Giáng Trần buông tay ra, Tạ Phùng Thù lập tức từ trên người đối phương nhảy xuống.
Đúng là khuôn mặt này hơi dày, cho dù không mất mặt đến vậy nhưng tai Tạ Phùng Thù cũng khó tránh khỏi nóng lên. Y cố gắng trấn định vỗ vỗ y bào, trong lòng mắng Trào Khê mấy trăm lần, trên mặt còn cười gượng nhìn Giáng Trần: “Là ta thất lễ, xin lỗi.”
Giáng Trần không nhìn Tạ Phùng Thù nữa, cất bước đi về phía trước. Tạ Phùng Thù thấy đối phương cũng không thèm để ý, thở phào nhẹ nhõm đi theo phía sau, còn cẩn thận bảo trì khoảng cách với Hoa Xà phía trước
Ba người một rắn tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Đoạn đường Đoạn đường kế tiếp này so với đoạn bọn họ vừa đi kia còn khó đi hơn một chút, thậm chí đã không thể gọi là “lộ” ——tất cả đều là vách đá cheo leo, gốc cây trùng điệp. Ba người một đường dùng pháp thuật thanh lý chướng ngại, không biết qua bao lâu, hoa xà trườn qua một vách núi, rốt cục cũng ngừng lại.
Mấy người theo đó dừng tại chỗ, ngước mắt nhìn.
Trước mắt là hai vách núi gắt gao kề sát nhau, cao vút trong mây, khoảng cách cực gần, giữa hai vách tường này, chỉ để lại một khe hở miễn cưỡng có thể cho một người đi qua, mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng hẹp dài, không biết sâu bao nhiêu.
Là một đường chân trời.
Hoa xà bò sát đến nơi này liền xoay quanh không muốn đi về phía trước, ba người liếc mắt nhìn nhau, Tạ Phùng Thù dẫn đầu cất bước đi vào chỗ sâu trong khe hở kia.
Hoa xà bò sát đến chỗ này liền lẩn quẩn không muốn đi phía trước đi, ba người liếc nhau một cái, Tạ Phùng Thù trước tiên cất bước hướng cái khe này nơi sâu xa đi đến.
Khe hở nhỏ hẹp vô cùng, chỉ có thể hơi nghiêng người đi qua, ba người theo ánh sáng đi về phía trước, đại khái sau một chén trà, bọn họ mới đi qua con đường đá hẹp dài, đến một chỗ bên vách núi
Vách núi không rộng, Tạ Phùng Thù đi về phía vách đá vài bước, nương theo một chút ánh sáng còn sót lại cuối cùng, y thấy rõ quang cảnh dưới vách đá.
Dưới vách đá là một vùng lưu vực rộng lớn bằng phẳng, bốn phía được bao quanh bởi núi non, trúc xanh như biển, chỉ có trong bồn địa có hơn trăm ngôi nhà trúc lớn nhỏ khác nhau đan xen.
Sắc trời đã tối lại, mỗi gian nhà trúc trước cửa trong phòng đều đốt lên đèn, lộ ra mờ nhạt ánh sáng. Ba người từ vách núi nhìn xuống, kéo dài đèn đuốc khác nào đầy trời tinh hỏa hạ xuống một góc.
Sắc trời đã tối sầm lại, bên trong mỗi phòng trúc đều thắp đèn, lộ ra ánh sáng mờ nhạt.
Ba người từ vách núi nhìn xuống, ánh đèn kéo dài tựa như sao trời rơi xuống.
Tạ Phùng Thù nhẹ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo ý tứ sợ hãi: “Đây là——”
Giáng Trần đáp: “Vu Chử.”
Ngoại tộc Tây Nam ngàn năm sống một mình, không màng thế sự, giờ phút này rốt cục không hề giữ lại hiện ra trước mặt ba người.
Bên cạnh vách núi có một con đường mòn xuống núi, bị cỏ cây che lấp, ba người thuận đường đi xuống, muốn nương theo mà vào thôn xóm. Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét dài.
Thanh âm này vang dội thê lương, quanh quẩn giữa sơn cốc, Tạ Phùng Thù vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy vừa rồi trên nham thạch bên vách núi có một con hắc ưng cổ trắng, đang vỗ cánh gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt hung ác.
Trào Khê lập tức quay đầu liếc mắt nhìn bên dưới vách núi: “Có người đi ra.”
Tạ Phùng Thù và Giáng Trần nghe vậy cùng nhau nhìn về phía thôn xóm, quả nhiên, sau khi chim ưng hót lên, không quá mấy cái chớp mắt, bắt đầu có người giơ đuốc lục tục từ trong các nhà trúc đi ra. Một lát sau, người xuất hiện càng ngày càng nhiều, hơn trăm chùm đuốc hội tụ thành một con rồng lửa, đồng loạt hướng bên này vọt tới.
Trào Khê theo bản năng muốn lấy roi dài, Giáng Trần thấp giọng nói: “Không cần.”
Tạ Phùng Thù và Trào Khê cùng nhau quay đầu nhìn về phía hắn, Giáng Trần giương mắt nhìn dòng người trước mắt.
“Bọn họ cũng không có ác ý.”
Trào Khê do dự chốc lát, vẫn là buông lỏng tay ra.
Tốc độ của người đi đường rất nhanh, ngọn đuốc từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại cách đám người Tạ Phùng Thù bốn năm trượng. Trong tay bọn họ còn cầm loan đao hoặc cung tiễn, cẩn thận nhìn về phía này.
Tạ Phùng Thù giương mắt nhìn lại, phát hiện người dẫn đầu lại là một thiếu niên.
Hắn thoạt nhìn bất quá mười sáu mười bảy tuổi, phía sau lưng đeo cung tiễn, một thân áo vải màu nâu lam, quần áo rộng thùng thình, vạt áo đều thêu hoa văn màu sắc rực rỡ, trên người hắn cũng không có vẻ hoa mỹ. Tóc buộc thành mấy chục bím tóc nhỏ cùng nhau quy lại buộc lại sau đầu, trên cổ còn có một cái khóa trường mệnh màu bạc sậm, đầy bạc phiến, ước chừng to như nắm tay của trẻ sơ sinh như vậy, dùng vòng bạc đeo ở trước ngực.
Con chim ưng bên vách núi thét dài một tiếng, xẹt qua đầu ba người, nhẹ nhàng đậu xuống vai trái thiếu niên.
Thiếu niên nghiêng đầu cùng hắc ưng thấp giọng nói một câu gì đó, đồng thời sờ sờ lưng nó, đại khái là một loại khen ngợi. Sau đó mới ngẩng đầu đánh giá ba người Tạ Phùng Thù.
Hắn lại nói tiếng quan thoại rõ ràng lưu loát, mang theo vẻ thanh lãnh độc nhất của thiếu nhiên, sạch sẽ giống như dòng suối trên núi này.
Tạ Phùng Thù mỉm cười, ôn nhu nói: “Tiểu huynh đệ, ba người chúng ta ở trong núi lạc đường, đi nhầm vào nơi này, có thể ở nhờ mấy ngày hay không?
Thiếu niên trước mắt nhìn bọn họ một lát, giống như buông lỏng phòng bị, quay đầu hướng người phía sau hô vài câu.
Phía sau hắn cách đó không xa, mấy vị lão nhân tụ tập ở một chỗ thảo luận vài câu, sau đó ngẩng đầu cất cao giọng hướng về phía thiếu niên cùng thôn dân nói một câu. Tạ Phùng Thù nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, đã thấy tất cả mọi người buông vũ khí xuống, giơ đuốc nhường đường.
Thiếu niên quay đầu hướng về phía ba người nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt rực rõ với trong ánh lửa.
“A gia nói phương xa tới đều là khách nhân, vào đi.”
“Ta là Yến Nam, mọi người trong tộc đều gọi ta là A Nam, các ngươi tên là gì?”
Tạ Phùng Thù nhìn thoáng qua Giáng Trần cùng Trào Khê, thấy hai người đều không có ý muốn mở miệng, chỉ đành nhún nhún vai, tự mình hướng về phía thiếu niên dẫn đường cười một tiếng.
Ta là Tạ Phùng Thù, hai vị này trắng là Giáng Trần, đen là Trào Khê.”
Bạch Giáng Trần cùng hắc Trào Khê: “…”
Yến Nam tò mò nhìn hai người một cái: “Các ngươi từ đâu tới, đến đây làm gì?”
“Đến tìm người.” Tạ Phùng Thù trả lời ngắn gọn một câu, vừa bất động thanh sắc nhìn chung quanh.
Đại khái là sợ nguy hiểm, vừa rồi cầm đuốc tụ tập đều là nam nhân, hiện giờ đã trở về nhà, càng nhiều cầm đuốc đứng ở bốn phía, có nữ tử cùng hài tử lục tục từ trong phòng thò đầu ra, tò mò nhìn chằm chằm ba người.
Cách ăn mặc của nam tử bọn họ và Yến Nam không khác nhau, chỉ là ở trước ngực không có khóa trường mệnh. Nữ tử cũng mặc áo vải bông hoa lan, tóc vấn sau đầu, trên đâu bên tai đều điểm đầy trang sức.
“Tìm người? Ai?”
Tạ Phùng Thù thu hồi ánh mắt, dừng một chút nói: “Chúng ta nhặt được một thứ, muốn tìm chính chủ.”
Nhặt đồ vật, không ngại xa xôi vạn dặm mà tìm nguyên chủ, Yên nhất thời tỏ lòng tôn kính, trong giọng nói đều là sự khâm phục: “Các người thật sự là người tốt.”
Tạ Phùng Thù mỉm cười: “Đúng vậy”
Trào Khê ở phía sau mặt đầy khinh bỉ, hướng về phía Giáng Trần nói: “Tại sao hắn lại không biết xấu hổ như vậy?”
Giáng Trần trầm mặc chốc lát, nói: “Chúng ta quả thực nhặt được đồ vật.”
Trào Khê: “…”
“Cũng đúng là tới tìm chủ nhân.”
Trào Khê: “…”
Dọc theo đường đi một bên hỏi một bên đáp, cho đến khi Yến Nam đưa người đến trước một căn nhà trúc, dừng chân xoay người nhìn về phía Tạ Phùng Thù: “Nhà này đã để trống lâu rồi, các ngươi ở nơi này đi.”
Trước mắt là một tòa trúc lâu hai tầng, dưới lầu là một gian không cửa không cửa sổ, chỉ dùng rèm châu che nửa. Trên lầu tổng cộng có ba gian phòng, trong phòng trống trải, mỗi phòng đều có một cái giường cùng một bộ bàn ghế, trên mặt là một tầng bụi mỏng.
Yến Nam có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Lâu rồi không có ai ở—— lát nữa ta bảo người quét dọn giúp các ngươi.”
Tạ Phùng Thù vội vã xua tay: “Không cần, tự chúng ta làm là được rồi.”
“Được thôi.” Đại khái là thấy thái độ kiên quyết của Tạ Phùng Thù, Yến Nam không kiên trì nữa, “Vậy các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Chờ Yến Nam đi rồi, Tạ Phùng Thù dùng một cái trừ trần quyết quét sạch gian phòng. Y ở trước cửa sổ nhìn trong chốc lát, trong gió đêm truyền đến tiếng cười đùa giỡn của trẻ con, ngẫu nhiên xen lẫn vài tiếng nữ tử quát lớn, hoặc là tiếng cười to sảng khoái của nam tử.
Tạ Phùng Thù tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lại có thể cảm giác được nhân khí tươi mới đập vào mặt. Y buông rèm trúc xuống: “Ta thân dân Vu Chử thuần phác, thật sự không giống bộ dáng có thể giết Tử Quỷ Mẫu.”
Trào Khê lười biếng ngước mắt lên: “Sao, kẻ giết người mà viết hai từ giết người trên mặt à?”
Nói cũng phải, Tạ Phùng Thù nhìn về phía Giáng Trần, đối phươgn cũng đang nhìn y, hở hững mở miệng: “Tim người trước đã.”
“Được.” Tạ Phùng Thù chậm rãi xoay người, duỗi thắt lưng, “Nghỉ ngơi trước đi, mõi người trở về phòng ——”
Y còn chưa dứt lời, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.
Hắn lời còn chưa nói hết, liền nghe cầu thang truyền đến nhẹ tiếng bước chân.
Thấy hai người còn lại đều không có động tĩnh gì, Tạ Phùng Thù nhận mệnh buông tay, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trên bậc thang là một tiểu cô nương, vóc người còn chưa cao bằng bên hông Tạ Phùng Thù, trong tay bưng một cái đĩa, bên trong trải một mảnh lá chuối rộng lớn, phía trên đặt mấy cái bánh trong suốt màu vàng, tản ra hơi nóng.
Đại khái là không nghĩ tới Tạ Phùng Thù đột nhiên mở cửa, tiểu cô nương sợ tới mức dừng chân đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn đối phương. Tạ Phùng Thù cười với nàng, ngồi xổm xuống cùng ánh mắt ngang bằng với cô, ôn nhu nói: “Tiểu cô nương, làm sao vậy?”
Nàng nhìn Tạ Phùng Thù, lấy dũng khí mở miệng, nói một câu quan thoại không lưu loát: “Ca ca nói, nói các huynh có thể… không ăn đồ ăn.”
Đại khái là có chút e lệ, thanh âm tiểu cô nương càng ngày càng nhỏ, Tạ Phùng Thù đúng lúc tiếp nhận bánh trong tay nàng, ôn hòa cười với nàng.
“Đa tạ.” Y dừng lại một chút, thấy đối phương vẫn có chút khẩn trương, lại cười tiếp một câu, “Vất vả cho muội rồi.”
Tiểu cô nương đỏ mặt, nhanh chóng xoay người chạy đi.
Tạ Phùng Thù vừa đứng thẳng dậy, Giáng Trần phía sau đi ra trước. Tạ Phùng Thù đưa mâm trong tay về phía trước: “Ăn bánh bột ngô không?
Giáng Trần lắc đầu, rẽ trái vào một gian phòng. Trào Khê cũng đi ra, còn chưa đợi Tạ Phùng Thù hỏi, hắn hừ lạnh một tiếng “Không cần.” Lập tức xoay người đi về phía phòng trúc ở cuối.
Tạ Phùng Thù: “…” Ai nói muốn cho ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT