Từ Văn ít nói, đứng trước một Lưu Ngạn hay thao thao bất tuyệt thì toàn sắm vai người nghe. Có lẽ tâm trạng của anh hôm nay quá tốt, Từ Văn câu được câu chăng trò chuyện với hắn, cứ thế, anh dần dần phát hiện ra số từ Lưu Ngạn nói hôm nay ít hơn trước rất nhiều. Anh nghĩ có lẽ đối phương đang chuẩn bị cho mình một bất ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn như thể muốn đi bộ với anh tới khi mặt trời mọc, cuối cùng anh cũng không nhịn được hỏi: “Hôm nay cậu lạ quá, có phải giấu tôi cái gì không?”
“Á, bị cậu phát hiện rồi, khả năng diễn xuất của tôi tụt lùi rồi.” Lưu Ngạn nhìn anh cười, không chút xấu hổ.
“Cậu có bao giờ diễn giỏi đâu? Mỗi lần làm việc xấu chỉ sợ người khác không thấy cậu đang chột dạ.”
“Làm gì có.” Lưu Ngạn cúi đầu xoay xoay cái nhẫn kim cương trên ngón áp út, nhỏ giọng phản bác, “Nhớ năm đó tôi thích cậu, tôi diễn giỏi lắm.”
Từ Văn bị nghẹn họng, ngại tiết lộ cho hắn rằng mình đã biết sự thật từ tám năm trước, lại nhớ tới một màn náo động diễn ra vào sinh nhật mình năm ngoái, anh đành phải thừa nhận đúng là Lưu Ngạn vẫn có chút kỹ năng diễn xuất.
“Nên?” Từ Văn tránh chủ đề này.
“Nên là… Cậu đúng là một tên mù đường.” Lưu Ngạn dẫn anh ra cổng trường trường đại học, bấy giờ Từ Văn mới phát hiện ra từ nãy tới giờ mình vẫn đi trong khuôn viên trường, chẳng trách Lưu Ngạn cứ như keo dính chó bám trên người mình.
Từ Văn ra cổng trường, ngẩng đầu lên, bên kia đường cái lại là trường trung học mà anh đã học suốt sáu năm.
Anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn bảng tên chói sáng của trường đại học – đó là trường đại học mà trường cũ anh trực thuộc.
Anh không biết phải nói gì, nên nói Lưu Ngạn tẻ nhạt hay là nói bản thân đã học ở đây suốt sáu năm.
“Tôi… Tôi không thường qua trường đại học, tôi có tham gia hội thao hai lần, cậu cũng biết… hội thao lần nào cũng bị hoãn, tôi thực sự không quen chỗ này lắm, nhà tôi ở sau trường, rất ít khi chạy qua đường cái… Tới lúc chúng ta lên đại học thì càng không.”
Lưu Ngạn ngắc ngứ giải thích, kéo anh qua cầu vượt, nở nụ cười càng sáng hơn ánh dương trên đầu, ánh mặt trời chiếu tới bộ răng trắng sáng của hắn làm đồng tử anh lay động.
“Hai năm nay trường có mở rộng tuyển sinh, từ trường cấp ba lên thành đại học rồi, khu giảng dạy chúng ta hồi đấy thành tòa nhà số ba.” Lưu Ngạn kéo anh tới cổng lớn – cổng trường vẫn rất độc đáo, phô rõ vẻ bình dân của một ngôi trường trung học trực thuộc.
Từ Văn không nói nên câu, hiện giờ anh chỉ biết bị Lưu Ngạn kéo đi, ánh mặt trời rọi tới mức khát nước, nhưng lại chẳng muốn uống chai soda trong tay.
“Muốn vào không?” Lưu Ngạn quay lại hỏi anh, “Nếu muốn vào thì tôi bảo ba báo trước cho hiệu trưởng một tiếng – giáo viên chủ nhiệm ngày trước của chúng ta thành hiệu trưởng rồi đó.”
“Có được không?” Từ Văn hỏi lại.
“Tôi nghĩ là đồng chí Lưu già vẫn còn chút năng lực này, nhưng lâu rồi tôi không tìm ông ấy vì chuyện này, không biết dạo này ông ấy có làm được không.”
Lúc nói lời này Lưu Ngạn vẫn hơi sợ, hắn biết rõ Từ Văn không để ý tới hoàn cảnh gia đình của mình. Từ nhỏ Lưu Ngạn đã không giỏi giang gì rồi, trời sinh có thói quan liêu, làm việc gì cũng chẳng dựa sức mình mà chỉ ỷ vào bố, tật xấu này mãi tới khi quen biết Từ Văn mới kiềm chế lại, cho tới bây giờ rất hiếm khi nói chuyện sự nghiệp với gia đình, hồi trước là để thu nhỏ sự chênh lệch với Từ Văn, sau này là nghĩ tới tương lai của mình và Từ Văn sẽ không bị ai dòm ngó.
Hắn cảm thấy Từ Văn quá ưu tú, mình với cậu ấy khác nhau như trời với đất, cũng biết trong lòng Từ Văn có rào cản “gia đình”. Từ Văn không dựa dẫm vào hắn, cũng không lợi dụng thân thế của hắn mà mưu cầu chỗ tốt cho bản thân, càng không thích đùn đẩy áp lực trong nhà cho Lưu Ngạn gánh vác, giống như hồi cấp ba để Lưu Ngạn giúp đỡ tìm việc làm cho cha anh.
Lưu Ngạn cũng đau đầu vì vụ này lắm, bản thân hắn quá nát bét, hắn tưởng mình dùng quả ngọt giúp đỡ Từ Văn, không ngờ lại khiến Từ Văn cảm thấy áy náy. Ba của hắn quá thần thông quảng đại khiến Từ Văn gượng gạo. Bởi vậy hai chữ “người nhà” trở thành vùng cấm không ai ra hiệu cũng ngầm hiểu của hai người, không nói và không đề cập tới.
Quả nhiên, Từ Văn lắc đầu bảo hắn: “Đừng làm phiền chú.”
Lưu Ngạn đồng ý rất mau, cũng rất gọn lẹ tát cho mình hai phát trong lòng, sự lo lắng kỳ lạ bừng lên trong lòng hắn nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, gợi ý cho Từ Văn: “Chúng ta trèo tường vào đi.”
Cùng lúc đó Từ Văn cũng nghi ngờ có phải bản thân đã nói sai gì không, bởi vì anh nhận ra Lưu Ngạn đã nhíu mày, tuy rằng chỉ thoáng qua, tựa như không nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận được Lưu Ngạn nhíu mày.
Đương lúc Từ Văn đang nhanh chóng chất vấn bản thân đã nói gì thì cọng rơm cứu mạng xuất hiện – anh nhận ra giáo viên đang ngồi trực ban hình như là chủ nhiệm năm đó của họ!
“Cậu nhìn coi có phải cô Tùng không?” Từ Văn chọc eo Lưu Ngạn, đúng lúc đổi đề tài.
Lưu Ngạn híp mắt quan sát hai giây, mạnh mẽ khẳng định: “Nếu cô ấy không phải cô Tùng thì tôi sẽ bò ngang luôn.”
Một người không ham thích giao lưu như Từ Văn lại bổ nhào vào cửa lớn, hô một tiếng thật to với người giáo viên già đang trực phòng ban: “Cô Vương ơi!”
Lưu Ngạn bị tiếng nói bất thình lình đầy nhiệt tình của anh dọa sợ, nghĩ thầm Từ Văn lúc ở trên giường cũng chưa từng hào hứng như vậy.
Nhà giáo già đã lớn tuổi, mắt mũi không còn rõ nữa, mãi tới lúc đứng trước mặt Từ Văn mới nhận ra học trò cưng năm đó dạy dỗ – đương nhiên bà vẫn chưa quên cậu chàng Lưu Ngạn cái gì cũng làm được trừ việc học rồi.
Thời gian nhanh như thoi đưa, chủ nhiệm lớp ngày nào cũng sắp về hưu, con gái cũng đã thi đỗ vào trường trọng điểm ở Thượng Hải. Lúc nghe Từ Văn kể mình học ở trường đại học địa phương, bà có hơi bất ngờ, Từ Văn giải thích anh được tuyển thẳng vào, cô chủ nhiệm mới hiểu ra gật đầu.
Chủ nhiệm lớp nhớ lại rất nhiều chuyện thú vị của họ năm đó, bởi vì năm đó là lần đầu tiên bà được làm chủ nhiệm, có rất nhiều việc vẫn còn nhớ như in. Giả như chuyện Từ Văn luôn lọt vào tốp mười của khối, mỗi lần nói chuyện riêng với anh, anh toàn đáp thêm một câu “Thưa cô, lần sau em sẽ cố gắng hơn.” – dù rằng cô chủ nhiệm cũng không hiểu anh còn định cố tới mức nào. Còn Lưu Ngạn, một thằng nhóc thông minh không muốn làm cán bộ lớp, ấy thế mà cán sự lớp toàn tìm tới hắn, đặc biệt là lúc tính sổ sách. Tuy rằng thành tích môn toán của Lưu Ngạn luôn đội sổ nhưng năng lực kết toán sổ sách lại vô cùng đỉnh cao, mọi chi tiêu rắc rối của lớp đều bị hắn xử lý nhanh gọn lẹ.
Chủ nhiệm lớp thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Lưu Ngạn, thuận miệng hỏi: “Kết hôn rồi à?”
Lưu Ngạn ngượng ngùng sờ sống mũi, hiếm khi nở nụ cười xấu hổ: “Vâng, sắp rồi ạ.”
Bà hài lòng gật gù, lại chuyển mục tiêu về phía Từ Văn: “Còn em thì sao, chàng trai trẻ?”
Lòng bàn tay Lưu Ngạn nhễ nhại mồ hôi, tiếng tim đập chẳng hiểu sao vang lên dữ dội, theo từng nhịp thở đánh vào màng nhĩ hắn.
“Em cũng sắp ạ.” Từ Văn cho cô xem chiếc nhẫn kim cương nam của mình, ánh mặt trời đúng lúc vây quanh bàn tay anh, chiếc nhẫn kim cương hơi lóe lên ánh sáng xanh.
Bà cười càng thêm phúc hậu, ngậm ngùi thời gian trôi qua quá nhanh, lại chúc hai người được hạnh phúc.
“Cậu nghe thấy không, cô Tùng cũng chúc chúng ta hạnh phúc.” Lưu Ngạn giúp Từ Văn vuốt lại mái tóc bị mũ làm rối, trong giọng nói không giấu được sự đắc ý.
Từ Văn không phản bác hắn, anh hiểu rõ ý nghĩa lời chúc của cô chủ nhiệm, nhưng anh vẫn tin, cho dù cô có biết chiếc nhẫn kim cương trên tay họ là của ai thì cô vẫn sẽ chúc phúc như thế.
Từ Văn thích món quà Thất Tịch này, cũng thích người đã tặng quà cho mình.
Anh nhìn chăm chú vào tấm lưng Lưu Ngạn, đột nhiên anh vén vạt áo của Lưu Ngạn lên, làm người trước mắt sợ tức mức hô to: “Ấy còn đang ở trên đường đó!”
Anh lần mò theo viền áo dưới của Lưu Ngạn một vòng, cuối cùng cũng tìm được thứ mà anh muốn ở mạn sườn phải – một hình vẽ tia chớp nhỏ vẽ bằng bút nhớ màu vàng.
“Đây là áo cấp ba của cậu đúng không?” Từ Văn ngẩng đầu tra hỏi hắn, khóe miệng là một nụ cười không rõ ý, “Cậu không thích mặc áo ngắn tay của trường cấp ba, cậu vẫn hay mặc áo trắng dùng một lần với đồng phục trường.”
Lưu Ngạn chớp mắt, hơi xấu hổ hỏi: “Sao cậu nhận ra được?”
“Bởi vì tôi vẽ logo cho cậu.”
Từ Văn đã từng nhìn thấy cú ném rổ như tia chớp của Lưu Ngạn, vì vậy lúc Lưu Ngạn thay đồ sau lớp thể dục, anh đã vẽ một dấu chớp vàng lên áo trắng ngắn tay của hắn.
Lưu Ngạn đã từng vì Từ Văn mà giữ chiếc áo ngắn tay đẫm mồ hôi này suốt hai mươi năm.
Thực tế đoạn tình cảm này nào phân ai trước ai sau, làm gì quan tâm ai nhiều ai ít, ai cao ai thấp hơn ai. Chỉ biết một Lưu Ngạn mười mấy tuổi vì Từ Văn làm trò dại mà tiếc không ném cái áo đi, chỉ biết một Từ Văn mười mấy tuổi lại vẽ tia chớp nhỏ lên áo Lưu Ngạn, làm một chuyện không hề giống với việc Từ Văn sẽ làm.
Ấu trĩ, vô vị.
Cuối cùng lại thành lãng mạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT