Nghe Từ Văn thông báo hôm nay sẽ mang người yêu về, cha mẹ anh đặc biệt làm nhiều thêm mấy món. Mẹ Từ bận trước bận sau lau dọn nhà cửa, muốn bạn gái nhỏ của con trai có ấn tượng tốt. Cha Từ lại không để tâm, ngồi trên ghế sô pha bảo bà: “Được rồi, mang một đứa con gái về thôi chứ có phải rước bà giời về đâu. Bà không thể ngồi nghỉ một lúc à, bác sĩ bảo bà những ngày này phải tĩnh dưỡng đầy đủ.”
Đối tượng xem mắt của Từ Văn là người cha Từ tìm chọn đã lâu. Từ Văn năm nay ba mươi hai, mấy người cùng tuổi cũng có con đi học tiểu học, mỗi lần nói chuyện với hàng xóm đều thấy người ta con cháu đầy đàn. Nhất là sắp tới ngày về hưu, thời gian ông qua lại với hàng xóm càng nhiều nên càng không thoải mái hơn. Hôm nay bảo Từ Văn mang “người yêu” về nhà cũng hy vọng hai đứa nó có thể nhanh chóng kết hôn, tuổi cũng cao rồi, thực sự không đợi thêm được nữa. Hơn cả là sức khỏe của mẹ Từ càng ngày càng kém, ít nhất trước khi trút hơi thở cuối cùng phải làm được lễ cưới.
Giờ khắc này, Từ Văn và Lưu Ngạn đã đứng dưới lầu.
“Ngạn.” Từ Văn gọi tên hắn, ánh mắt có chút né tránh.
“Sao vậy?”
Từ Văn tháo kính mắt, dùng vạt áo sơ mi nhẹ nhàng lau hai thấu kính. Hoàn cảnh này, khung cảnh này trùng lặp với ánh mắt của cậu thiếu niên đứng trước cửa phòng lau kính hai mươi năm trước, những tưởng như họ mới vừa quen nhau ngày hôm qua.
Môi mỏng của anh mím chặt, hàm răng nhai cắn đầu lưỡi của mình, một lúc sau mới mở miệng: “Tôi không biết việc mang cậu về nhà là đúng hay sai, tôi hơi sợ rằng khi cậu nhìn thấy tôi hôm nay sẽ không thích tôi nữa.”
Lưu Ngạn khe khẽ cười: “Sao vậy được.”
“Thật ra cha mẹ tôi cũng khá tốt, dù rằng họ không cho tôi nhiều ảnh hưởng tích cực lắm, nhưng cuối cùng họ cũng không phải loại phụ huynh hung ác, tôi chỉ sợ những lời tôi sắp nói… sẽ vô cùng ích kỷ và cuồng loạn, không hề giống với một Từ Văn mà cậu vẫn quen biết.”
Lưu Ngạn chợt thấy nhói lòng. Từ Văn từ nhỏ đã là một đứa con ưu tú, thành tích cá nhân cũng vô cùng tốt, so sánh với hắn, cậu ấy lúc nào cũng là học sinh trong tốp mười lăm. Nếu nói Lưu Ngạn là đứa nhỏ bị người nhà chiều hư thì cha mẹ Từ Văn là những người phụ huynh bị chính anh chiều hư. Lưu Ngạn thường cảm thấy cha mẹ của Từ Văn thật may mắn, hai người họ cũng may không sinh ra một Lưu Ngạn sẽ dạy họ cách để làm cha mẹ.
Tình huống dầu sôi lửa bỏng kích thích bản năng chọc cười của Lưu Ngạn, hắn dùng giọng giả trân nói với anh: “Cưng à, tôi luôn luôn thích những bất ngờ mà cưng dành tặng cho tôi.”
Từ Văn cười hắn, nghĩ thầm: “Quả thật không nên dẫn cậu ấy tới đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT