Lưu Ngạn không chống đối ba nữa. Ba hắn là một người rất có nguyên tắc, việc nhỏ có thể mặc hắn, nhưng việc lớn không cho hắn chọn bừa. Lưu Ngạn lấy lui làm tiến, để mặc ba cho mình tới lớp Văn, bởi vì lớp Văn và lớp Lý cùng tầng.
Vốn dĩ ba hắn thấy để hắn đi học lớp chọn chỉ thêm phiền, nhưng thấy con trai mình kiên quyết như vậy cũng mềm lòng chiều hắn.
Lưu Ngạn hẹn gặp Trần Quần Hiền, xin cô sắp xếp một vị trí thích hợp cho cha Từ Văn trong khách sạn, Trần Quân Hiền biết hắn có ý với Từ Văn, lại thấy hắn thật tâm nhờ vả, bèn nghiến răng đồng ý.
“Hiền, cho dù tiền lương của cha Từ Văn bà lấy ở chỗ tôi cũng được, xin bà hãy để ông ấy làm việc ở vị trí có thể diện.” Trước khi đi Lưu Ngạn không nhịn được lại dặn dò cô lần nữa
Trần Quân Hiền bật cười, “Rồi rồi, tuổi có nhiêu đâu mà nghĩ sâu nghĩ xa thế…Giờ nếu ông cho tôi kẹo, đó là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau. Còn nếu ông làm chuyện kia, vậy là hối lộ rồi.”
Lưu Ngạn và cô cùng bật cười, chốc đã thấy hắn chạy mất hút không thấy bóng. Trần Quân Hiền không đuổi theo kịp, cái tay giơ lên không trung không nơi hạ xuống, thầm thở dài bản thân mềm lòng.
Lưu Ngạn giấu con dao nhỏ của Từ Văn đi, thậm chí còn mua chuộc bạn cùng bàn của Từ Văn, bắt cậu ta bảo đảm xung quanh Từ Văn không có đồ vật sắc bén nào; đôi khi cũng vô tình cố ý liếc nhìn Từ Văn một lượt, sau một thời gian dài cũng không thấy vết thương mới nào xuất hiện nữa.
Có hôm Từ Văn mang tới một hộp Alps, nhờ Lưu Ngạn đưa cho Trần Quân Hiền, nói rằng cha cậu biết được Trần Quân Hiền thích ăn kẹo nên đã đặc biệt mua nó.
“Giờ cha tôi rất ổn, cả nhà tôi đều ổn, cảm ơn cậu và Quân Hiền.”
Cậu đứng trước cửa nhà Lưu Ngạn, cười đến dịu dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT