Hàng chục hàng trăm bàn tay chen chúc lấn tới, Thẩm Hàn Lạc theo phản xạ rút súng nhắm ngay mấy bàn tay đang vươn tới định nổ súng thì bị Doãn Tỉ Nguyệt nhanh tay ngăn lại.
“Vô dụng thôi, đạn thường không có tác dụng…” Doãn Tỉ Nguyệt nói xong tay phải giơ lên không trung vẽ một hình tròn lớn, sau đó dừng lại ở phía trung tâm kêu: “Tán—-“ sau đó Thẩm Hàn Lạc nhìn thấy mấy cánh tay ấy tất cả đều biến mất không thấy đâu.
“Đi mau…” Doãn Tỉ Nguyệt nhắc nhở Thẩm Hàn Lạc vẫn đứng yên tại chỗ: “Nếu không tìm được lối ra chúng ta sẽ bị nhốt vĩnh viễn ở chỗ này.”
Thẩm Hàn Lạc sau khi nghe xong lập tức tiến lên đi song song với cậu ấy: “Cậu không phải nói có thể ném tinh thạch xuống sao?” Theo những lời lúc trước của Doãn Tỉ Nguyệt thì cầm tinh thạch trong tay thì mới có thể thấy những hình ảnh hiện tại, cho nên nếu vứt tinh thạch đi hắn có thể thấy lại những tình cảnh bình thường đi.
“Không còn kịp rồi.” Không ngờ khi nghe Thẩm Hàn Lạc nói Doãn Tỉ Nguyệt đã lập tức bác bỏ: “Lúc vừa mới bắt đầu thì anh có thể ném đi, nhưng giờ anh đã thấy những thứ vừa rồi, cho nên chỉ có thể tìm đường ra, hoặc tìm được kẻ chủ mưu gây ra ảo cảnh này rồi phá vỡ nó.”
Thẩm Hàn Lạc cuối cùng cũng hiểu rõ tính nguyên Trịnh của vấn đề nên chọn cách im lặng, điều hắn cần nghĩ bây giờ là kế tiếp phải làm gì mới đúng? Mơ hồ hắn có thể nói rằng cứ tiếp tục như thế này thì sẽ mãi mãi không kết thúc được.
Tiếng nước chảy xuống vẫn vang lên không ngừng, càng đi tới phía trước càng phát hiện xung quanh ngày càng lạnh.
“Anh còn ổn không?” Doãn Tỉ Nguyệt dựa vào ánh ánh mỏng manh trên đồng học thấy Thẩm Hàn Lạc kéo chặt áo khoác của mình thì mới hiểu ra khí lạnh ở nơi này đã làm thân thể hắn chịu không nổi.
Trong giây tiếp theo Doãn Tỉ Nguyệt không chút nghĩ ngợi vòng tay trái của mình cầm tay phải đã trở nên lạnh đi của Thẩm Hàn Lạc, tức khắc đối phương liền cảm thấy một luồng khí nóng đang dần dần truyền vào thân thể của mình. (Truyện của Lại Trùng Cung)
“Cố chịu một chút.” Doãn Tỉ Nguyệt giống như không có gì đi tới phía trước, hai mắt vẫn chú ý biến hoá xung quanh.
Thẩm Hàn Lạc bị người ta nắm tay mà giật mình, giờ phút này rất muốn thấy dáng vẻ của người bên cạnh, nhưng tất cả đều vô ích, nếu không phải cảm giác trên tay vô cùng chân thật hắn đã cho rằng người này đã bị bóng tối nuốt chửng.
Lúc hai người đi dọc theo con đường đột nhiên nghe thấy tiếng nước trở nên rõ ràng hơn, ngay sau đó nhìn thấy một luồng ánh sáng chói mắt làm cho cả hai không thể không nhắm mắt lại.
Tiếng nước róc rách, chim hót dễ nghe, hương thơm bốn phía… chờ tới khi Thẩm Hàn Lạc mở sét ra đã phát hiện mình đang ở trong một khung cảnh thiên nhiên thuần khiết có hoa thơm chim hót, non xanh nước biếc.
“Tỉ Nguyệt? Tỉ Nguyệt cậu ở đâu?” Thẩm Hàn Lạc phát hiện Doãn Tỉ Nguyệt biến mất nên bắt đầu kêu to bốn phía, nhưng cho dù đã kêu vài lần cũng không có tiếng trả lời.
Đúng lúc Thẩm Hàn Lạc đang lo lắng muốn đi chung quanh tìm người thì phát hiện một con thỏ nhỏ màu trắng chạy trước mắt hắn, hắn nhận ra đó là con thỏ của Doãn Tỉ Nguyệt.
“Nhóc con mày biết Tỉ Nguyệt đang ở đâu không?” Hắn ngồi xổm xuống nhìn thỏ con hỏi, nhưng sau câu hỏi hắn lại tự cười, con thỏ sao có thể hiểu hắn nói gì cơ chứ?
Thẩm Hàn Lạc duỗi tay định bế con thỏ lên bắt đầu dọc theo bờ sông mà đi, tuy rằng không rõ ràng cho lắm nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác phải đi theo con đường này.
Hai bên đường mọc đầy cỏ xanh cùng đủ loại hoa rất đẹp nhưng lại không biết đen, thỉnh thoảng lại có đàn bướm nhẹ nhàng bay lượn nhảy múa bên trên những đóa hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT