Vì đã mất đi một ít ham muốn, thụ Hải Đường bắt đầu cân nhắc làm hộ chiếu chuyển đến Tấn Giang cách vách.
Nghề không thành tích đã không còn quan trọng nữa.
Chỗ hộ chiếu hữu tình nhắc hắn: "Phải suy nghĩ kỹ vào đấy, không bằng cậu thử nghiệm trước rồi lại quyết định đi."
Thụ Hải Đường nghĩ nghĩ, nói: "Được."
45.
Thụ Hải Đường xách valy vào khu thử nghiệm Tấn Giang.
Hắn liếc nhìn tấm biển xanh mơn mởn bên cạnh, cảm thán với □□: "Không khí ở đây rõ ràng tinh khiết hơn nhiều."
□□: "□□□□□□."
Thụ Hải Đường: "?"
Hắn hơi nghi ngờ, cúi đầu sờ lên □□ mình, rồi lại sờ □□ mình.
□□: "□□□□□."
46.
Sau một hồi, có nhân viên công tác kéo hắn vào khu quản giáo, sâu xa nói với hắn: "Cậu không nên sờ những chỗ từ cổ trở xuống ở nơi công cộng, ảnh hưởng không tốt."
Thụ Hải Đường: "?"
47.
Hơi không hợp khí hậu, chỉ đành dẹp đường về phủ thôi.
48.
Mông đã có thể không cần dựa vào kích thích, tự mình dùng suy nghĩ bò ra một nửa rồi.
Bất kể ra sao, bây giờ họ còn chung sống rất hài hoà với nhau.
Thụ Hải Đường nằm lên ghế trên bờ cát, đối phương chui ra, bôi kem chống nắng cho tấm lưng nuột nà của hắn.
Thụ Hải Đường cảm nhận đôi tay đang vuốt ve sau lưng mình, không kìm được hỏi Mông: "Anh có khả năng có ham muốn với tôi không?"
Mông: "..."
Thụ Hải Đường im lặng một hồi, nói: "Hình như tôi hỏi lạ quá."
Thôi, cứ sống vậy cũng không sao.
Thế nào rồi cũng quen.
49.
Mông nghĩ xong, thò tay nhéo nhéo chỗ mình sống nhờ, bảo: "Nếu linh hồn tôi có nửa người dưới, chắc là sẽ có đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT