Chương 44. Rạp xiếc
Đồng tử màu nâu nhạt lạnh như băng, đến khi nhìn tới y thì chẳng khác gì được đốt lên mồi lửa.
Nhưng đây cũng chỉ là biến hóa trong nháy mắt, sự thay đổi này biến mất rất nhanh dưới ánh mặt trời chói chang —— lúc Khấu Đông nhìn lại thì đồng tử của mỹ nhân xà đã trở lại bình thường, không còn chút lạ kỳ nào. Nếu không phải Diệp Ngôn Chi nói trước đó để y có sự chuẩn bị, nhìn chằm chằm không chớp mắt thì Khấu Đông cũng nghĩ đây chỉ là ảo giác của mình.
Mỹ nhân xà vẫn xướng khúc. Nơi đáng ra phải mọc hai cánh tay của hắn lại trơn nhẵn, mặc dù không có dấu hiệu khuyết tật gì nhưng vốn dĩ nơi đó phải có hai cánh tay. Cho tới khi hắn xướng xong, mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi, la hét muốn hắn xướng thêm một khúc nữa.
Hắn không xướng tiếp nữa, chỉ khẽ cười trong chiếc lồng sắt: "Cảm ơn mọi người, nhưng giờ tôi muốn cho mọi người xem một màn diễn mới mẻ hơn."
Khấu Đông quay đầu liếc mắt với hai người đứng cạnh, trong lòng sinh ra chút dự cảm không tốt.
Một lát sau xuất hiện cái đầu to hơn đầu người bình thường, thân hình nó lại gầy gò như đứa nhỏ da bọc xương, một tay nó túm đoạn dây thừng đi ra từ sau cửa. Mọi người xung quanh giương mắt thăm dò, họ biết đây là bé đầu to trong đoàn xiếc thú, lớn lên đã vậy, huống chi đây cũng không phải là hình thù kỳ quái gì, ai cũng không cảm thấy quá hiếm lạ. Đám người vỗ tay chờ đợi thứ đồ bên kia sợi dây thừng.
"Mang ra đi!"
"Mang ra đi!"
Bé đầu to hơi dùng sức, nó cố gắng kéo vật đằng sau cửa lôi ra. Thứ kia toàn thân được phủ một lớp lông màu nâu nhạt, nó nức nở cào cào vào cửa không muốn lộ móng của mình ra, mãi đến khi bị bé đầu to kia cầm dây cương đánh một cái thì mới rú lên một tiếng đau đớn, đi ra ngoài.
Đến khi nó bò lên mặt đất thì mọi người mới thấy rõ, là một con chó.
Chỉ là con chó này với người bình thường thì lớn hơn, chi trước cũng dài hơn chó thường rất nhiều, phía sau mọc ra cái đuôi ngắn ngắn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là con chó, chẳng có gì lạ kỳ, người xem không nhịn được sự thất vọng trong lòng.
Bé đầu to có vẻ phát hiện ra điều này, nó tiếp tục kéo dây thừng trong tay làm con chó kia ngẩng đầu lên. Đến giờ khán giả mới thấy được thứ đó.
Nhìn kĩ trong lớp lông bao phủ người con chó mới thấy một gương mặt tương tự con người!
Con mắt, lông mày, mũi.... Cực kỳ rõ ràng, nếu không phải có chút lông trên mặt thì quả thực chẳng khác gì với người thường lắm.
Mọi người kinh hãi một hồi, ngay sau đó vỗ tay ào ào. Mỹ nhân xà cười tủm tỉm, hắn không gấp mà chỉ thong thả nói, "Tiếp sau đây, để nó hát một khúc cho mọi người nghe..."
Lời còn chưa dứt đã thấy con chó kia nằm rạp xuống bò bò, nó bò về một hướng. Trong đám người có ai đó sợ hãi kêu lên một tiếng, lảo đảo một cái rồi run rẩy lùi về phía sau, chẳng khác gì thấy quỷ giữa ban ngày.
