Chương 48. Người trong phòng

Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên hơi nhăn mày.

Tiêu Ngọc vẫn đang cười, ả quay đầu nhìn y.

"Sao nào?" Cô ả nói, "Tao nói điều này cho mày biết, mày còn chờ đợi cái gì nữa? Không tranh thủ thời gian đi đi?"

Khấu Đông ngồi xổm trước mặt ả, không đáp lời.

Giọng nói của Tiêu Ngọc cuống lên. Ả giục: "Sao mày chưa đi! Lẽ nào mày còn muốn ở cái nơi quỷ quái này đợi ——"

Lời còn chưa dứt mà ả đã thấy đứa nhỏ đằng trước nghiêm mặt, y dùng tay nắm chặt lấy cằm ả, không để ả né tránh ánh mắt mình.

"Nói lại lần nữa," Khấu Đông nói, "Bên trong có cái gì?"

"......"

Trong lòng Tiêu Ngọc cả kinh, sau lưng ả ta như có trăm nghìn con kiến bò quanh, cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu nổi lên. Cô ả không ngờ tới rằng người này lại có khí thế đến vậy, chẳng qua người ta chưa từng thể hiện ra trước mặt ả thôi.

Giọng nói của ả cũng yếu đi mấy phần, cuống họng hơi run lên, "Tiểu Xuyên Tử..."

"Nói cho đúng."

Sức lực trên tay Khấu Đông càng mạnh lên, nhẹ giọng nói: "Nhớ này, nếu như cô không nói hẳn hoi —— biết đâu sẽ phải rút người gỗ thêm lần nữa."

Nghe được hai chữ 'người gỗ', Tiêu Ngọc bỗng nhiên co người, trong mắt ngập tràn oán hận: "Mày lấy đâu ra cái quyền đấy! Mày... mày nghĩ bọn chúng sẽ nghe mày chắc?"

Khấu Đông nói: "Thật chứ?"

Khóe môi của y vẽ ra một nụ cười: "Cô cảm thấy họ sẽ không nghe tôi hả?"

"......."

Tiêu Ngọc á khẩu không nói được gì. Cô ả đương nhiên cũng biết địa vị của mình như thế nào ở đoàn xiếc thú này, những thành viên trong đoàn không ưa ẩm gì ả ta cả nên đương nhiên không hề coi trọng ả, ánh mắt nhìn đến ả cũng giống như đang nhìn vào một món đồ hỏng, bởi thế nên chúng muốn mang ả ra thí nghiệm một lần nữa.

Có thể, người trước mắt này...

Tiêu Ngọc nhớ đến ánh mắt nóng rực của đám NPC khi nhìn người nọ, trong đầu sinh ra chút oán hận.

Bọn chúng sẽ nghe lời người này nói ư?

... Dựa vào cái gì chứ?

Đều là người chơi như nhau, tại sao người này nói thì bọn chúng sẽ nghe lời chứ?

Sức lực trên tay Khấu Đông lại tăng lên.

"Còn chưa muốn nói thật à?"

Y vốn không phải là người thô bạo, nhưng lúc này y thật sự bị cô nàng này ép cho mất đi bình tĩnh, phải dùng đến phương pháp này. Không cần nghĩ cũng biết Tiểu Xuyên Tử chưa chắc sẽ ở trong căn phòng đó, nếu có thì việc mang người ra ngoài một cách thuận lợi cũng sẽ khó khăn —— không làm được thì thậm chí y còn phải bỏ mạng nơi đó.

A Tuyết ngày nào cũng nhắc nhở Khấu Đông không nên chỉ đề phòng mỗi NPC mà còn phải đề phòng cả các người chơi khác, đây cũng như là một lời cảnh tỉnh dành cho y lúc này.

Tiêu Ngọc bị đau, ả rú lên, "Tao nói, tao nói được chưa."

Trong mắt ả rưng rưng nước, giọng cũng đứt quãng, sợ hãi nói: "Tao — thật ra tao cũng không biết trong đó có cái gì."

Nói xong chỉ sợ Khấu Đông không tin, cô ả nhanh chóng bổ sung: "Là thật! Tao chỉ biết trong đó có người, tao từng nghe thấy trong đó có tiếng gì ấy —— nhưng không phải là tiếng người đi đi lại lại mà nghe như thứ gì đang lăn trên đất."

Khấu Đông hỏi: "Thứ gì?"

Tiêu Ngọc lắc lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Tao cũng không biết."

Ả quét mắt nhìn một vòng hậu đài tăm tối, thấp giọng nói: "Nhưng bọn chúng... chúng rất sợ hãi."

"Bọn chúng cứ nói, không kịp nữa rồi, không kịp nữa, chưa tìm được."

Ả nuốt một ngụm nước bọt, con ngươi co lại, cứ như là vừa nhớ lại cảnh tượng khi nghe thấy câu nói đó.

".... Lúc bọn chúng nói câu này như thể không chỉ mình chúng ta mà bọn chúng cũng sẽ chết theo vậy."

Khấu Đông cười lạnh một tiếng.

"Vì thế cô muốn tôi vào đó?"

Tiêu Ngọc không nói được gì, chờ một lúc ả mới cố gắng cất giọng: "Biết đâu bên trong thật sự là Tiểu Xuyên Tử! Tao cảm thấy nhất định là có! Nếu như mấy người muốn rời khỏi đây thì nhất định phải mở gian phòng đó ra..."

Nói xong, cô ả lại ló đầu nhìn ra ngoài.

"Nhưng bọn chúng không cho ai đi vào. Không thì giờ mày đi vào đó, tao sẽ canh chừng cho mày?"

Khấu Đông nhìn ả chằm chằm, cứ như là vừa nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường, "Sao tôi phải tin cô chứ?"

"Mày ra được ngoài thì tao có mất gì đâu?" Tiêu Ngọc hùng hồn nói, "Dù sao cũng từng là đồng đội, tao cũng hy vọng mấy người được may mắn."

Lời nói này nghe qua thì hay ho thật đấy. Xem ra mấy ngày nay đoàn xiếc thú không chỉ cải tạo cơ thể ả ta mà ngay cả ngôn từ cử chỉ cũng được dạy dỗ uốn nắn lại. Đây hoàn toàn không phải là lời nói mà một cô ả được nuông chiều từ bé như Tiêu Ngọc có thể nói ra được.

Chân tình ý thiết như vậy, Khấu Đông trầm mặc một chút, cuối cùng cũng đáp lời: "Được."

Y cẩn thận nghe âm thanh, bên ngoài buổi biểu diễn vẫn đang tiếp tục. Tiếng nhạc kịch láo nháo cùng với tiếng vỗ tay ủng hộ của khán giả vang lên ầm ầm, hiển nhiên là một cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Các thành viên đoàn xiếc cũng không có ý định đi vào lại đây, Khấu Đông vẫy vẫy tay với Tiêu Ngọc, đưa ả đến gần cửa.

"Nhanh lên," Tiêu Ngọc giục, "Không thì lát nữa bọn chúng sẽ diễn xong mất!"

Khấu Đông thống nhất ám hiệu với cô ả. Nếu như thành công mở ra cửa phòng thì sẽ lẻn vào bên trong, khi đó y sẽ kêu meo meo hai lần, ngược lại nếu không mở được cửa thì y sẽ giả tiếng chó gâu gâu.

Đây cũng không phải việc gì khó, Tiêu Ngọc xác nhận đã nhớ. Ả cẩn thận quan sát các hướng, nhìn đứa nhỏ trước mắt chầm chậm chạy ra ngoài. Chỉ là giờ ả vẫn đang ở trong hậu đài, ả bị bé đầu to trói vào chân ghế nên ả cũng không đi được xa, chỉ có thể liều mạng vểnh tai lắng nghe, tính toán xem giờ Khấu Đông đã tới được đâu.

Đầu tiên, truyền vào tai ả là tiếng vang nhẹ nhàng, có vẻ là tiếng cửa được đẩy ra.

Mấy cánh cửa trong đoàn xiếc đã không được tu sửa nhiều năm, tuy rằng nhìn như mới nhưng lúc đóng đóng mở mở sẽ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Trong lòng Tiêu Ngọc khựng lại.

... Cậu ta vào rồi?

Ả ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ đến lúc trước khi đi bé đầu to ghé vào tai ả nói nhỏ.

"Khiến cậu ấy phạm sai lầm rồi báo cho bọn tôi."

Lúc nói những lời này bé đầu to nở một nụ cười quỷ dị. Bàn tay sắc nhọn xoa xoa đầu ả.

"Nếu thành công thì cô sẽ tránh được lần hai."

"Nếu không thì ——"

Nó quơ quơ hông, nơi đó giắt một vài túi vải. Tiêu Ngọc đương nhiên biết trong đó có gì, cô ả run lên, thậm chí không thèm quan tâm đến việc nếu người kia phạm sai lầm rồi bị túm lấy sẽ phải chịu hậu quả ra sao, chỉ nhanh chóng bảo đảm với bé đầu to: "Tôi nhất định sẽ làm tốt! Đừng bắt tôi rút người gỗ nữa, tôi nhất định sẽ lừa được cậu ta..."

Ả nhất định phải làm vì bản thân.

Người thì đương nhiên phải nghĩ đến bản thân trước.

Sau lần đầu tiên vứt bỏ lương tâm thì đến lần thứ hai chẳng cần suy nghĩ gì nhiều cũng tự buông được. Tiêu Ngọc cắn chặt răng, nghe được tiếng cửa gỗ chạm vào khung thì xác định là Khấu Đông đã đóng cửa lại, chắc y đã bước vào căn phòng đó.

Ả không thể đợi được nữa, kêu lên.

"Người đâu! Người đâu!" Ả gào lên, "Cậu ta vào rồi!"

Tiếng chiêng trống vang lên phía trước lúc này bỗng dưng ngưng lại, lập tức, bé đầu to xuất hiện trước mắt. Những người khác ở phía sau cũng lục đục chui ra, họ đứng trước mặt ả nhìn chằm chằm.

Bé đầu to cứ như là vừa nhảy thẳng từ trên sân khấu xuống, mở miệng hỏi: "Cậu ấy ở đâu?"

Tiêu Ngọc nhanh chóng chỉ cho nó, "Căn phòng cuối cùng! Tôi, tôi bảo cậu ta vào căn phòng đó."

Nghe được bốn chữ 'căn phòng cuối cùng', sắc mặt bé đầu to thoáng thay đổi, có vẻ như nó đang hơi do dự. Mấy giây sau, dường như khát vọng có được đứa trẻ kia áp đảo nỗi sợ hãi, nó tàn nhẫn quyết tâm nhanh chân bước về phía căn phòng cuối cùng.

Sau khi đứng ở trước cửa, nó giơ tay lên, hơi ngưng lại một chút nhưng vẫn gõ cửa ba cái, cung kính nói: "Tiên sinh..."

Bên trong truyền ra một âm thanh lành lạnh: "Nói."

Giọng nói này có vẻ không phải của người lớn tuổi mà giống như của một thiếu niên mới mười ba mười bốn, bé đầu to như vừa nhìn thấy quỷ sống, run lập cập, hạ thấp giọng: "Tôi muốn hỏi chút, ngài có thấy ai xông vào đây quấy rầy ngài nghỉ ngơi không?"

Nói xong câu này, nó nín thở đứng yên khoanh tay cung kính trước cửa.

Nửa ngày sau nó mới nghe được người trong phòng trả lời: "Không thấy."

Bé đầu to tức điên lên, vẻ mặt nó biến đổi.

Không ư?

Nó không tin, Tiêu Ngọc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.

"Sao có thể chứ?" Cô ả chỉ sợ bé đầu to trách mình nói dối, vội nói: "Tôi nghe rõ ràng —— nhất định cậu ta mở cửa phòng, chắc chắn là phải ở bên trong!"

Bé đầu to sầm mặt, mũi chân đá thẳng vào người ả, âm thanh âm trầm.

"Mày đùa tao à?"

"Tôi... tôi không." Tiêu Ngọc nhanh chóng biện giải cho mình, bỗng nhiên ả nhớ ra điều gì, chỉ vào cửa phòng: "Là hắn, hắn nói dối, hắn không nói thật! Nếu không, nếu không thì là do hắn không nhìn thấy..."

Bé đầu to không thèm nghe ả nói nữa, nó đung đưa túi vải trên eo. Tiêu Ngọc nhìn thấy túi vải này thì thần hồn cũng run rẩy, không biết là ả lấy dũng khí từ đâu ra mà bổ nhào về phía trước rồi đập vỡ cánh cửa.

"Nó ở ngay trong này —— bây giờ tôi sẽ bắt nó cho ngài."

Ả nói xong, ngẩng đầu lên.

"Ở ngay đây..."

Âm thanh ả ngưng lại như bị chặn đứng ở tỏng cổ họng, ả trố mắt nhìn về phía trước mắt.

Sương trắng tràn ngập, hao chút sức lực mới cơ thể mơ hồ phân biệt được đường nét bên trong. Khắp phòng bày toàn là đèn, đèn với yên khói bên trong phòng loạng chòa loạng choạng, bên trên là chu sa đỏ tươi không biết viết ra chữ gì. Tuy không thấy rõ nhưng ả cảm giác như những chữ được viết bằng chu sa đó đang xuyên qua màn sương mù đâm thẳng vào mắt.

Ả nghe được một động tĩnh làm người ta sởn cả tóc gáy, có lẽ là sợ hãi quá mức kể từ khi bị biến thành dê nên thân thể không thể hài hòa như lúc ban đầu được nữa.

Ả lảo đảo nhào về phía trước, nặng nề ngã vào một góc bàn bị sương mù bao lấy. Có đồ vật gì từ bên trên rơi xuống đập thẳng vào chân ả.

Tiêu Ngọc cúi đầu liếc mắt nhìn, lập tức không khống chế được nghẹn ngào gào lên.

Vật kia vuông vức, dài nhỏ, màu đen, phía trên còn có dòng chữ màu vàng được viết lên nhìn giống như tên người, còn có cả ngày tháng năm sinh.

Là bài vị người chết.

Ả nhìn lại căn phòng này, mà đây đâu còn là căn phòng bình thường —— rõ ràng đây là một tế đàn!

Tiêu Ngọc thở hổn hển, trong chốc lát nỗi hoảng sợ đã xâm nhập hơn nửa đại não, ả vội vã muốn lùi về phía sau. Cô ả mở to đôi mắt ra mới có thể nhìn thấy rõ có một bàn tay thon dài bên trong đám sương mù.

Bàn tay kia chậm rãi chạm xuống đất nhặt tấm bài vị vừa bị rơi lên rồi đặt vào lồng ngực mình.

"Bị dọa sao?"

Giọng nói kia mềm mại vang lên.

Trong lòng Tiêu Ngọc hơi buông lỏng, hóa ra đối phương còn dễ nói chuyện hơn so với ả tưởng tượng, như vậy cũng tốt, ả vội vàng mở miệng muốn nói lời xin lỗi. Còn chưa đợi ả nhìn rõ tình cảnh trước mặt thì ả đã không cất nổi lời nữa rồi.

Lời nói này không phải dành cho ả.

Người kia ngồi trên một cái ghế gỗ tựa, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bài vị cứ như là đang dỗ dành một đứa bé nhỏ hơn mình.

—— Hắn đang nói chuyện với bài vị kia.

Hắn có gương mặt tuấn tú, da thịt thì trắng bệch — lạnh lẽo không nhiễm chút hơi người, giờ khắc này hắn đang chăm chú ôm lấy tấm bài vị âm u đầy tử khí trong tay, hình ảnh này nhìn qua có thể nói là vui tai vui mắt.

Nhưng hắn chỉ có nửa người trên là hoàn chỉnh, từ đùi trở xuống ống quần thì hơi cụp xuống, cứ như phía trong chẳng có gì cả.

Tiêu Ngọc ở trong đoàn xiếc thú gặp không ít người thiếu tay thiếu chân nhưng không ai mang cho ả cảm giác mãnh liệt như người trước mắt, hơn nữa còn kèm theo cả sự ngột ngạt đến khó thở. Thế mà ả lại chẳng thể trốn chạy trước mặt đối phương, chỉ mỗi việc tồn tại thôi mà ả cũng phải sử dụng hết khí lực của bản thân.

Miệng ả run run, ngước đầu cầu khẩn: "Tôi không cố ý, ngài..."

Thiếu niên vùi người trên ghế gỗ, không thèm ngẩng đầu nhìn ả dù chỉ một chút.

"Dẫn đi đi." Hắn lạnh nhạt nói, tay vẫn tiếp tục vuốt ve bài vị.

"—— Nó làm bẩn bé con mất thôi."

Túi vải một lần nữa đung đưa, ả thấy được bóng người đứng sau.

Không biết từ khi nào mà Khấu Đông đã đứng sau cánh cửa, đứng sau lưng mỹ nhân xà nhìn ả.

"......."

Tiêu Ngọc không dám tin. Môi ả giật giật, khó khăn cất giọng: "Mày, mày ra ngoài bằng cách nào?"

"Nói gì thế?"

Khâu Đông đáp lời.

"—— Ngay từ đầu tôi đâu có vào đó."

Y không phải kẻ ngu ngốc. Thực tế, đời này có mấy kẻ ngu si đến vậy chứ.

Bị Tiêu Ngọc lừa một lần rồi, sao có khả năng bị lừa tới lần thứ hai.

Ngay từ khi bắt đầu, Khấu Đông đã chẳng có ý định đi vào cánh cửa kia.

Nhưng y nhất định phải biết đằng sau cánh cửa kia rốt cuộc là có thứ gì.

Trong cái tình huống như vậy y đã lựa chọn đánh cược một lần, Tiêu Ngọc chắc sẽ mật báo cho đám quỷ này. Một khi ả mật báo thành công, vì muốn bắt y lại để danh chính ngôn thuận trừng phạt thì không chừng đám NPC sẽ xông vào phòng, bọn chúng sẽ tự mình mở cửa rồi tự công khai người được giấu ở bên trong ra.

Quả nhiên bên trong có người.

Tiêu Ngọc: "Mày không tin tao?"

Khấu Đông nhìn ả, biểu tình của y trông đến là buồn cười.

"Cô cho là mình đã ở nơi này rồi thì còn có cái gì đáng để tin tưởng ư?'

Kế hoạch của ả đã phá sản từ rất sớm rồi.

Tiêu Ngọc nhất thời á khẩu không đáp được lời, giờ ả mới biết hóa ra người trước mặt này đã không thèm tin ả ngay từ khi bắt đầu, chẳng trách lúc đó y thẳng thắn đáp ứng ả đến vậy.

Ả còn tưởng rằng mình đã lừa được y ——

Ai mà ngờ, chính ả mới là người bị lừa!

Trong nhất thời, phẫn nộ với uất nghẹn cùng nhau xông lên đầu. Tiêu Ngọc mím chặt miệng, ả có muốn gào lên thì tiếng cũng không ra được khỏi miệng.

Nếu như y chưa từng tới đây thì đám quỷ kia cũng không thể trực tiếp xuống tay được với y, chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi đến ——

Cùng lúc đó, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng lộc cộc của ghế lăn.

Khấu Đông nhìn sang, vừa vặn đối diện với ánh mắt của người bên trong.

Ánh mắt như vậy làm y nhớ lại lời mà một đứa trẻ ăn mày từng nói với mình.

"Cậu và người kia có dáng vẻ rất giống nhau."

"Để hắn ta nhìn thấy cậu, hắn ta sẽ phát điên..."

[07/03/2022]

Tác giả có lời:

Khấu Đông: Tui hiền quá rồi hả.

Tui phí hết tâm tư muốn trốn khỏi đây mà mấy người ai cũng chỉ muốn nhìn thấy tui BE...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play