nhân hoà phối hợp nha!” Kha Manh chỉ ngón tay vào màn hình: “Cameras hiệu quả quá kém ảnh hưởng nghiêm trọng tới trình độ hậu kỳ của tôi đó.”
Thẩm Hàn Lạc hiểu rồi: “Vậy cô vì sao không cần cái phân giải cao?” (Truyện của Lại Trùng Cung)
Nghe vậy, Kha Manh tức giận trừng hắn: “Làm ơn đi, tôi làm gì có kinh phí chứ!”
Thẩm Hàn Lạc gật đầu: “Tôi sẽ xin giúp cô.”
“Thật hả?” Sau khi đạt được mục đích Kha Manh cười tới cong cả mắt: “Cảm ơn sếp! Sếp tốt nhất, moah moah!”
Lời khen tặng của Kha Manh làm Thẩm Hàn Lạc lạnh run, trực tiếp chọn làm lơ. Sau đó tầm mắt lại quay về thứ đã được phóng to trong tay Doãn Tỉ Nguyệt.
“Cô cảm thấy đây là cái gì?” Hắn nhìn một hồi cũng không biết Doãn Tỉ Nguyệt rốt cuộc là đã nhặt thứ gì?
“Tôi cũng không rõ lắm… cảm giác giống như hình hoa mai…” Kha Manh nhếch đầu, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ trên bàn: “Nhìn lại thì lại giống một đồng tiền xu…”
Lúc hai người đang ngồi ở trước màn hình máy tính tiếp tục nghiên cứu, Kỳ Thanh đi ra: “Các người có ai có thời gian vào giúp tôi?”
Thẩm Hàn Lạc cùng Kha Manh vừa nghe, đồng thời quay đầu lại nhìn thấy Kỳ Thanh vẫn mặc đồ giải phẫu, tay vẫn đeo bao tay cao su, chẳng qua lúc này tay phải của cậu ta đang cầm dao phẫu thuật, tay trái cầm nhíp chuyên dụng, nhìn không cẩn thận còn tưởng cậu ta đang dùng cơm Tây.
“Kỳ Thanh cậu có phải cần người giúp ghi chép quá trình giải phẫu thi thể?” Kha Manh mặt háo hức nhìn Kỳ Thanh hỏi.
“Là con gái đừng có suốt này máu me như vậy!” Thẩm Hàn Lạc đứng dậy đi tới trước mặt Kỳ Thanh: “Chuyện gì?”
“Tôi hiện tại không rảnh tay, anh giúp tôi lấy điện thoại gửi video cho đội trưởng vương khoa hình sự với.”
Kha Manh nhảy tới trước mặt Kỳ Thanh: “Kỳ Thanh cậu không phải phạm tội gì bị lão Vương bắt được đi!”
“Đừng quan tâm cổ, đầu óc đạt tới độ ảo tưởng như vậy không đi viết tiểu thuyết thật là tổn thất của quốc gia.” Thẩm Hàn Lạc lập tức đi tới bàn làm việc của Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại của cậu ta: “Mật mã là gì?”
Kha Manh lè lưỡi: “Tôi từ bỏ con đường làm tiểu thuyết gia ơi bên cạnh mấy người các anh uổng phí thời gian, các anh vậy mà không cho phép tôi giải trí bát quái một chút hả?”
“Đi tìm Tưởng Vũ chơi với cô.” Kỳ Thanh trực tiếp lựa chọn hy sinh vị đồng nghiệp không có ở đây, sau đó nói mật mã cho Thẩm Hàn Lạc.
Sau khi biết mật mã Thẩm Hàn Lạc nhanh chóng mở di động tìm video Kỳ Thanh nói: “Này không phải chuyện phát sinh tranh cãi ở quãng trưởng âm nhạc thời gian trước sao?” Nói nghe camera theo dõi bên kia bị trục trặc, bởi vậy không có quay được toàn bộ quá trình, do đó khoa hình sự bên kia lấy được bằng chứng có chút khó khăn.
Kỳ Thanh gật đầu: “Tôi nghĩ nó sẽ có ích với Vương đội bọn họ.”
Sáng nay lúc đi làm gặp được một người bạn nghe cậu ấy nói ngày đó ở lầu hai ở quán cà phê trong quãng trường dùng máy quay phim mới mua quay thử cảnh chung quanh, vì thế Kỳ Thanh bảo cậu ấy xem thử có cảnh tranh cãi vào ngày hôm đó không, kết quả không nghĩ tới vừa hay lại có, bạn của cậu ta liền gửi video tới. Nhưng mà không nghĩ tới lại quên mất, sau khi làm việc mới nhớ tới việc này.
“Được, tôi gửi ngay.” Thẩm Hàn Lạc sau khi cắm cáp sạc bỏ file vào USB rồi để điện thoại di động của Kỳ Thanh lại cho cậu ta, lúc quay người đi tới văn phòng thì phải hỏi Kha Manh: “Tiểu Manh, đối diện với thi thể của Lý Mộng có phải có một cái hành lang trong suốt không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT