Edit by Mặc Hàm

“Phong Tịch?” Tạ Phùng Thù nhíu mày, không khách khí trả lời: “Ngươi từ đâu tới, ta không biết ngươi”

Tuy Linh vỗ vỗ lưng y, thấp giọng nói: “Không được thất lễ như thế.”

Phong Tịch lại không thèm để ý, hắn chỉ định nhìn Tạ Phùng Thù, ánh mắt thâm trầm như biển, ngoài miệng ngữ khí vẫn là nhẹ nhàng: “Thiếu niên như gió, không câu nệ tự do —— tốt, thật sự là tốt.”

Hắn khẽ cười ra tiếng, âm điệu nhu hòa, phảng phất bất quá chỉ là thuận miệng nói một câu ca ngợi năm tháng thiếu niên, trên mặt lại không có biểu tình gì, giống như là một khối băng cứng cổ xưa không thay đổi. Tạ Phùng Thù nghe được có chút không thoải mái, giống như có một cỗ mâu thuẫn trời sinh với người trước mặt. Hết lần này tới lần khác đối phương dời ánh mắt đi, dừng ở trên người Tuy Linh cùng Trào Khê phía sau y, có chút hứng thú đánh giá.

“Ít vào nhân gian, lại mới tới bảo địa, không quá lạc đường trong rừng, làm phiền.”

Hắn nói chuyện ôn hòa lễ độ, mấy người tuy rằng có chút nghi ngờ, cũng không tiện hiện ra trên mặt, Trào Khê dẫn đầu hướng về phía người phía trước mở miệng nói: “Dọc theo con đường mòn phía tây là đường xuống núi ”

Lệnh trục khách này không tính là uyển chuyển, nhưng Phong Tịch lại giống như không nghe ra cười gật đầu: “Đa tạ.”

Nói xong, hắn cư nhiên thật sự xoay người không hề lưu luyến đi về phía rừng phía tây.

Đợi bóng lưng đối phương biến mất trong rừng trùng trùng điệp điệp, Tạ Phùng Thù cuối cùng cũng buông tay đặt trên đao xuống, Tuy Linh nhìn y khẩn trương như vậy, cũng nhịn không được cười nói: “Trước kia trời không sợ đất không sợ, hiện tại gặp một người qua đường, sao còn khẩn trương thành như vậy.”

Tạ Phùng cũng có chút ngượng ngùng, mím môi nói: “Ta cũng không biết. ”

Thượng Linh chỉ cho rằng hắn uống rượu có chút mơ hồ, xoa xoa đầu hắn: “Mau đi ngủ đi. ”

Đêm quá canh ba, mây đen che khuất chân trời, ánh trăng mới vừa rồi còn sáng ngời bị che khuất kín mít, trong rừng vô cớ nổi gió, có một bóng người lặng yên không một tiếng động xuyên qua từng ngọn cây trong rừng, sắp đến bên cạnh Phong Tịch thì nhảy xuống, quỳ rạp xuống đất.

Lang Tẫn một thân hắc bào, chỉ lộ ra một đôi mắt trong bóng đêm, hắn quỳ trên mặt đất, hướng về phía Phong Tịch vạn phần cung kính chắp tay.

“Tông chủ, đều tới rồi.”

Phong Tịch thoáng giương mắt, núi non bao phủ trong bóng đêm, vốn nên là một mảnh đen kịt, lại chỉ thấy trên vách núi cách đó không xa có một chút màu đỏ, nhẹ nhàng chợt lóe qua, lại nhanh chóng chui vào lòng đất.

Đó là một con mắt yêu ma huyết sắc, khắp núi rừng, không biết có bao nhiêu ánh mắt như vậy đang âm thầm rình rập.

“Địa tiên của Tu Di đều đã giết hết rồi.” Lang Tẫn nhìn thoáng qua Phong Tịch, có chút do dự nói: “Chỉ là tông chủ, hòa thượng kia——”

“Yên tâm, nếu đã trở về Đại Phạm Thiên, liền không nhanh nhập thế như vậy.”

Phong Tịch cười cười, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía Lang Tẫn: “Ngươi còn chưa từng thấy qua bộ dáng kiếp này của Ứng Long à?”

Lang Tẫn sửng sốt, lắc đầu như thật.

“Thiếu niên khí phách, đồng bào tình thâm, thượng cổ rút vảy đau đớn, huyết hải thâm cừu, đã quên không còn một mảnh.”

Hắn nói xong, ý cười thu liễm, lộ ra ý lạnh lẽo vô tận.

“Hồ nước Độ Ách Cảnh lạnh thấu xương, Trấn Ma tháp tầng thứ tám lại càng là lạnh lẽo, bởi vì một mảnh nghịch lân của hắn, ta ở lại mấy vạn năm, hiện giờ gặp lại cố nhân, hắn cư nhiên không nhớ rõ.”

Hắn từ từ, than thở từng từ: “Thật là khiến người ta thương tâm.”

Lang Tẫn quỳ xuống đất, trầm giọng nói: “Thù ngày xưa của tông chủ, hiện giờ đều có thể báo, Ứng Long chuyển thế bất quá chỉ là một tiểu yêu, giết hắn dễ như trở bàn tay.”

Phong Tịch hỏi ngược lại: “Ta giết hắn để làm gì?”

Lang Tẫn ngây ngẩn cả người, trong bóng tối giương mắt nhìn Phong Tịch, đã thấy đối phương cười cười.

“Ta chỉ là kỳ quái, ta cùng hắn đều là thượng cổ yêu tà, ta từ Độ Ách Cảnh tà ma mà ra, đồ thán sinh linh, hắn chém Xi Vưu, giết Khoa Phụ, nghiêng trời lệch đất, đồng dạng là tội lỗi chất chồng, sao lại cố tình cho hắn một bộ dáng đạo mạo? Về sau ta bị trấn áp, hắn bị tru sát, đồng dạng là thù khắc cốt, như thế nào hắn vừa chuyển thế, liền trải qua lòng cân lòng như vậy?”

Trong bóng đêm Phong Tịch nhìn núi xa mênh mông, hắn lớn lên ôn nhuận, có chút hương vị trăng thanh gióng mát, lời nói ra lại không mang theo một chút tình cảm nào.

“Nghe nói lúc trước Ứng Long bị Nhiên Đăng chém giết ở đây, trước khi chết còn không chịu cúi đầu, nói muốn đem Nhiên Đăng lấy xương moi tâm. Hắn không sợ chết, ta giết hắn có ích lợi gì?”

Lang Tẫn nghe hắn nói xong, trên mặt có chút mờ mịt: “Vậy, tông chủ ——”

“Bất quá không sao, Phật gia bát khổ, chết một người trong số đó, không sợ chết, có gì khác biệt.”

Phong Tịch cắt ngang hắn, bên môi lộ ra một chút ý cười, “Ngươi nói đúng, hắn hôm nay chỉ là một tiểu yêu tu hành mấy trăm năm, nắm chặt hắn thật sự là dễ như trở bàn tay, hay là lấy được kim đan trước đi. ”

Ứng Long là yêu thú thượng cổ, không cần tu luyện, kim đan đã cùng thiên địa đồng sinh, vô luận mấy đời luân chuyển, đều chỉ có một khỏa này, đây cũng là do Tạ Phùng Thù kiếp này tu luyện không ra kim đan.

Lang Tẫn không nói nữa, chỉ hướng về phía Phong Tịch cung kính hành lễ. Phong Tịch giương mắt thở dài nói: “Cũng không biết kim đan còn ở trên người Ứng Long hay không, nếu là không có ở đây, vậy thật sự là một phế vật. ”

Thiên giới đã bởi vì Nhiên Đăng Cổ Phật đột nhiên đến thăm loạn thành một đoàn, nhưng mà trong Đại Phạm Thiên lại cực kỳ an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trong mây mù, Tam Thiên chư Phật ngồi đối diện, hai mặt nhìn nhau, Giáng Trần ngồi ở trên bồ đoàn cao nhất, thần sắc lạnh nhạt tự nhiên, phảng phất như mình vừa rồi bất quá chỉ nơi một câu không thể bình thường hơn, mà không phải chấn động đến ba ngàn chư Phật á khẩu không nói nên lời.

Cũng không chỉ qua bao lâu, Thích Ca Phật, người đứng đầu chư Phật, rốt cục mở miệng.

“Sư tổ nói không trở về Đại Phạm Thiên nữa, là có ý gì?”

Giáng Trần nâng mắt nhìn đối phương, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.

“Thoát khỏi thần cách, tản đi kim thân.”

Chư Phật thần sắc đều biến đổi, nhao nhao niệm phật hiệu, Thích Ca vội vàng mở miệng: “Sư tổ——”

“Ta từ lúc thượng cổ sáng thế thành Phật, mà nay đã là mấy vạn năm, mới biết mình chỉ có Phật cốt, cũng không có Phật tâm, sinh ra rất nhiều vọng niệm.”

Giáng Trần giương mắt nhìn về phía các đệ tử Phật môn, nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt bọn họ, cũng không giải thích nhiều.

“Tu Phật bất quá tu tâm, trong lòng ta đã không còn đại đạo.”

“A Di Đà Phật.” Thích Ca Phật tụng một tiếng phật hiệu, “Sư tổ mấy vạn năm tu tâm tu niệm. Đạo không rời thân, sao lại không biết thế gian vạn tượng đều là hư vọng?”

Giáng Trần khẽ nhấc mắt lên, đáp: “Hắn là thật. ”

Vạn tượng hư vọng, thế sự như trần, hết lần này tới lần khác Tạ Phùng Thù sờ được, đụng được, là hắn chạm tới một đoàn hỏa, một đạo quang.

Thích Ca thở dài: “Tổ sư ở Đại Phạm Thiên khổ tu mấy vạn năm, vọng niệm bất quá ngắn ngủi trong chớp mắt. Duyên khởi duyên diệt, nhân quả luân hồi, tội gì chấp nhất?”

Mây mù bốc lên, sen vàng Đại Phạm Thiên trải đất, ba ngàn chư Phật thấp giọng niệm kinh Phật, khí thế hoành tráng, quanh quẩn bên tai Giáng Trần.

Giáng Trần nhìn về phía chúng tăng, thanh âm rõ ràng có thể nghe thấy trong Phật hiệu: “Nhân duyên đã định, nghiệp quả tự chịu. Vọng niệm đã sinh, cửu tử bất hối.”

Thích Ca nhìn ân sư trước mắt, trong mắt có thêm một chút bi thương, “Vào Tam Thiên Phật phạm giới nhập thế, muốn đi một lần ác đạo, sư tổ tội gì ——”

Phật tu phi thăng Tam Thiên, đã là kim thân đại thành, thành Phật thành thánh, phạm nghiệp quả trở về nhân gian, phải ở ác đạo suốt bảy ngày.

Không có Phật tu biết ác đạo là bộ dáng gì, có lẽ là thiên niên băng tuyết bất hóa vùng đất lạnh lẽo, hoặc là hừng hực liệt hỏa quay nướng, cũng có thể là biển sâu vô tận, không thấy mặt trời.

Tóm lại là một nơi Phật tu muốn đọa thiên lột bỏ một lớp da —— đây là trừng phạt, cũng là muốn khuyên đọa thiên chi phật, ảo giác trùng trùng điệp điệp, chỉ có Phật pháp từ bi, vì sao không lạc đường biết trở về?

Giáng Trần là Phật sáng thế, làm sao có thể không biết, hắn vừa nhấc mắt, thần sắc không hề dao động.

Tiếng tụng kinh thiên Phật vang vọng khắp trời, hết lần này tới lần khác lòng hắn như bàn thạch, chưa từng dao động mảy may.

Hắn từ bi, kiên nhẫn, duy nhất một chút ôn tồn đều cho Tạ Phùng Thù, những người khác liền không có.

Chuyện đã đến nước này, không còn đường quay đầu lại. Chư Phật liếc mắt nhìn nhau, thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn là nhắm mắt cúi đầu, thở dài một câu “A di đà phật. ”

Phật hiệu từng trận, tựa như than thở, chư Phật từ bồ đoàn đứng dậy, nhường ra một con đường cho Giáng Trần.

Giáng Trần xuyên qua bọn họ, đạp kim liên tầng may từng bước từng bước đi về phía ngoài Đại Phạm Thiên, cuối đường tầng tầng mây cuồn cuộn tụ tập cùng một chỗ, ở giữa phá vỡ một cái cửa vào, bên trong là bóng tối vô tận, đối lập với Đại Phạm Thiên quanh minh.

Giáng Trần chưa từng chần chờ, ở trong ba ngàn chư Phật, bước vào.

Kỳ thật bên ngoài lời đồn về ác đạo đều đúng, mỗi cảnh sắc Đọa Thiên Phật tiến vào ác đạo đều là khác nhau. Có người là liệt hỏa, có người là biển sâu, tất cả đều phụ thuộc vào nội tâm của mình.

Giáng Trần nhìn thấy, là bóng tối vô tận, còn có hắc ám cuối cùng Tạ Phùng Thù.

Hắn không có gì e ngại, chỉ có vướng bận, cũng chỉ có một Tạ Phùng Thù.

Tạ Phùng Thù vẫn mặc hồng y như trước, rực rỡ như sao, y cách đó không xa nhìn Giáng Trần, trên mặt cười tủm tỉm, làm nũng hỏi: “Giáng Trần, ngươi thích ta sao?”

Giáng Trần biết đây là ảo ảnh, nhưng thần sắc của hắn không thể tránh khỏi nhu hòa xuống. Tạ Phùng Thù chậm rãi đến gần hắn, hỏi đi hỏi lại: “Ngươi có thích ta không?”

Y đã đi tới trước người Giáng Trần, ngửa đầu nhìn người trước mắt, nhất định phải biết đáp án của đối phương.

Giáng Trần rũ mắt nhìn y, trong bóng tối mênh mông, Tạ Phùng Thù đột nhiên nhẹ nhàng cười rộ lên. Tiếng cười vang vọng trong bóng tối mênh mông, có vẻ bốn phía có chút trống trải, y nói: “Ta biết ngươi thích ta.”

Thần sắc của y chợt lạnh xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Giáng Trần hỏi: “Vậy lúc trước vì sao ngươi phải giết ta?”

Vừa dứt lời, ngực Giáng Trần đột nhiên truyền đến đau nhức, phảng phất như bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua.

Hắn cúi đầu, Phong Uyên đâm xuyên qua ngực trái của hắn, máu tươi thấm ướt tăng bào trắng tinh. Tay Tạ Phùng Thù đặt ở ngực hắn, hỏi: “Còn nhớ lời ta nói trước khi chết không?”

Thiếu niên mặc hồng y trước mắt ngữ khí lạnh như băng, mang theo hận ý chưa từng có, từng chút từng chút thổ lộ bên tai Giáng Trần.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ hủy xương của ngươi, moi tim ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play