"A a a! Đừng tới đây... Đừng tới đây!"
Cô ả luống cuống khua tay khua chân, thiếu chút nữa là ngã xuống, "Tránh xa tôi ra... cút đi!"
"......"
Khấu Đông lúc này mới để ý tới Tiêu Ngọc không biết đã đứng trong đám người từ khi nào, có thể là cô ta bị tiếng hát hí hấp dẫn. Y liếc mắt xung quanh một hồi mới phát hiện trong đám người cũng có không ít trẻ ăn mày tụ tập lại, có sắc mặt hoảng sợ cũng có những sắc mặt không cảm xúc, có vẻ đã quen rồi.
A Tuyết nhíu nhíu mày, cô cảm thấy không ổn lắm, "Chị ta thể hiện cảm xúc tránh né quá rõ ràng."
Cô không nói là Tiêu Ngọc phải như này như kia, dù sao thì cái tình cảnh trước mặt này thực sự làm người ta sợ hãi, người không phải người mà chó cũng chẳng phải chó, đổi thành bất cứ ai cũng không chắc có thể kiềm được sự hoảng loạn ——
Chỉ là, tốt xấu gì cũng là người chơi với nhau, biểu hiện kinh hãi như kiểu chỉ hận không tránh xa hết sức có thể như kia thì cũng làm cho người khác khó chịu.
Thằng nhóc mập mạp bị biến thành con chó biết hát bỗng nhiên dừng bước, nó có vẻ khó mà tin được sự thật này.
Nó dừng tại chỗ một lúc rồi mới rụt rè vẫy đuôi hai lần, hướng về phía Tiếu Ngọc bò bò.
... Cứu tôi với.
Từ mắt nó chảy xuống hai hàng nước mắt.
Cứu tôi...
Nhưng Tiêu Ngọc lại không cố được nhiều như thế. Cô ả nhìn con quái vật toàn lông với lá đang lao đến phía mình, quanh người con quái vật đó tỏa ra mùi hôi thối dày đặc đủ làm cô ả buồn nôn, chỉ nhiêu đó cũng làm cho ả không còn tâm trạng để ý đến chuyện khác. Kể cả trước đó cô ả đứng với A Tuyết đã hiên ngang lẫm liệt ra sao thì cũng không che giấu được rằng cô ta cũng chỉ là một cô gái được nuông chiều quá mức thôi, nào có chịu được sức mưa sức gió tàn phá chứ chẳng cần nhắc đến trường hợp này.
Lúc rút người gỗ, hai chữ chó hát chỉ là một khái niệm mơ hồ không rõ, ấy thế mà bây giờ nó lại đang ở ngay chân ả.
Đây là người yêu ả ư?
... Sao có thể là người yêu của ả được chứ!
Cô ả thất thanh kêu lên, chỉ sợ mình bị nó túm lấy, cực kỳ hoảng sợ mà luống ca luống cuống, ả ta nhấc chân lên, dùng hết sức mình đạp vào con quái vật kia.
"Cút đi... Cút mau!"
Người ngoài nhìn thấy cảnh này không ai dám cản, bọn họ tản ra một bên nhìn con chó kì lạ này vô duyên vô cớ tập kích một đứa nhóc ăn mày. Ngay sau đó, bé đầu to chẹp miệng một tiếng, nó dùng sức kéo con chó biết hát này về phía mình.
"Tao bảo mày hát," Nó gằn từng chữ, nói, "Mày chạy xa thế làm gì?"
Con chó hát liều mạng giãy giụa nhưng không tránh được khỏi bàn tay của bé đầu to, cuối cùng nó đành nằm phục ra mặt đất, lòng như tro nguội. Khấu Đông nhìn nó cũng cảm thấy có chút không đành lòng, hơi nhíu mày.
Diệp Ngôn Chi lúc này lại hạ giọng nhắc y: "Cậu nhìn con rắn kia kìa."
... Rắn?
Ánh mắt Khấu Đông dời về phía mỹ nhân xà trong lồng sắt. Chỉ một cái liếc mắt nhưng cũng đủ để y không rét mà run, tóc gáy sau lưng đều dựng hết cả lên.
Hắn ta đang cười.
Mỹ nhân xà cười tươi rói. Hắn ta cùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào con mồi là Tiêu Ngọc đang cố thoát khỏi người chó, cô ả đang lảo đảo chạy ra xa hơn, hắn ta nở nụ cười sâu hơn, khóe miệng màu đỏ sẫm hiện ra hàm răng trắng như tuyết.
Diệp Ngôn Chi: "Còn tên đầu to kia nữa ——"
Trừ chó biết hát ra thì bọn chúng đều đang nở nụ cười. Bọn chúng người nào người nấy cũng đang cười một cách thâm độc, cứ như là vừa chứng kiến được một tiết mục đặc sắc nhất thế gian.
Khấu Đông nảy ra một suy đoán không được tốt lắm, y nhìn Diệp Ngôn Chi.
Người tí hon có vẻ cũng đọc được tâm tư của y, hắn nhẹ giọng nói: "Cô ta không sống qua đêm nay được đâu."
Tiêu Ngọc, đã hoàn toàn bị đoàn xiếc thú theo dõi.
Tiếp đó, đoàn xiếc thú mở ra cánh cửa lớn bắt đầu làm ăn buôn bán. Màn kịch đặc sắc vừa rồi thu hút không ít người, họ bắt đầu lấy tiền ra từng người từng người đi vào, trong cửa có người đang toe toét cười đón khách, không ngừng cúi đầu chào. Từ xa mơ hồ nghe được tiếng sáo trúc náo nhiệt —— nếu không phải đã biết được bên trong đoàn xiếc này có gì khác thường thì hình ảnh này cũng chẳng có gì đáng để suy ngẫm lắm, nhìn qua thì cũng như các đoàn xiếc bình thường khác thôi.
Ba người Khấu Đông không nhìn nữa, hôm nay bọn họ đều là trẻ ăn mày nên cũng không được vào đoàn xiếc thú, họ đồng loạt quay người đi về một hướng.
Chỉ là, một màn vừa xong đã khiến bọn họ nảy sinh ra chút nghi hoặc.
"... Không đúng lắm." Tống Hoằng thấp giọng nói, "Nếu như đoàn xiếc thú có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì sao bọn chúng còn bắt trẻ con làm ăn xin?"
Mới vừa rồi họ đã tận mắt chứng kiến mưa tiền là như thế nào, mấy chục đứa trẻ con như họ bắt ra đường ăn xin thì cũng chẳng được là bao. Anh không hiểu nổi, nếu vì kế sinh nhau mà làm như vậy thì cần gì phải lôi lôi kéo kéo mấy đứa nhỏ ăn mày tới độ này?
Chắc cũng không phải là đột nhiên nhận thấy rõ lương tâm, khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ?
A Tuyết lắc đầu, nói: "Anh khỏi cần nghĩ tốt cho chúng. Cái này giải thích có gì khó đâu. Nếu bọn chúng không làm việc này đồng loạt thì có nghĩa là việc này quá khó."
Tống Hoằng: "Ý em là sao?"
"Có nghĩa là, để tạo ra một thành phẩm như vậy là quá khó." Cô gái nhỏ nhàn nhạt nói, "Anh xem, đám trẻ con trong khu kia sợ đến mức nào, như vậy là đủ hiểu rồi, bọn chúng không chỉ sợ bị biến thành quái vật thôi đâu."
Cô dùng một câu nói thẳng trọng điểm.
"—— Bọn chúng còn sợ chết."
Tống Hoằng sững sờ, sau đó anh như bừng tỉnh. Nhìn tình cảnh buổi sáng nay, hiển nhiên là đám trẻ con bị bắt đi rút người gỗ ở nơi đó không thể nói là ít được, mỗi một lần đoàn xiếc chuyển địa điểm, mẹ mìn [1] kiếm được không ít đám trẻ con mới đi vào đoàn làm ăn mày, mở đoàn xiếc thú... Quanh năm suốt tháng như vậy, nhân số đoàn xiếc phải đông lắm mới phải.
[1]. Người chuyên dụ dỗ, bắt cóc trẻ em đem bán.
Nhưng sáng nay nhìn qua, cùng lắm chỉ có bảy tám người trong đoàn, mà cũng chỉ sợ có mỗi chừng đó người.
Thế nhưng người còn lại đâu...
Anh không rét mà run.
"Những người còn lại có lẽ chỉ còn đầu thừa đuôi thẹo." Cô gái nhỏ nói, "Xem ra xác suất thành công có vẻ rất thấp."
Khấu Đông liếc nhìn cô, y cảm nhận được cô gái này có thể nhìn được sự độc ác bên trong nhân tâm con người.
Diệp Ngôn Chi ngồi trên vai y, cũng đồng ý với quan điểm này, "Cô bé này thông minh nhỉ."
Mặc dù không rõ nguyên do trong đó, hoàn toàn là dựa vào trực giác mà cũng có thể đoán được đại khái.
Hắn nằm nhoài trên vai Khấu Đông, nói, "《 Tử Bất Ngữ 》 của Viên Mai có nhắc tới con chó biết hát, theo như trong đó thì trước hết chúng sẽ dùng thuốc làm thối rữa da người rồi lột nó ra, tiếp theo đó dùng lông chó đã đốt thành tro làm thuốc để bôi lên lớp da đã bị lột, chỉ cần làm vậy thì cơn đau sẽ giảm bớt, cơ thể người kia bắt đầu mọc ra lông chó và đuôi chó, nghiễm nhiên trở thành một con chó. Phương pháp này thực hiện trên mười người không có lấy một người sống... giết trẻ em nhiều vô kể để làm ra cái loài chó này."
Khấu Đông mím chặt miệng, y cảm thấy buồn nôn. Mấy phút sau, y cẩn thận ngẫm nghĩ lại câu chuyện mà Diệp Ngôn Chi vừa kể, cảm thấy có gì không đúng."
Y hạ thấp giọng, hỏi: "Nhưng theo biện pháp này thì phải dùng đến mười ngày nửa tháng đúng chứ?"
Người tí hon nói: "Đúng."
Khấu Đông dừng chân, y cảm thấy trong lòng nổi lên một luồng gió lạnh, "Nhưng người kia mới bị mang đi sáng nay."
Điều này có hai khả năng, một là phó bản đã tăng tiến độ lên vì muốn người chơi phải đối mặt với tương lai máu me đầm đìa phía trước, vì thế nên mới rút ngắn thời gian làm ra một con quái vật như vậy, một khả năng khác là do người bên trong đoàn xiếc...
Có lẽ cũng chẳng phải là người.
Y lại mơ hồ nghĩ đến cặp đồng tử nâu nhạt dựng thẳng kia.
Cải tạo chỉ có thể thay đổi vẻ bề ngoài, không thể làm đồng tử của con người biến đổi được.
Trừ khi chẳng phải là biến đổi, mà là...
Khấu Đông có một trực giác mạnh mẽ, y bỗng nhiên quay đầu, nói: "Tôi phải đi xem lại cái này."
Tống Hoằng không hiểu chuyện gì, anh hỏi: "Sao thế? —— Để bọn tôi đi với cậu nhé?"
Khấu Đông vội vàng xua tay, nói: "Chỉ một chút thôi," Nói xong thì nhanh chóng chạy đi. Lúc y chạy đến cửa đoàn xiếc, đám người tụ tập ở trước cửa khi nãy đã vào gần hết, chỉ còn sót lại hai ba tên không có tiền vẫn đang đứng ngó dáo dác, bọn chúng muốn đi vào trong nhưng lại bị đẩy ra bên ngoài, đang bực tức buông tay. Mỹ nhân xà với em bé đầu to bây giờ cũng không thấy đâu, Khấu Đông dừng chân, bình phục lại hô hấp.
Cửa gần như bị đóng lại. Trong tay y cũng không đủ mười lăm đồng bạc, muốn vào cũng không thể.
Y bắt đầu tính toán xem có nên ném tiết tháo đi, dùng gương mặt này làm nũng với mấy tên canh cửa.
Nhưng không biết liệu có hậu quả gì không...
Đang suy nghĩ thì từ trong cánh cửa thò ra một bàn tay mềm mại gầy gò.
Bàn tay này gầy gò tới mức nào chứ?
Khấu Đông chưa từng nhìn thấy tay ai như vậy, cứ như là chẳng có chút thịt nào mà chỉ là một tầng da mỏng —— nó miễn cưỡng bao lấy khung xương lởm chởm, cơ hồ còn có thể nhìn được khớp xương bị lồi ra, từng ngón từng ngón tay chẳng khác gì những chiếc đũa.
Bàn tay nhợt nhạt kia thò ra, chậm rãi đặt lên cánh cửa đỏ thẫm. Chợt, từ trong khe cửa hiện ra một con mắt.
Màu nâu đậm, là mắt người bình thường.
Khấu Đông vừa ngẩng đầu đã đối mắt với nó. Cặp mắt kia từ sau cánh cửa đánh giá y, nó chớp chớp, hỏi: "Cậu tới xem biểu diễn ư?"
Giọng nói nọ cứ như là đã lâu lắm không mở miệng nói chuyện, âm thanh lầm bầm còn ồ ồ giọng mũi.
Khấu Đông lắc lắc đầu, y mở cái túi trống trơn của mình ra cho người nọ nhìn.
"Tôi không có tiền."
Con mắt màu nâu đậm nhìn y từ trên xuống dưới, nó đổi câu hỏi: "Cậu cũng muốn xem biểu diễn à?"
Cái tay từ khe cửa thò ra càng dài. Nó hướng về phía Khấu Đông hơi hé cửa, người ở bên trong nhìn y.
"Cậu vào đây." Nó nói, "Không có tiền cũng được."
Khấu Đông liếc mắt nhìn mấy gã canh cửa. Thực sự là ngoài ý muốn, mấy gã này vừa mới đuổi đám nghèo rớt mùng tơi kia ra mà bây giờ lại như không nhìn thấy đứa nhỏ ăn mày là y đây, gã vẫn cứ đứng canh cửa như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng có ý định ngăn lại. Y hơi do dự, cuối cùng vẫn bước một bước vào cánh cửa son.
Cánh cửa lớn mang khí thế hào hoa phú quý, được sơn lên màu đỏ, phía trên đính hai đồng sư tử để đập cửa. Nếu không phải là người biết chuyện thì chẳng ai ngờ được rằng nơi này lại có những thứ kinh khủng đến thế, chỉ nghĩ rằng đây là một gia đình giàu có nào đó.
Cửa son dần dần mở ra một bên, bàn tay kia từ bên trong cửa kéo Khấu Đông đi vào. Đến khi Khấu Đông bước hẳn vào trong cửa y mới biết người vừa kéo mình là ai.
Là người mà y đã thấy trước đó, bé đầu to.
Đứng gần thế này y mới biết được đầu của nó to cỡ nào, nó gần như không còn là hình tròn mà hơi vuông vắn, thân thể phía dưới thì gầy yếu vô cùng, bước đi của nó cũng chập chững, nhìn chẳng có chút hài hòa nào.
Nhưng một cơ thể như này, ban nãy đã túm lấy chó biết hát với sức mạnh kinh khủng như thế nào.
Bé đầu to kéo y, nói: "Nhanh nào nhanh nào, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi."
Nó không nói thêm lời gì, chỉ kéo Khấu Đông vào sâu trong đình viện. Trước mặt y là mười hai tấm bình phong hình quạt lớn, nếu chỉ liếc qua hình vẽ phía trên thì chỉ thấy những tấm bình phong này phác họa hoa điểu trùng ngư vân tầm thường, phải để ý kỹ mới nhận ra được, trên tấm hình hoa điểu trùng ngư kia đều có một khuôn mặt người, hoặc vui hoặc giận, vô cùng kỳ quặc.
Đi thêm vào trong là sân khấu gỗ giản dị, đằng trước là mấy chục cái ghế cũng được làm bằng gỗ. Bấy giờ trên ghế gỗ toàn là người, xung quanh đó cũng chỉ có người với người, mọi người ồn ào quan sát, bên tai là chiêng trống vang trời, trên đỉnh đầu còn treo thêm cái dây thép tinh tế, một đứa bé đầu to khác đang đứng ở đầu kia của dây, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về hướng còn lại.
Cơ thể của họ vốn không cân bằng với cái đầu kia, từng bước từng bước làm người ta kinh tâm động phách, nghiêng trái nghiêng phải, cứ như là lúc nào cũng có thể ngã xuống dưới vậy. Khấu Đông nghe được tiếng kêu sợ hãi của khán giả, tiếng nào tiếng nấy cũng rất lớn, hiển nhiên họ đang lo lắng đề phòng cho đứa nhỏ.
Cũng có người vì màn này mà mừng rỡ, người họ huýt sáo, cố ý lên tiếng để dọa đứa bé đầu to. Khấu Đông nhìn đứa bé, cảm thấy rất sợ hãi, y thấp giọng hỏi: "Để cho cậu ta biểu diễn cái này, có nguy hiểm quá không?"
Đứa bé đầu to đang kéo y ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt không chút gợn sóng, có vẻ như đã nhìn quen lắm rồi."
"Không sao." Nó lạnh nhạt đáp, "Chỉ có đầu to thôi thì đương nhiên không được —— chúng tôi phải có bản lĩnh về mặt khác."
Bằng không thì tới đoàn xiếc thú cũng không yên phận nổi đâu.
Nó đưa Khấu Đông tới một góc, từ xa xa có thể thấy được cả hậu trường. Sau khi đi thăng bằng trên dây thép xong, người gấu nhanh chân thế chỗ lên đài, trong tay nó cầm đuốc, nó phun ra một ngọn lửa lớn đốt đến đỏ hồng ——
Màn biểu diễn chính thức bắt đầu.
Sau đó thì các thành viên khác trong đoàn xiếc thay phiên nhau lên diễn.
Mỹ nhân chuột kéo dài đuôi mình nằm rạp trong vòng lửa; mỹ nhân lọ hoa thì chỉ ngồi trong lọ hoa từ từ ló đầu ra, hát mấy bài hát ngắt quãng cho mọi người nghe; người gấu thì tiếp tục hoá trang thành con hát, nó khăng khăng phải mặc lên người bộ Thanh Y, giọng của nó ồm ồm cất lên tiếng hát vặn vẹo làm cho mọi người cười nghiêng ngả; chó hát thì bị người túm lấy kéo đến trước mặt quần chúng, trong tay nó ôm theo hai con cún con bình thường khác. Cũng có cả những người cụt cả hai tay hai chân, người đuôi dài hoặc là khiếm khuyết bộ phận nào đó, người thì hình thù kỳ dị, người thì da mặt nhăn nheo bèo nhèo, run run rẩy rẩy cúi đầu trước mặt mọi người.
Từng cảnh tượng này thật sự không khác gì ma quỷ hoành hành, như là đám yêu ma quỷ quái chỉ xuất hiện trong đêm bách quỷ dạ hành. Tiếng kèn xô na điếc tai hay là tiếng sáo u oán triền miên, hết cái này đến cái khác, trăm vẻ nhân gian cứ vậy mà lục đục lên sàn, hỉ nộ ái ố thể hiện hết trên sân khấu. Tiếng hò hét của khán giả càng to, họ như bị say trong những màn biểu diễn chưa từng có này, người người nhà nhà cao giọng khen hay vỗ tay ầm ầm.
... Thật đấy à?
Khấu Đông xem những cảnh này thì lạnh buốt tay chân, lạnh toàn thân. Y nhìn những diễn viên trên sân khấu không còn là con người đang ra sức lấy lòng khán giả, nghe những hí khúc buồn bã ai oán này quả thực khiến người ta rơi vào vực sâu không đáy, thở thôi cũng khó khăn. Y há miệng, hổn hển thở dốc một hồi lâu mới có thể hòa hoãn lại những cảnh tượng vừa nhìn thấy, oán ý hận ý trong đầu giờ mới dần dần phai đi.
Diệp Ngôn Chi âm thầm ôm lấy y, tựa như đang an ủi.
Bé đầu to quay đầu lại. Nó nhìn Khấu Đông, khóe môi chậm rãi nhếch lên, nói: "Cậu cảm nhận được chứ?"
Khấu Đông dùng hết sức lực lắc lắc đầu.
"Không được ư," Nó thấp giọng nói, "Không được hả."
Bé đầu to cười càng sâu.
"Không tốt sao?"
Ngón tay gầy gò của nó hướng tới, vuốt ve mặt Khấu Đông, "Nhưng tôi thấy nó tốt mà. Chúng ta, mọi người ở đây bên nhau, không tốt hả?"
Khấu Đông mơ hồ cảm thấy nó điên rồi, có người bình thường nào nghĩ đây là chuyện tốt chứ!
Nó cũng không phải là người dân bị lừa gạt, thôn dân mà biết được chuyện này —— nếu như biết được nội tình, liệu có cho rằng những chuyện quái dị này là đẹp, là tốt không?
Có lẽ biểu cảm trên mặt y quá rõ ràng, bé đầu to há miệng, nó thở dài, nói: "Tiếc thật..."
Nó vuốt ve gò má Khấu Đông, ánh mắt không kiềm được sự si mê.
"Nếu như cậu tới, chúng tôi sẽ không làm cậu thành ra như vậy đâu, cậu xinh đẹp đến nhường này, phải hoàn chỉnh..."
Khóe miệng của nó toạc ra, cười cực kỳ sung sướng.
"Cho cậu thêm một cái tai, cắm thêm một cái đuôi ——"
"Sau đó, cậu chính là một thành viên của chúng tôi —— cậu ngoan ngoãn làm một con thỏ xinh đẹp, có được không nhỉ?"
Khấu Đông bị ác ý trong lời nói ép phải lùi về sau một bước.
Ánh mắt y vô thức rũ xuống, y mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, sau đó mới nhận ra là trên mặt đất đang thiếu đi cái gì. Mặt đất bằng phẳng không có một cái gì, thiếu mất...
Thiếu mất chính là bóng của tên nhóc đầu to này!
Giờ đây Khấu Đông mới biết cái cảm giác không dễ chịu từ đâu mà ra.
Từ khi bắt đầu tới giờ, thành viên bên trong đoàn xiếc này đã chết hết —— thứ vừa mới biểu diễn trên sân khấu, vừa mới nói chuyện với y, vừa mới đứng trên đài chào khán giả...
Tất cả là ác quỷ, một đám quỷ mang theo lòng oán hận muốn trả thù trấn Đào Nguyên!
[19/02/2022]
Tác giả có lời:
Diệp Ngôn Chi: Là quỷ, giờ phải làm sao?
Khấu Đông: (Yên lặng lôi ra đồ trừ tà)...
---
Editor: Thực ra cái đoạn dán da chó đắp lên vết thương khá là giống kĩ thuật ghép da ở bệnh nhân bị mất tổ chức da không thể phục hồi (vd như BN bỏng...) á.