Edit by Mặc Hàm

Trào Khê không trả lời, mặt nạ của hắn che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tối tăm nhìn Tạ Phùng Thù, một lúc lâu sau mới nói: “Trước kia luôn không có đầu óc, nói gì ngươi tin nấy, qua bảy trăm năm, quả nhiên đã trở nên thông minh.”

Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hình như thật sự chỉ thuận miệng nói. Tạ Phùng Thù nhìn hắn, trực giác phát hiện không đúng.

Trào Khê vẫn mặc một thân hắc y, bên hông treo roi dài, không khác gì lúc bình thường, Tạ Phùng Thù lại cảm thấy trên người hắn bao phủ một tầng hắc khí nhàn nhạt, màu môi cũng có chút tái nhợt.

Vì thế y nhịn không được đi về phía trước hai bước, nói: “Ngươi ——”

“Đứng ở đó đi, Tạ Phùng Thù.” Trào Khê đột nhiên nói. “Đừng tới đây nữa.”

Tạ Phùng Thù nghe vậy, theo bản năng không nhúc nhích nữa, nhíu mày nhìn Trào Khê, Giáng Trần ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Kim đan của ngươi đâu?”

Lời này của hắn là nói cho Trào Khê.

Trong chốc lát, đầu óc Tạ Phùng Thù cơ hồ trống rỗng, không thể tin ngẩng đầu, Trào Khê nhìn Tạ Phùng Thù, đột nhiên rất nhẹ cười một tiếng.

“Lúc mới nhìn thấy ngươi ở Minh Kính Đài, ta đặc biệt muốn quất ngươi. Thành tiên, mặc một thân tiên bào hạc vũ, đứng trên phế tích của Minh Kính Đài, cái gì cũng không nhớ rõ.”

Yết hầu Tạ Phùng Thù khẽ nhúc nhích, ánh mắt có chút nóng lên, y muốn nói một câu xin lỗi, cổ họng lại giống như bị chặn lại, cái gì cũng nói không nên lời. Trào Khê lại hình như cũng không cần hắn nói gì, tự mình nói tiếp: “Nhưng sau này ta lại nghĩ, trách không được ngươi, bảy trăm năm đã lâu, nếu như không phải bọn họ để Tử Mẫu Quỷ truyền lời cho ta, đại khái ngay cả ta cũng sắp quên.”

Bảy trăm năm trước, Minh Kính Đài bị hủy, Trào Khê cũng bị thương không nhẹ, may mà không làm tổn thương đến tính mạng, thời khắc mấu chốt lại có Giáng Trần giúp hắn, hắn điều tức gần trăm năm một lần nữa ra khỏi núi, tiếp quản Minh Kính Đài, sau đó lại tiếp quản toàn bộ núi Tu Di.

Không có yêu quái lại nhớ rõ trận thiên lôi cùng đại hỏa ở Minh Kính Đài, chỉ biết núi  Tu Di có một đại yêu hiệu Trường Tứ Quân, đeo mặt nạ, thái độ vừa thối vừa cứng, không dễ tiếp cận.

Mà giờ phút này, dưới mặt nạ, trên mặt Trường Tứ Quân tính tình nóng nảy lại xuất hiện thần sắc có thể gọi là nhu hòa. Đáng tiếc không ai nhìn rõ ràng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm lãnh đạm của hắn.

“Kim đan lúc ta đến cho hắn, đổi lại lúc hắn ra khỏi tháp lấy Mệnh Bàn dùng một chút.”

Trào Khê châm chọc Giáng Trần, đã biết không có người trở về, cần gì mấy trăm năm vẫn lãng phí thời gian ở sau núi Tu Di, nhưng chẳng phải hắn vẫn ở trên phế tích của Minh Kính Đài, không di chuyển quá nửa bước.

Vùng đất bị thiên lôi phá hủy là không mọc được cỏ cây sinh linh, nó vĩnh viễn là cánh đồng hoang vu khô cằn, ở trong tiếng biển xanh thông reo tại núi Tu Di, giống như một vết sẹo không thể vạch trần, vĩnh viễn khắc ở trong ngực Trào Khê.

Tạ Phùng Thù trầm mặc hồi lâu sau đó nói: “Không có kim đan, nếu bọn họ xuống tay với ngươi, ngươi làm sao tự vệ, Phong Tịch là một ma đầu có thể nuốt chửng hồn phách đoạt xa của thân tín, ngươi ngốc sao, không muốn sống sao?!”

Đến câu cuối cùng, hai mắt y đỏ lên, nhìn Trào Khê, cơ hồ là rống lên. Trào Khê thấy bộ dạng này của y, đầu tiên là cười nhạo một tiếng: “Có năng lực, dám mắng sư huynh”, nhưng không có nửa điểm tức giận. Sau đó lại đột nhiên nói: “Ngươi còn nhớ năm đó sư phụ chôn cho chúng ta ba vò rượu không?”

Một vò uống lúc Trào Khê kết đan một vò Tạ Phùng Thù kết đan uống, còn có một vò, phải giữ lại chờ Tuy Linh lập gia đình uống.

“Vò của ta năm đó lúc kết đan đã uống, còn có hai vò ở chôn dưới Minh Kính Đài, không ai động qua.”

Nói tới đây, Trào Khê dừng lại, ngữ khí rốt cục cũng có biến hóa, giống như một sợi dây căng thẳng.

“Ta đương nhiên biết năm đó đầu tiên là sư phụ và sư tỷ chết cùng bọn họ đều không thoát khỏi liên quan. Nhưng cho đến bây giờ, ta chỉ có một đường cơ hội này, mình sống hay chết, cũng chẳng có gì.”

Năm đó dưới ánh trăng uống rượu, Lữ Tê Ngô đặt cho hắn hào Trường Tứ, nguyện hắn trưởng thành trong thiên địa, tiêu sái nhân gian. Nhưng bảy trăm năm huyết hải thâm cừu đè ép hắn không thể ngẩng đầu, rốt cuộc cô phụ cái tên này.

Ánh nến lay động, cả người hắn lâm vào chỗ tối không chiếu rọi, cơ hồ cùng bóng tối dung hợp thành một thể, chậm rãi nói: “Tạ Phùng Thù, ngươi trở về Tiên Sơn của ngươi đi, năm đó có người xả thân độ ngươi, không phải để cho ngươi lại đến mức luẩn quẩn vào vòng nợ kiếp trước.”

Tạ Phùng Thù trầm mặc hồi lâu, gằn từng chữ mở miệng: “Lúc ta đúc trấn ma tháp, bởi vì linh lực không đủ, cho nên dùng vảy ngược của mình… Còn có một luồng hồn phách làm khóa, trấn áp tà ma.”

Ký ức năm thượng cổ đã tràn vào trong đầu Tạ Phùng Thù, ngay cả nỗi đau rút vảy năm đó cũng vô cùng rõ ràng. Trên người Ứng Long chỉ có một phiến vảy ngược, rút vảy giống như dập xương, nhưng hết lần này tới lần khác trải qua đau đớn thảm thiết như vậy, Tạ Phùng Thù mới phát giác, bởi vì giết Xi Vưu cùng Khoa Phụ, linh lực của mình tiêu hao quá nhiều, chỉ cần một mảnh vảy ngược chấn không được yêu ma Độ Ách cảnh.

Bất đắc dĩ, y chỉ có thể rút ra một luồng hồn phách dung nhập vào trong Long Lân, khóa lại toàn bộ trấn ma tháp, rốt cục có thể bình ổn trận hạo kiếp này.

Sau đó, linh lực của y suy yếu, lại thiếu một luồng hồn phách, cuối cùng dẫn đến tâm tính bất ổn, tẩu hỏa nhập ma.

Lời này vừa nói ra, ánh nến trong phòng đá phảng phất như bị gió thổi qua, nhảy mạnh một cái, trong lúc nhất thời ánh mắt Trào Khê cùng Giáng Trần tất cả đều rơi vào trên người Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù như chưa phát hiện, tiếp tục nói: “Có  vảy ngược cùng hồn phách của ta, chỉ cần kim đan của ngươi, hắn căn bản không có khả năng ra khỏi tháp, cho nên hắn muốn kim đan của ngươi nhất định có công dụng khác.”

Trào Khê đầu tiên ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình: “. Vậy thì thế nào, Tạ Phùng Thù, ngươi mau trở về, đừng ở đây ——”

Tạ Phùng Thù ngắt lời hắn hỏi: “Trở về đâu?”

Y nhìn Trào Khê, thanh âm rất nhẹ, nhưng rõ ràng truyền đến tai đối phương.

“Trong tam giới này, ngoại trừ Minh Kính Đài, còn có chỗ nào có thể làm cho ta nói ‘Trở về’, sư huynh?”

Y vốn tưởng rằng mình chỉ là một luồng tinh hồn, kiếp này mênh mộng như gió, núi Vô Minh chính là nơi trú ẩn của mình, hiện giờ mới nhớ tới, mình nguyên lai là có một sư môn, có một gia đình.

“Ta sẽ không đi, cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.” Ngữ khí của y đột nhiên yếu đi, giống như là lẩm bẩm, cũng giống như một cầu nguyện cùng nguyện vọng hèn mọn.

“Sư phụ cùng sư tỷ đều không còn nữa, gia đình ta chỉ còn lại ngươi, các ngươi không thể….không thể bỏ ta một mình nữa. ”

Thanh âm Tạ Phùng Thù rất thấp, tay nắm Phong Uyên lại không hề nhúc nhích, ánh đao lấp lánh như sương tuyết.

Nếu cha như sư trưởng, chí thân đồng bào, y đã mất đi một lần, không thể có lần thứ hai nữa.

Chuyện cũ ngày xưa còn chưa tỉnh, không thấy tiền trần, hiện giờ tam thế đã qua, chuyện cũ ùn ùn kéo đến, trấn ma tháp ảm đạm trong ánh lửa, Tạ Phùng Thù mới giật mình phát hiện.

Sống một mình trên thế gian này, thực sự, quá cay đắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play