Edit by Mặc Hàm

Trên đường trở về tuyết càng lúc càng lớn, mấy người đều không nói gì, thẳng đến khi ra khỏi núi Tây Nam, đã có thể nhìn thấy đường lớn, bên đường có một gian miếu đơn sơ đổ nát, đủ để cho người tránh một đêm gió tuyết.

Ba người vào miếu, đại khái là thật lâu không có người đến tế bái, trong miếu rách nát không chịu nổi, chỉ có đối diện cửa có một  tượng Phật cao bằng hai người, tay cầm một ngọn đèn Phật, nhắm mắt ngồi tòa sen, bên người kèm theo hai đồng tử, cũng khắp nơi đều là mạng nhện tích bụi.

Ba người bấm quyết quét sạch một lần, cuối cùng cũng ngồi xuống trong miếu. Tạ Phùng Thù dành thời gian ngẩng đầu nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy tượng Phật này mặt mày lạnh nhạt xuất trần, phảng phất như đã gặp qua ở nơi nào đó.

Đại khái là ở Giáng Trần trong Ba Thiên Thần Phật kia từng có một lần gặp mặt.

Tạ Phùng Thù thuận miệng hỏi: “Đây là Phật gì vậy?”

Giáng Trần cũng nhìn tượng Phật trước mắt, hắn dừng một chút, đáp: “Nhiên Đăng.”

Tạ Phùng Thù rất ít khi tiếp xúc với Phật tu, chưa từng nghe nói qua nhân vật này, “A” thuận miệng nói: “Hương khói xem ra không nhiều lắm.”

Y đối với chư Phật không quen thuộc, không thừa nhận Giáng Trần cũng không muốn nhiều lời, thậm chí ngay cả tế bái cũng không có, chỉ lạnh nhạt từ trên người tượng Phật dời ánh mắt.

Tạ Phùng Thù cũng thu hồi ánh mắt nhẹ giọng mở miệng: “Kế tiếp chúng ta đi đâu?”

Giáng Trần nói: “Thi Đà Lâm.”

Tạ Phùng Thù sửng sốt: “Phật giáo Thi Đà Lâm?”

Giáng Trần gật gật đầu.

Thi Đà Lâm là nơi Phật tu khổ hạnh mà Phật gia ngã xuống, tăng nhân phạm vào ác nghiệp ngập trời cần quanh thân có hoa văn “Bát thập bát phật đại sám hối văn”, nhốt ở Thi Đà Lâm khổ tu, cho đến khi nghiệp chướng đều tiêu tan, khổ hải hồi thân, mới có thể xuất lâm nhập thế. Có người đến hết hy vọng ma khó giải, liền hóa thành thì trong Thi Đà Lâm, bị kền kền canh giữ trong rừng mổ làm thức ăn.

Bát thập bát Phật đại sám hối văn

Tạ Phùng Thù giật mình: “Ngươi cảm thấy mệnh bàn cho Yến Nam chính là hòa thượng ở Thi Đà Lâm?”

Trên người có đàn hương, hoa văn tiếng Phạn, dựa theo miêu tả của Yến Nam đích xác có khả năng, Tạ Phùng Thù do dự nói: “Nhưng trong sách nói chung quanh Thi Đà Lâm có tám mươi tám tháp phù đồ vờn quanh kết trận, trung ương có pháp sư Sát Đạt trấn thủ, phòng ngừa tù nhân chúng tăng chạy trốn. Nếu thật sự là hòa thượng của Thi Đà Lâm, sao hắn ra được?”

Giáng Trần nói: “Có lẽ Thi Đà Lâm có biến, có Vẫn Đọa Phật Tu cùng Yêu Ma Tông có liên quan.”

Mấy ngày nay Tạ Phùng Thù nghe được “Yêu Ma Tông” nhiều lần, trong lòng y trầm xuống, khi mở miệng trong giọng nói mang theo chút nghiêm túc.

“Yêu Ma tông mà các ngươi nói, có lai lịch gì?”

Trong yên tĩnh, Giáng Trần cùng Trào Khê liếc nhau. Trào Khê mở miệng trước, vẫn là một bộ dáng không quá kiên nhẫn, cau mày nói: “Yêu Ma tông nguyên cư Độ Ách Cảnh, nghe nói tông chủ Phong Tịch là thượng cổ đại yêu, cùng tuổi với Viêm Hoàng, nhưng một lòng tu ma, làm ác rất nhiều, từng tàn sát người tu đạo, Nữ Oa tức giận ——”

Viêm Hoàng

Nói đến đây, Trào Khê dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Phái thượng cổ thần thú đuổi toàn tộc đi Độ Ách Cảnh, không được tùy ý lui tới nhân giới. Bảy trăm năm trước hắn dẫn chúng ma xuất sơn, gieo bệnh dịch ở nhân gian, bị tru sát ở Minh Kính Đài đến nay, mọi người Yêu Ma tông cũng lại bị ngăn cách ở Độ Ách Cảnh, không được bước vào nhân thế.”

Trào Khê nói xong, Giáng Trần lại nói: “Một trăm năm trước Yêu Ma tông diệt tộc Vu Chử, chứng tỏ cửa độ Ách Cảnh đã có sơ hở.”

Không sai.

Trên đường đi Tạ Phùng Thù trầm mặc không nói, bất quá vẫn luôn suy nghĩ: Khi ba người minh. Giáng Trần và Trào Khê còn chưa tìm được Vu Chử, đã có người dùng mệnh bàn nghịch thời đổi mệnh, đổi Yến Nam lấy đèn. Chứng tỏ bọn chúng đã sớm biết Giáng Trần sẽ cùng mình đến Tây Nam.

Đi về phía trước, Tạ Phùng Thù vừa mới xuống núi liền gặp Tử Mẫu Quỷ dẫn y vào núi, lại không hiểu sao biến mất, để cho y tìm được Giáng Trần bên ngoài tự, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Nếu muốn tính như vậy, tựa như Giáng Trần nói, trăm năm trước tộc Vu Chử bởi vì Yêu Ma tông mà bị diệt toàn tộc, chứng tỏ Độ Ách Cảnh đã sớm có lỗ hổng, khi đó bọn chúng đang mưu đồ cái gì, mới có thể thiết lập ác trận như vậy?

Tạ Phùng Thù nghĩ đến đây, bỗng nhiên nói: “Trận pháp kia có thể khiến người ta đoạt xá trọng sinh?”

“Các ngươi không phải nói tông chủ Yêu Ma Tông bảy trăm năm trước bị người giết, thi thể ở lại Độ Ách Cảnh sao? Bọn chúng dù thế nào cũng muốn phục sinh hắn, phải không?”

Lời này vừa nói ra, mấy người đều an tĩnh lại, trong trời đất này, chỉ còn lại tiếng gió tuyết không ngừng bên ngoài miếu.

Tạ Phùng Thù giương mắt, trong miếu đổ nát này thần sắc Giáng Trần lạnh lùng, mi tâm khẽ nhíu, Đây là lần đầu tiên Tạ Phùng Thù thấy bộ mặt này của hắn. Mà sắc mặt Trào Khê đối diện đã khó nhìn tới cực điểm.

Tạ Phùng Thù không khỏi có chút xấu hổ, luôn cảm thấy mình nói cái gì đó không may mắn, vẽ rắn thêm chân bổ sung: “Ta chính là thuận miệng đoán một chút.”

Giáng Trần rốt cục mở miệng: “Trước đến Thi Đà Lâm rồi nói sau.”

Tạ Phùng Thù được đối phương giải vây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thuận thế gật gật đầu.

Trào Khê cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Nghỉ ngơi.” Sau đó cư nhiên thật sự ôm tay, dựa vào cột trụ trong miếu nhắm mắt lại.

Lúc mới vào cửa ba người ngồi cách xa một chút, giờ phút này Trào Khê nghỉ ngơi, Tạ Phùng Thù đợi một lát, thấy đối phương giống như ngủ say, rốt cục đứng dậy tiến về phía Giáng Trần một chút.

Khi y đứng dậy động tác rất nhẹ nhàng, có chút lén lút, sau đó lại nghĩ lại: Ta làm gì vậy, cũng không phải là đại cô nương trốn người nhà đi gặp tình lang.

Trong nháy mắt Tạ Phùng Thù hợp tình hợp lý, hai bước bước đến bên cạnh Giáng Trần ngồi xuống.

Giáng Trần vốn đã nhắm mắt thiền định, cảm giác được động tĩnh của Tạ Phùng Thù, lại mở mắt quay đầu nhìn về phía đối phương, tựa hồ muốn hỏi y làm sao vậy.

“Không có việc gì.” Tạ Phùng Thù hạ thấp thanh âm nhìn Giáng Trần, “Chỉ là muốn nói với ngươi một câu… Xin lỗi.”

Giáng Trần hỏi: “Cái gì?”

Tạ Phùng Thù trên mặt hơi nóng, có chút không được tự nhiên nói: “Chuyện của Yến Nam.”

Đối phương luôn là một bộ dáng lạnh lùng, Tạ Phùng Thù vốn tưởng rằng Giáng Trần sẽ trực tiếp xóa đi tàn hồn của Yến Nam, nhưng Giáng Trần cư nhiên độ hóa đối phương, còn đưa cậu vào luân hồi

“Ngươi từng nói không độ mình không độ người, là ta lòng tiểu nhân…”

Y suy nghĩ một chút lại giương mắt nhìn Giáng Trần nói: “Ngươi đây không phải rất có nhân tình sao?”

Giáng Trần nhìn y trong chốc lát, mắt như lưu ly không nhiễm bụi trần, trong lúc nhìn nhau, Tạ Phùng Thù cư nhiên có chút không được tự nhiên đứng lên, trước tiên dời ánh mắt, lại không biết nên đặt ở đâu, đi tới đi lui vẫn là rơi vào trên người Phật Tố phía trước.

Đánh bậy đánh bạ, Tạ Phùng Thù nhìn thoáng qua tượng Phật, rốt cục giật mình cảm giác quen thuộc từ đâu mà đến.

Y liếc mắt nhìn tượng Phật một cái, lại liếc mắt một cái Giáng Trần, lại liếc mắt một cái Phật Tố, lại liếc mắt một cái Giáng Trần, cuối cùng chần chờ nói: “Ta làm sao cảm thấy… tượng Phật này giống ngươi vài phần?”

Sắc mặt Giáng Trần không sóng gió nhìn thoáng qua Phật Tố: “Giống sao?”

Tạ Phùng Thù cẩn thận quan sát trong chốc lát: “…Nhìn kỹ thì không giống.”

Các bức tượng Phật trong miếu hoang dã phần lớn là bùn, thô sơ, lại tích tụ một thân bụi bặm. Tạ Phùng Thù nhìn nhiều hơn vài lần, miệng nhanh hơn não: “Tượng đất không đẹp bằng ngươi.”

Dứt lời, Tạ Phùng Thù hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình.

Cho dù nhiều năm như vậy da mặt Tạ Phùng Thù đã có thể so sánh với tường thành, cho dù hai người coi như là quen biết, cho dù người này thật sự đẹp ——

Đối với một hòa thượng nói những lời như vậy, mình thật đúng là có chút…không biết xấu hổ.

Giáng Trần nghe xong không bình luận gì đối với lời này, chỉ là sau khi ngẩn ra, khóe môi cư nhiên có chút độ cong.

Độ cong kia quá mức yếu ớt, ngay cả ý cười cũng không tính, nhưng quả thật làm cho khuôn mặt của hắn trong nháy mắt nhu hòa, thậm chí có vài phần hương vị ôn nhuận như ngọc.

Hắn nhìn Tạ Phùng Thù, đột nhiên vươn tay với Tạ Phùng Thù.

Động tác kia phảng phất là muốn chạm vào mặt Tạ Phùng Thù, Tạ Phùng Thù trở tay không kịp, ngồi im tại chỗ không dám cử động, nhìn thẳng bàn tay kia cách mình càng ngày càng gần, dán sát vào sườn mặt mình mà lướt qua.

Sau đó, y cảm giác tai phải của mình bị người nhẹ nhàng cọ xát vài cái.

Hai lần nhẹ nhàng như thể chỉ là lông vũ phất qua, vừa chạm liền rời, Tạ Phùng Thù lại cảm giác bên tai mình bị đụng phải chỗ kia đột nhiên thiêu đốt, hơi nóng từ bên tai vọt thẳng đến hai má, ngày đông lạnh, đốt đến đầu óc y có chút không rõ ràng.

Đây là đang làm gì, cũng không có khả năng là lễ tiết đặc biệt gì đó của Phật tu chứ?

Cho dù là muốn làm gì…đối diện còn có Trào Khê đang ngủ!

Đại khái là biểu tình của y có chút khó nói, Giáng Trần dừng một chút, buông tay ra.

“Mạng nhện, có lẽ lúc vào miếu cọ đến.”

…… Tạ Phùng Thù thu hồi câu vừa rồi, một lần nữa đưa ra hai kết luận.

Thứ nhất, làm tiên tuyệt đối không thể tự đa tình. Hai là, mình đúng là, quá không biết xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play