Chương 68. Thôi miên
Bắt anh tấu hài hay kể truyện cười là không thể, kỹ thuật này có độ khó cao, để thực hiện thì mệt mỏi lắm.
Cũng may, thầy Mạc vốn là người có ăn học, sau khi được bọn họ khuyên mấy câu thì cũng bớt dần, lão vuốt vuốt cái đầu địa trung hải của mình rồi ngồi ngẩn người, không hiểu tại sao mình lại cáu giận chỉ vì một chuyện cỏn con như thế.
Lão trước giờ là người hiền lành, có nói lão thế nào lão cũng không tức giận.
"Ha," Nửa ngày sau, lão mới cười cười, "Hiếm lắm mới thế này..."
Ánh mắt Khấu Đông vừa nhìn xuống dưới, đồng tử y đã co lại.
Y chăm chú nhìn xuống mặt đất, chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh. Mấy giây sau y đưa tay kéo kéo ống tay áo Tống Hoằng.
"Nhìn ——" Y nhẹ giọng nói, "Trên đất."
Tống Hoằng hơi sững sờ, chợt, anh như ý thức được điều gì, do dự một lúc cũng bắt đầu chuyển tầm mắt xuống sàn nhà xi măng của nhà ăn.
Ánh mặt trời buổi sáng không tính là quá mãnh liệt nhưng lúc này lại chiếu vào đầu khiến anh có cảm giác đau nhức mơ hồ.
Anh nhìn thấy bóng người đàn ông trung niên in trên mặt đất. Khuôn mặt mơ hồ, không còn nhìn ra dáng người mà thay vào đó là hình bầu dục kỳ dị làm anh liên tưởng tới bóng bầu dục.
Nó yên tĩnh cuộn mình, khổng lồ, tròn đầy. Theo góc của ánh nắng tràn vào từ cửa sổ thì thấy nó dường như đang run nhẹ.
Giống như là trái cây tràn ngập nước ngon ngọt.
—— Hay cũng như là, một kén sâu.
Loại biến hóa này xảy ra trong nháy mắt. Ngay sau khi người đàn ông trung niên đứng dậy nó lập tức trở lại bình thường, trải rộng ra thành bóng người.
Người đàn ông trung niên vẫn hồn nhiên không hay, vẻ mặt lão có chút uể oải, lão nhìn ba người cúi đầu.
"Cảm ơn các cậu," Lão nói, "Chắc tôi về nghỉ ngơi trước."
Tống Hoằng do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi lão lại: "Thầy Mạc!"
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, "Hả?"
"Ông..." Tống Hoằng muốn nói cái gì nhưng rồi lại nuốt xuống, chỉ nói: "Ông cẩn thận đấy. Mấy ngày nay tốt nhất là không nên gặp học sinh nào."
Thầy Mạc lại sờ sờ đầu rồi cười ha ha, bảo được rồi.
Lão cất bước đi về phía ký túc xá, trên đường về lão cẩn thận né tránh đám học sinh. Tống Hoằng nhìn bóng lưng lão một lúc rồi khe khẽ lắc đầu.
"Đây là nguyên nhân nở ra những thứ đêm hôm đó sao?" Anh nói, "Bóng dưới đất có thể làm chúng bị lộ ra?"
Khấu Đông: "Điều tôi muốn biết hơn là, sau cùng thì chúng sẽ đi đâu."
Những con quái vật kia ăn chán chê cừu hận với hoảng sợ rồi lại sinh sôi không ngừng. Rốt cuộc chúng nó sẽ đi tới đâu chứ?
Vấn đề này tạm thời không ai giải đáp được, mấy người lần nữa nhắm mắt lại thử nhưng cũng chẳng nghe được tiếng vang quái lạ nào. Cánh cửa đi vào thế giới khác xem ra chỉ buổi tối mới mở ra.
"Trường học này chúng ta còn chưa khám phá hết," Tống Hoằng đề nghị, "Không bằng hôm nay chúng ta đi xem thử đi."
Hai người còn lại đương nhiên không phản đối.
Hiện tại, bộ mặt thật của phó bản đang dần dần hiện ra trước mặt họ, hơn nữa vì chương trình học được xếp trước đó không có quan hệ gì tới người chơi nên bọn họ cũng không cần phải học sáng học chiều như những cô cậu học sinh thực thụ kia, ăn uống xong ba người bắt đầu kiểm tra từ lớp học.
Thoạt nhìn, ngôi trường này không khác gì một ngôi trường bình thường. Để tiện dạy học thì văn phòng giáo viên được sắp xếp ngay cạnh lớp, đi một hai bước là có thể đến.
Tổng cộng có ba khối, nhân số gộp lại cùng lắm là tới 1000.
Khấu Đông đi qua từng lớp học kiểm tra nhưng không thấy gì khác thường, học sinh lên lớp. Trên đường đi có nữ giáo viên ôm chồng sách đi từ phòng làm việc ra đụng vào họ, cô cau mày.
"Không lên lớp học đi? Chạy loạn lên làm gì?"
Tống Hoằng sững sờ, đang muốn lên tiếng thì Khấu Đông đã nhanh chóng phản ứng trước, y ôm bụng, rũ mắt, trầm giọng gọi một câu cô Chương.
Thanh âm của y cứ như là ba ngày rồi chưa được ăn cơm.
Tống Hoằng bị y dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Khấu Đông hết xanh rồi đến trắng, bước đi loạng choạng trông yếu đuối mong manh cực kỳ.
Lông mày cô giáo thả lỏng, "Xuống phòng y tế hả? Sau ăn cơm phải chú ý nhé, nhìn trò đau dạ dày kìa."
"..." Tống Hoằng há miệng, nửa câu cũng không thốt nên lời.
Đụ má, tên đồng đội này của anh đi tranh giải Oscar được luôn ấy chứ!
Khấu Đông yếu ớt đáp lời: "Cảm ơn cô Chương quan tâm ạ!"
Dứt lời, y làm ra vẻ khó chịu hơn.
"Được rồi được rồi," Cô giáo cũng không dám nhiều lời, xoắn xuýt nói, "Đi nhanh đi, cẩn thận chút!"
Cô tránh sang một bên nhường đường cho họ, Tống Hoằng đỡ lấy Khấu Đông như vừa bị rút xương rời đi, chờ đi được một đoạn xa mới dám khen ngợi tài diễn xuất của Khấu Đông.
"Người anh em, giỏi thật đấy, nói diễn là diễn được — có phải không A Tuyết?"
Lời này của anh không được đáp lại, cô gái nhỏ cau mày, nhìn chằm chằm Khấu Đông.
"A Tuyết, A Tuyết?"
Cô dừng lại.
"Cô giáo vừa rồi," Cô nói, mắt vẫn hướng về phía Khấu Đông, "Cậu quen?"
Khấu Đông cuối cùng cũng đứng thẳng, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
"Là sao?"
"Trả lời tôi đã," Cô nghiêm túc nói, "Cậu biết cô ấy?"
"Biết," Khấu Đông mờ mịt đáp trả, "Không phải cô ấy là cô Chương ư? Dạy môn chính trị, nói chuyện cũng rất dễ..."
Tống Hoằng chầm chậm ý thức được điều gì, anh buông lỏng tay, môi nhấp nhấp.
Anh với A Tuyết nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"Sao cậu lại biết cô ấy?"
"Không phải cô ấy dạy chúng ta à? —— Chuyện gì thế? Hai người chưa học tiết cô ấy sao?"
Vẻ mặt Tống Hoằng trở nên khó coi. Anh do dự một hồi rồi thấp giọng nói: "Tôi với A Tuyết trước giờ chưa thấy cô ấy."
Ba người bọn họ là một đội trong phó bản này, cũng cùng một lớp.
Giọng nói của anh khô khốc.
"Vì vậy, sao cậu biết cô ấy họ Chương?"
"Còn biết cô ấy... dạy chính trị?"
Khấu Đông trông như bị ai đánh một cái, đầu óc y dần trở nên ong ong, thế giới quay cuồng.
Mơ mơ hồ hồ, dường như cô giáo kia nói chuyện với y: "Đừng suốt ngày giả bộ ốm yếu trước mặt cô..."
Sau đó cô không kiềm được nở nụ cười, gõ gõ đầu y, "Nếu như mấy hôm nữa kết quả thi của em không tốt thì cô sẽ phạt em đấy."
Y nhìn thấy mình đứng đối diện cô, cười híp mắt, vẻ ngoài ngây ngô y hệt như trong phó bản. Phéc mơ tuya đồng phục cũng không kéo lên hẳn, ống tay áo được cuộn lên, tóc bị cào lên hơi rối.
"Cô Chương sao lại không tin em chứ..."
Những câu sau đó dần nhỏ lại, nghe không rõ nữa.
Giọng Tống Hoằng vang lên tràn đầy lo lắng, anh vỗ vào người y: "Không sao chứ?"
Khấu Đông lắc đầu, y cảm thấy cổ họng ngai ngái lạ thường. Sau khi cố gắng nuốt vào một ngụm mới đáp lời: "Không sao đâu."
Y giải thích, "Có thể là nghe người ta nhắc tới trong ký túc xá, nhớ không nổi."
Tống Hoằng không đưa ra thêm nghi vấn với lời nói của y, cô gái bên cạnh cũng không hé răng. Cô nhìn Khấu Đông thêm một lát rồi mới dời tầm mắt đi.
Tất cả người chơi đều sử dụng sóng não để truy cập trò chơi, theo tiền đề này, có thể nói một phần là do hệ thống trò chơi điều khiển. Lúc đầu khi cô muốn đề cập chuyện này với Khấu Đông, não bộ đột nhiên trở nên trắng xóa.
Sau đó khi cô nhớ lại thì không thể nhớ ra lúc đó định nói gì với Khấu Đông.
Từ đó về sau, trong lòng cô tự rõ ràng, e rằng 《Vong nhân》không muốn để cho y hiểu rõ sự tình.
Vừa vặn cô cũng chỉ là một người chơi, việc mà A Tuyết làm được là có hạn, cô đành phải uyển chuyển nhắc nhở.
Phải cẩn thận.
Nếu thật sự như cô suy đoán thì đây là lần thứ hai《Vong nhân》 kéo Khấu Đông vào game...
Trong lòng cô có một nỗi hoang mang thầm kín nhưng lại không có cách nào nói ra.
—— Trong trường hợp này, liệu hệ thống có thật sự đồng ý thả Khấu Đông ra ngoài lần nữa không?
Ba người đi hết các lớp học mà không phát hiện ra manh mối nào khác. Khấu Đông lấy được không ít chú ý của các NPC khác, thậm chí lúc y đi xuống cầu thang cũng có một học sinh đỏ mặt nhét một phong thư vào người y.
Nhét xong, học sinh đó ngại ngùng cười cười rồi chạy mất.
Tống Hoằng đã quen với sức hấp dẫn không tên của Khấu Đông với NPC trong phó bản, sau khi nhìn cảnh này anh cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ bắt đầu ôm tay cảm thán về mối tình đầu chẳng thể quay lại. Khấu Đông ngay cả tay con gái cũng chưa sờ qua, đề tài này y không hề hứng thú, vừa mới nhắc đến mấy chữ này y chỉ nhớ đến cái xe luôn không xa không gần mà theo đuôi y.
Cái xe đó với kiểu yêu đương đơn thuần này thật sự không có quan hệ gì, dù sao thì đó cũng là kiểu theo dõi điên cuồng, chẳng hề giống tình cảm ngọt ngào của mấy thiếu nữ.
Đến chỗ ngoặt lầu một, y thoáng nhìn xa xa có ai đó đang nói chuyện với một nữ sinh. Thân hình người nọ rất cao, đôi chân dài có thể cho là ưu việt, bởi vì người kia đưa lưng về phía y nên thứ y thấy cũng chỉ có bóng lưng.
Nhưng dựa vào bóng lưng này cũng làm người ta nhận ra được —— là vị giáo viên trẻ tuổi kia.
Hắn đang cúi đầu, giọng nói ôn hòa như đang khuyên bảo cái gì. Vành mắt nữ sinh đối diện phiếm hồng, tay nắm một chỗ không lên tiếng.
Lòng Khấu Đông nảy lên một cái.
Y tiến lên hai bước, mạnh mẽ lao vào giữa hai người, "Thầy Tư đang nói gì thế?"
Động tác này của y không được cho là lễ phép thế nhưng giáo viên tâm lý lại không tính toán nhiều. Đôi mắt nhạt màu sau cặp kính gọng vàng nhìn y, bị hắn nhìn vào y còn có cảm giác bị gió xuân hiu hiu thổi, cảm giác này khiến Khấu Đông không yên lòng mà còn căng thẳng hơn, "Đang nói chút chuyện riêng."
Dứt lời, hắn vỗ bả vai nữ sinh, "Về đi, suy nghĩ cho kỹ."
Cô gái trước sau vẫn mím môi, nghe xong lời này thì quay về phía hắn cúi đầu một cái, nhanh chóng rời đi.
Khấu Đông cảnh giác: "Việc riêng gì?"
Giáo viên tâm lý khẽ cười, hững hờ đáp: "Em ấy nhờ tôi đưa ra vài lời khuyên cho buồn phiền của mình."
"Buồn phiền gì cơ?"
Y cứ trực tiếp truy hỏi mà NPC vẫn kiên nhẫn đáp lại từng câu hỏi của y, chỉ là khóe cười trên miệng sâu hơn chút, "Liên quan tới cha em ấy."
Chẳng biết vì sao Khấu Đông cảm thấy cô gái đứng cạnh mình hơi co người.
"Cha em ấy là dân cờ bạc," Giáo viên tâm lý lạnh nhạt nói, "Ghi nợ một số tiền lớn rồi chạy trốn, để lại mẹ con em ấy ở lại cho đám người kia đòi nợ — sau đó, mẹ em ấy bị bệnh."
Tim Khấu Đông khẽ nhói.
"Em ấy trả không hết khoản tiền kia nên không biết phải làm sao. Thế nên muốn nhờ tôi giúp, chỉ xem nên làm gì."
"Tôi đồng ý sẽ vạch ra một lối thoát cho em ấy."
"... Lối thoát gì?"
Lần này người hỏi là A Tuyết, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, mắt không chớp, chăm chăm nhìn hắn.
Giáo viên trẻ tuổi cười khẽ. Tiếng cười kia cực kỳ quen tai, giống y như đúc với tiếng cười mà y nghe được cái đêm phá kén thành bướm.
Mặt y lại bắt đầu cảm thấy ngứa rồi.
Tựa như có cánh con côn trùng nào bay qua bay lại trên chóp mũi y. Khấu Đông khẽ run, không khống chế được run rẩy.
Giáo viên tâm lý dường như cảm thấy rất thú vị. Bàn tay của hắn đưa tới, ngón tay hơi vuốt ve chạm vào lông mi của Khấu Đông.
Ở nơi mà Khấu Đông không thể nhìn thấy, vô số trứng côn trùng đang run lên bần bật, chúng nó nóng lòng muốn chui ra khỏi cái kén nhợt nhạt của mình, muốn chạm vào thiếu niên này, muốn vây quanh y, nhưng chúng lại sợ hãi thứ gì đó mà co rúm lại không dám tiến lên.
Tua vòi của côn trùng trưởng thành tạo thành một khu rừng kỳ dị, Khấu Đông bị đôi cánh tráng kiện nhất mạnh mẽ bao bọc lấy. Con mắt trên cánh đang ngắm nhìn y không thôi, giáo viên tâm lý cúi đầu, hắn không thấy có cái kén nào được sinh ra trong cơ thể người này.
Đáng tiếc thật đấy.
Giáo viên trẻ tuổi thầm nghĩ.
Nhưng không phải vội... rồi sẽ tìm được thời cơ.
Giọng nói của hắn mềm mại, chầm chậm, như đang thôi miên.
"Làm cho sinh mạng của gã ta kết thúc đi."
Tay hắn che mắt người trong lòng, đưa mắt nhìn A Tuyết mặt đang đỏ bừng.
"Giết chết gã ta đi..."
"Đây chính là con đường duy nhất của cô."
[24/04/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Ngôn Chi: xách cái ghế nhỏ ngồi đợi ra trận. jpg