Khí hậu trong núi Tây Nam ôn nhuận, tuy là mùa đông, hoa cỏ lại nở rất tươi tốt, Tạ Phùng Thù cắn một mảnh lá trúc, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ trước nhà trúc.
Y hiện tại lại khôi phục thành bộ dáng lười nhác trước sau như một, nhìn một đám khỉ tạt trước mặt nhảy dê trên bãi cỏ, một mặt hồi tưởng lại cỗ sát ý bất thình toát lúc mình đối mặt với tượng đá Xi Vưu.
Có lẽ là bởi vì núi Vô Minh biển núi mây mù, ngăn cách thiên địa trần thế, Tạ Phùng Thù ở trên núi nhàn rỗi trốn mấy trăm năm, chưa từng thấy lệ khí vô duyên vô cớ như vậy, hiện tại nghĩ đến vẫn là không hiểu ra sao.
Y suy nghĩ trong chốc lát không có đầu mối, lại buồn chán cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Chỗ vừa rồi bị Giáng Trần nắm chặt.
Giáng Trần khí lực không lớn, hoặc là nói căn bản không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng đụng phải cổ tay Tạ Phùng Thù, cũng chỉ có một ít công phu, nhưng đầu ngón tay hắn quá lạnh, thế cho nên Tạ Phùng Thù luôn cảm giác cỗ hàn ý kia đến nay vẫn còn lưu lại trên tay mình.
Tạ Phùng Thù cảm thấy, Giáng Trần hẳn là phát hiện ra cái gì đó.
Tạ Phùng Thù quay đầu lại. Trào Khê chê bên ngoài có quá nhiều người, về phòng ngủ trưa; Giáng Trần không biết đi đâu.
Cái chết của Tử Mẫu Quỷ, mộc bài Vu Chử, bây giờ lại thêm một tượng đá Xi Vưu, từ khi xuống núi tới nay hết bí ẩn này đến bí ẩn khác. Tạ Phùng Thù cố gắng làm rõ mối liên hệ giữa hai người một chút, một bóng người bỗng nhiên chặn ánh mặt trời trước mặt y.
Tạ Phùng Thù ngẩng đầu, trong tay Yến Hạ cầm một cái chén gốm chứa đầy nước trong, đưa tới trước mặt Tạ Phùng Thù.
“Cho ta?”
Yến Hạ gật gật đầu, thanh âm rất nhỏ: “Nơi này quá nóng. ”
Nàng nói không lưu loát, tựa hồ là sợ Tạ Phùng Thù nghe không hiểu, lại giơ ngón tay chỉ vào mặt trời. Tạ Phùng Thù tiếp nhận nước uống một ngụm, nhướng mày với Yến Hạ, nói: “Thật ngọt ”
Kỳ thật bất quá chỉ là một chén nước mát, nhưng ngữ khí của y khoa trương, Yến Hạ bị y chọc đến nhịn không được cười rộ lên, lộ ra khóe miệng hai cái xoáy lê. Tạ Phùng Thù cũng cười cười, chỉ vào những đứa trẻ khác đang đùa giỡn cách đó không xa.
“Không đi chơi sao?”
Yến Hạ cũng nhìn thoáng qua, lắc đầu: “Ca ca nói phải chiếu cố hai người. ”
Hai huynh muội này thật chân thành, sợ khách nhân từ phương xa có một chút sơ suất, Tạ Phùng Thù nhịn không được bật cười, trong lúc vô tình cúi đầu đảo qua, lại nhìn thấy bên hông Yến Hạ treo mộc bài nhỏ.
Y vỗ vỗ bãi cỏ: “Có muốn ngồi một lát không?”
Yến Hạ do dự một chút, ngồi xuống bãi cỏ trước mặt Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù mở miệng nói: “Muội và ca ca muội đều nói tiếng quan thoại rất tốt. ”
Yến Hạ gật gật đầu: “A Nương cũng giống như các huynh, từ bên ngoài núi đến. ”
Tạ Phùng Thù sửng sốt, lập tức hiểu ý của nàng: “A Nương muội không phải tộc nhân?”
“Không. A gia nói, A Nương là mùa xuân đến, cha đi ra ngoài săn bắn, ở trên núi gặp được a nương bị gấu đen đánh bị thương, cha bắn chết gấu đen, đưa nương về.”
Đại khái chính là một nam tử ngoại tộc cùng thiếu nữ gặp nạn, giống như câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết. Yến Hạ nói rất chậm, Tạ Phùng Thù nghe xong, lại hỏi: “Cha và mẹ của muội đâu? ”
“Bị sơn thần mang đi.”
Yến Hạ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh mặt trời trắng đến gần như trong suốt. “Sau khi muội sinh ra thân thể A Nương vẫn không tốt, cha đi vách núi hái thuốc, cũng không trở về, ca ca nói cha là bị sơn thần mang đi, mùa đông năm đó, a nương cũng bị sơn thần mang đi.”
Tạ Phùng Thù ngẩn ra, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Ánh mặt trời buổi chiều có chút phơi nắng, y ngồi thẳng người thay Yến Hạ che ra bóng râm, ôn nhu nói: “Muội có một người ca ca tốt.”
Yến Hạ có chút kiêu ngạo ngẩng mặt lên: “Tất cả mọi người trong tộc đều nói như vậy——” Nàng dừng lại, lập tức lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ Ba Âm thúc thúc. ”
Ba Âm.
Tạ Phùng Thù thần sắc khẽ động: “Ba Âm thúc thúc này là ai? ”
Yến Hạ có chút khó hiểu nhìn Tạ Phùng Thù: “Chính là thúc thúc đó, em trai của cha, thúc thúc của ta.”
Nàng cho rằng mình không quen thuộc với quan thoại mà nói sai, rụt rè nhìn Tạ Phùng Thù: “Không đúng sao?”
“Đúng.” Tạ Phùng Thù cười như trấn an người khác, lại hỏi, “Ba Âm thúc thúc hiện tại ở trong tộc sao? ”
Yến Hạ do dự một chút: “Hôm trước cùng a gia cãi nhau một trận, thật hung dữ, vào núi săn thú, còn chưa trở về.”
Núi Tây Nam hiểm trở, vào núi săn bắn một hai ngày không trở về là chuyện bình thường, Tạ Phùng Thù dừng một chút, hỏi: “Tại sao thúc thúc không thích ca ca muội, có thể nói cho huynh biết không?”
Yến Hạ thành thật trả lời: “Hình như là bởi vì không thích A Nương, hắn thường nói ngoài núi cũng không phải người tốt, A Nương là yêu quái bên ngoài ——”
Yến Hạ còn chưa nói xong, nhớ tới đại ca ca trước mắt này cũng là từ bên ngoài, nhất thời mặt đỏ bừng, Tạ Phùng Thù nhìn ra sự quẫn bách của nàng, không chút khúc mắc cười cười.
Yến Hạ cúi đầu nhỏ giọng nói: “A Nương muội mới không phải yêu quái, ca ca nói, nàng là người xinh đẹp nhất trên đời này.”
Nói xong, phảng phất như sợ Tạ Phùng Thù không tin, lại lặp lại một lần nữa: “Xinh đẹp nhất, trong nhà còn có chân dung của nàng, là do cha vẽ.” Một bộ dáng Tạ Phùng Thù nếu không tin, sau một khắc liền có thể lôi kéo người đi xem dáng vẻ.
Tạ Phùng Thù trịnh trọng gật gật đầu với đứa nhỏ này, nghiêm túc trả lời: “Ừm, a nương của muội nhất định rất xinh đẹp. ”
Yến Hạ ngượng ngùng nở nụ cười, nàng cũng giống như Yến Nam, cười rộ lên, ánh mắt rạng rỡ, giống như một con nai con, Tạ Phùng Thù sờ sờ đầu nàng.
“Đi chơi đi.”
Yến Hạ nhìn thoáng qua đám trẻ con đang đùa giỡn, cuối cùng vẫn gật gật đầu, đứng dậy chạy về phía bạn bè, Tạ Phùng Thù ở phía sau nàng kiên nhẫn dặn dò: “Chạy chậm một chút. ”
Chờ đến khi nhìn Yến Hạ đến trong đám người, Tạ Phùng Thù mới quay đầu lại. Y nhìn quanh một vòng, đang định trở về nhà trúc, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa giữa rừng trúc có một đạo bạch y.
Hóa ra chạy đến đó.
Tạ Phùng Thù rảnh rỗi không có việc gì, dứt khoát vung tay lên rừng, đứng dậy cũng đi về phía bên kia. Giáng Trần trong rừng trúc thu hồi ánh mắt, thẳng đến khi Tạ Phùng Thù đi tới trước mặt.
Bốn phía không có người, Tạ Phùng Thù trực tiếp mở miệng nói: “Ta biết Ba Âm là ai, là thúc thúc của Yến Nam và Yến Hạ, bất quá quan hệ của bọn họ không tốt —— chậc, đoạn này có chút dài, chờ trở về sẽ nói với ngươi. ”
“Còn nữa, theo lý thuyết Tinh La Mệnh Bàn là tiên khí, nếu nó ở đây, ta hẳn là có thể nhận ra khí tức của nó, nhưng ở trong thôn vòng lâu như vậy, ta một chút cũng không cảm giác được.”
Y hướng Giáng Trần bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chẳng lẽ cái chết của Tử Mẫu Quỷ không liên quan gì đến la bàn, chúng ta đến nhầm chỗ rồi sao?”
Y nói nhiều như vậy, dừng lại mới phát giác người trước mặt một câu cũng không nói, lúc này vừa an tĩnh lại, chỉ có gió thổi qua tiếng lá trúc xào xạc.
Tạ Phùng Thù có chút xấu hổ ho khan một tiếng, hỏi: “Ngươi có phát hiện gì không? ”
Giáng Trần gật gật đầu, ngồi xổm xuống đào ra một khối bùn đất.
Bùn đất ẩm ướt, dính vào đầu ngón tay Giáng Trần, Giáng Trần cũng không thèm để ý, lấy một chút bùn đất đặt vào chóp mũi Tạ Phùng Thù. Tay hắn thon dài mà xương khớp rõ ràng, bỗng nhiên tới gần như vậy, Tạ Phùng Thù theo bản năng ngửa ra sau.
Giáng Trần tay dừng ở giữa không trung, giương mắt nhìn Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù không hiểu sao chột dạ, ha ha nói: “Ta tự mình cầm là được rồi.”
Nói xong liền muốn lấy bùn trong tay Giáng Trần, Giáng Trần lại thu tay về một chút.
Dưới vẻ mặt mê hoặc của Tạ Phùng Thù, Giáng Trần dừng một chút, rốt cục mở miệng nói: “Bẩn. ”
“…” Tạ Phùng Thù nhìn Giáng Trần trên tay cọ cọ bùn, có chút khó tin hỏi, “Ngươi sợ ta làm bẩn tay? ”
Y đối với đôi mắt bình tĩnh không sóng kia của Giáng Trần, lại cảm thấy có chút khó hiểu. Giáng Trần trầm mặc một lát, nói: “Bùn đất này rất kỳ quái.”
Lực chú ý của Tạ Phùng Thù một lần nữa được kéo trở về, cũng không rối rắm nữa, cúi đầu ngửi bùn đất trên tay Giáng Trần.
Y ngửi một lát, cũng phát hiện không đúng.
Bùn đất ẩm ướt vốn nên mang theo mùi ẩm ướt và tanh, nhưng đất trên tay Giáng Trần mang theo một mùi khô chói mũi, giống như mùi lưu huỳnh.
Tạ Phùng Thù ngồi xổm người rút một gốc trúc non vừa mới toát ra dưới chân.
Phỏng chừng là thời gian rơi xuống đất không lâu, trúc vừa mới đến bắp chân, rất mảnh khảnh. Tạ Phùng Thù cực kỳ kiên nhẫn, từng chút từng chút đào xuống, càng xuống mùi đất cháy càng nồng đậm, tầm độ nửa chén trà, Tạ Phùng Thù rốt cục đào được đáy trúc.
Trống rỗng.
Không rễ không thân, một gốc trúc mới chỉ giống như một cây gậy cắm trong bùn đất, lại hết lần này tới lần khác xanh biếc nhỏ giọt, lá trúc tươi sống trong gió lay động.
Tạ Phùng Thù nghĩ đến một khả năng, còn chưa lên tiếng Giáng Trần liền phảng phất đoán được, nói: “Không có quỷ khí, không có yêu khí, đều là người. ”
Không sai, Tạ Phùng Thù là người trong ba người tiếp xúc nhiều nhất với tộc nhân Vu Chử, y cũng không nhận ra trên người bọn họ có một chút tà từ, đều là nhân khí tươi sống.
“Yên lặng quan sát kỳ biến đi.” Giáng Trần đã đi xuống chân núi, “Ba Âm hiện tại đang ở trong thôn?”
“Không có, nói là vào núi.”
Tạ Phùng Thù đi theo phía sau Giáng Trần: “Mộc bài của hắn đâu? ”
Giáng Trần từ trong tay áo lấy ra tấm mộc bài đưa cho Tạ Phùng Thù.
Mộc bài trơn bóng như mới, vết máu dính trên mặt đã không còn, nếu bình thường Tạ Phùng Thù tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng chuyện vừa rồi còn rõ ràng trước mắt, trong chớp mắt, Tạ Phùng Thù chợt tỉnh ngộ: “Ngươi ở trong sơn động không chịu đem nó giao cho ta, cũng là cảm thấy bẩn? ”
Giáng Trần thả bước dừng lại, vẻ mặt Tạ Phùng Thù khiếp sợ chờ đối phương trả lời, bỗng nhiên, đất dưới chân hơi chấn động, có tiếng vó ngựa xa xa truyền đến.
Giáng Trần ngước mắt nhìn về phía thanh âm truyền đến: “Bọn họ đã trở lại.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT