Chương 137. Con không thèm nhận đồ quỷ đáng ghét kia làm cha dượng đâu!

Sự thật chứng minh, mọi thứ đã quá muộn rồi.

Quả nhiên quỷ anh là một đứa trẻ thành thật, lời nó nói ra đều là sự thật, không có một chút giả dối nào. Nó bảo một người đàn ông cũng có thể đánh được năm đứa như nó, vậy chắc chắn người đàn ông này có thể đánh được năm đứa như nó.

Tuy rằng bây giờ Khấu Đông lại càng hy vọng nó đang nói dối.

Sớm biết rằng ngàn vàng khó mua, nếu sớm biết rõ, Khấu Đông tuyệt đối sẽ không công khai trắng trợn đào góc tường của người đàn ông!

Bây giờ hối hận cũng đã muộn, vừa nhìn NPC là thấy sắp phóng đại ra. Cuối cùng người chơi xung quanh cũng lấy lại tinh thần từ màn kịch gia đình máu chó này, khập khiễng nói: "Hiện tại... hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ nữa?" Khấu Đông nói, "Cậu còn định chờ thanh năng lượng của anh ta đầy ư!"

—— Chạy đi!

Vài người như tỉnh mộng, tất cả đều sải chân chạy như điên, vô số ác linh mặt mũi trắng bệch lẫn vào bên trong đám ma trơi đang đi về phía bọn họ. Sóng cuộn trào trên sông máu, sóng sau cao hơn sóng trước, dòng máu nho nhỏ này cũng lượn lờ chênh độ cao chênh vênh gập gềnh lắm.

Có lẽ cảnh tượng này có thể mệnh danh là ngày tận thế.

Mọi người không hề dám ngoảnh đầu lại nhìn, những ngón tay lạnh lẽo đầy nhớp nháp của đám ác quỷ lần lượt cọ xát vào cổ áo bọn họ, A Tuyết rút thanh đao thép to lớn của mình ra, liên tục bổ vài nhát khiến chúng bị chém rơi rụng tán loạn trên mặt đất. Cánh tay bị chém đứt vẫn không yên phận, nó vẫn nhúc nhích bò về phía trước, A Tuyết nhận thấy không được nên đành dứt khoát đập nó thành thịt nát.

Sắc mặt người đàn ông cao to trở nên tái xanh, há miệng thở dốc, tưởng chừng sắp nôn ọe đến nơi.

"Mẹ nó chứ ——"

Không thể thu liễm lại một chút ư!

"Anh có bản lĩnh thì tự lên đi," Cô gái nhỏ không có một chút khách khí nào đối với loại người chỉ biết tỏ vẻ anh hùng ngoài miệng, lạnh lùng nói, "Nếu anh đi, mọi thứ đều do anh làm chủ hết."

Người đàn ông cao to chỉ có thể nói mồm, chứ sức chiến đấu thực tế của anh ta còn xa mới đuổi kịp cô, chỉ biết tái mét mặt ngậm miệng lại. Đội quân ác quỷ còn ở phía sau bọn họ, duy nhất cỗ kiệu màu xanh kia vẫn ở yên tại chỗ như cũ, không hề dịch chuyển.

Đứng một mình không hề sợ hãi giữa cơn sóng triều.

"Không!"

Đột nhiên có một âm thanh thét chói tai truyền đến, Khấu Đông quay đầu nhìn thì phát hiện ra Duẫn Kỳ. Tuy rằng mọi người đều đang bỏ trốn cùng nhau nhưng tố chất thân thể lại có sự chênh lệch, huống chi Duẫn Kỳ còn là số 4, giờ phút này đã đến lượt thứ tự của cậu ta, hơn nữa cậu lại còn tụt xuống cuối cùng, hiển nhiên không thể nào né tránh nổi vì ngoài cậu ta thì không còn mục tiêu công kích thứ hai nào nữa. Quỷ hồn với hốc mắt đen ngòm túm chặt lấy bả vai của cậu, một tay của nó dập đi dương hỏa trên đó một tay thì đưa tới phía đầu.

Khấu Đông là người đứng gần cậu ta nhất, Duẫn Kỳ gào khóc duỗi tay về phía Khấu Đông, dưới bàn tay cực kỳ mạnh mẽ cả của ác quỷ, đầu cậu bị bổ ra không khác gì một quả dưa hấu, để lộ phần thịt màu đỏ tươi bên trong, "Cứu mạng —— cứu mạng!"

Khấu Đông hơi dừng chân lại.

Thực ra y không hề thấy do dự, thích hay không thích Duẫn Kỳ là một chuyện, nhưng trơ mắt nhìn người ta đi chịu chết lại là một chuyện khác. Y không cho rằng mình là người lương thiện gì cho cam, nhưng cũng chẳng phải kiểu người tội ác tày trời, bởi vậy y đã vươn tay không chút do dự, nhanh chóng kéo dây thừng quăng quỷ anh trong tay lên.

Quỷ anh đột nhiên được bay lên: "...? ? ?"

Nó giống như con quay bị Khấu Đông ném lên không trung, sát khí cực ác quanh thân nó khiến cho đám ác quỷ đang muốn bổ nhào đến ăn phải liên tục tránh xa, không cam lòng buông lỏng tay ra.

Khấu Đông nhân cơ hội kéo một tay của Duẫn Kỳ, bảo cậu ta: "Nhanh lên!"

Trong một thoáng chốc đó, y mơ hồ có cảm giác nhiệt độ cơ thể của đối phương cũng rất thấp.

Suy nghĩ này chỉ thoáng vụt qua trong đầu y một lúc, quỷ anh sau khi được túm trở về không còn tiếp tục chạy băng băng trên đất nữa, ngược lại nó nhanh nhẹn leo lên trên men theo ống quần Khấu Đông, gục đầu vào trên vai của Khấu Đông, miệng cắn núm vú cao su, nhe răng trợn mắt gào thét với đám quỷ hồn phía sau.

Chiêu này có tác dụng, nó dọa lui được không ít.

Máu loãng của tràn lan đến, chúng cực kỳ mảnh như thể đang sống, giống hệt một con rắn màu đỏ tươi uốn lượn trườn bò trên nền đất, bám sát theo từng bước chân của bọn họ. Nữ sinh tóc ngắn không cẩn thận giẫm chân lên khiến cho lòng bàn chân dính vài giọt máu, cô vội vàng chạy trối chết, không hề mảy may chú ý đến hai dấu vết nhỏ xíu sẫm màu trên mặt đất. Cô loạng choạng chạy trốn về phía trước, bên tai lúc này chỉ còn lại tiếng thở dốc dữ dội của chính mình.

"Phù ——"

"Phù ——"

Ban đầu âm thanh này vẫn chưa khiến cô phải chú ý đến, thân thể bản thân thì cô tự biết rõ, mặc dù không quá mạnh mẽ nhưng trước khi bước chân vào đây cô cũng đã chuẩn bị rồi, ít nhất thì việc chạy trốn đường dài trong một khoảng thời gian ngắn kiểu này sẽ không có vấn đề gì cả.

Mãi cho đến khi âm thanh này dần lẫn vào một âm thanh kỳ dị khác, âm thanh nhỏ nhặt như vụn rơi xuống.

Cô đột ngột dừng bước lại.

Bốn phía xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Chỉ có cơn gió lạnh lẽo xuyên thấu qua cơ thể cô rồi lại phần phật rời đi.

Nữ sinh tóc ngắn ngập ngừng chớp mắt nhìn, phải mất một chút thời gian cô mới hiểu được vì sao lại im lặng như thế này. Bạn đồng hành vẫn chạy ở phía trước như cũ, ác quỷ vẫn đuổi theo ở phía sau —— nhưng bọn họ đều đi lách qua cô như thể đang nhắm mắt làm ngơ với cô vậy.

Trên nền đất có hai vật nhỏ hình thù kỳ lạ, trông có vẻ rất mềm mại, cô cúi đầu xuống, chần chừ nhặt chúng lên, đến lúc này cô mới phát hiện ra đây là hai lỗ tai của mình.

Bảo sao xung quanh lại yên tĩnh đến như vậy.

Từ bàn chân cho đến cẳng chân rồi đến đùi của cô, mọi thứ đều bắt đầu vụn vỡ từng bước. Có người đang cầm một cây búa vô hình đập liên tục vào người cô, yên lặng đập vỡ cô, tháo tung hết tất cả. Khớp xương giống như ốc vít bị vặn ra, từng mảnh một nằm rải rác trên mặt đất, đến cả đầu cũng nổ tung ra, tạo thành một đám mây sương có màu máu.

Thứ cuối cùng cô nhìn thấy chính là một lá bùa màu vàng vẫn chưa được thiêu trụi hết, một góc mỏng manh của nó rơi xuống đất, ướt đẫm máu loãng —— rơi xuống ngay bên cạnh ngón tay nứt vỡ của cô.

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhặt nó lên.

Đám ma trơi vây quanh thi hai vung vãi đầy đất này.

Chúng nó vui mừng nhặt xương cốt rơi vãi trên đất, sau đó chuẩn bị đốt lửa.

"Ùng ục —— ùng ục ——"

"Đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn."

"Ai là người cười trong nồi?"

...

Tất cả mọi người đều nghe thấy giọng trẻ con này.

Bọn họ vội vàng liếc mắt nhìn nhau một cái, Tống Hoằng một bên nhanh chóng đếm số người, một, hai, ba, những người khác đều có mặt, Duẫn Kỳ vẫn đi theo phía sau cùng.

Chỉ thiếu duy nhất một nữ sinh.

Sắc mặt Tống Hoằng trắng bệch, không cần nói ra thì trong lòng cũng tự hiểu rõ kết cục của nữ sinh này. Nhưng đây không phải là thời gian thích hợp để bọn họ hoài niệm tiếc nuối, Tống Hoằng cấp bách nói: "Làm sao bây giờ, chúng ta phải chạy sao đây?"

Khấu Đông liếc mắt nhìn về phía hai bóng dáng to như hai ngọn núi đang chậm rãi đứng dậy ở phía xa, nhắc nhở: "Tượng đất!"

Một câu này ít nhiều gì cũng khiến cho mọi người tỉnh táo đôi chút, Khấu Đông vội vàng vỗ lưng quỷ anh, theo lệnh của quỷ anh, hai tượng đất to lớn nhanh chóng bước về phía bọn họ, dễ dàng đặt tất cả mọi người vào trong lòng bàn tay của nó.

Chúng không sợ bị quỷ hồn gặm cắn, đến cả ác quỷ cũng không làm gì được chúng cả, tượng đất sải bước tiến lên, nhanh chóng bỏ đám ác quỷ ở phía xa tít đằng sau.

Tìm được đường sống từ trong chỗ chết, các người chơi không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Trước mắt chúng ta cần tìm chỗ nào đó yên ổn để nghỉ ngơi một chút," Tống Hoằng cực kỳ mệt mỏi nói, "Chúng ta phải suy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc chuyện xưa của phó bản này là cái quỷ gì..."

Anh vừa nói xong đã liếc mắt nhìn Khấu Đông một cái thật sâu.

Khấu Đông bị nhìn cảm thấy da đầu hơi tê dại, không biết lúc này mình phủ nhận quá khứ vứt chồng bỏ con thì có còn tác dụng gì nữa không...

Điểm dừng chân là ở một khu rừng khô cằn đầy xương trắng, trên cây treo dày đặc những bộ khung xương, mọi người bất chấp sợ hãi tưởng như suýt chút tê liệt khuỵu chân xuống, hai chân nặng trĩu run rẩy liên tục, nhưng trái tim họ vẫn đang bị treo cao, lúc này nữ sinh tóc dài vùi mặt vào lòng bàn tay rồi dẫn đầu khóc nấc lên.

Người đàn ông cao to mất kiên nhẫn gào lên với cô: "Đừng có khóc!"

Nữ sinh tóc dài không hề để ý tới, cô không thể nào kìm hãm lại bản thân được, cô cùng với nữ sinh tóc ngắn vốn là bạn, bây giờ đối phương đột nhiên chết bất ngờ như vậy, bây giờ chỉ còn lại mỗi một cô.

"Nhưng," cô khóc nấc lên, nói, "Nhưng cô ấy có phải số 4 đâu, thứ tự của cô ở ở phía sau cơ mà, không nên đến lượt cô ấy chứ —— Vì sao lại là cô ấy?"

Tống Hoằng xé một mảnh vải dài từ miếng vải bố rồi tự quấn cho mình, tay của anh bị trầy xước đôi chút lúc bị tượng đất nắm trong tay. Vừa nghe lời này xong, anh quay đầu lại nhìn Duẫn Kỳ một cái thật sâu.

Thoạt nhìn Duẫn Kỳ vẫn chưa có vẻ gì khác thường, trên mặt vẫn là dáng vẻ nhát gan yếu đuối như cũ, hơi cắn môi.

"Có thể là do máu," anh nhỏ giọng bực bội, "Người giẫm phải máu có khi sẽ bị ưu tiên trước thứ tự quy định."

Nữ sinh tóc dài cũng không biết chuyện thay đổi thứ tự, người duy nhất chết không theo thứ tự mà cô biết chính là anh Đào, cô không thể khăng khăng nói bạn của mình bị người ta hại chết được, chỉ đành từ bỏ, ra sức khóc lóc một hồi rồi mới chịu đứng lên khỏi mặt đất, chậm rãi đi từng bước một ra bên ngoài cánh rừng.

Đi được vài bước, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân đuổi theo.

Là cô gái nhỏ trong đội năm người kia, trên lưng vẫn vác theo thanh đao, không kêu lấy một tiếng nào.

Nữ sinh tóc dài cũng không có tâm trạng chào hỏi cùng người này, cô đứng ở sát rìa cánh rừng, chậm rãi lấy ra một chiếc khăn lụa từ bên trong áo khoác của mình rồi đặt nó vào trong một chiếc hố nông đã được đào sẵn, tiếp đó chôn vùi nó xuống dưới lớp đất.

Chết là một điều rất dễ dàng đối với người ở trong trò chơi này.

Giống như việc ngắt một chiếc lá cây, vẩy một cốc nước —— là chuyện rất dễ dàng.

A Tuyết nhắm mắt lại dựa người vào thân cây, như thể cô không hề nhìn thấy cô gái kia. Nữ sinh tóc dài dường như cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình cho đến khi nghe thấy cô gái đằng sau mình nói: "Tại sao mấy người lại đến đây?"

Vì sao lại đến đây?

Nữ sinh tóc dài hoảng hốt.

Nói ra cũng đơn giản, dục vọng của con người luôn vô cùng vô tận, mãi mãi không biết hài lòng, không biết thỏa mãn, vào lúc không thể nào thỏa mãn được đó, các cô đã tự mình phấn đấu để đi ra khỏi một thị trấn nhỏ, cho dù có muốn tiến được lên phía trước tiếp thì cũng không có ai có thể giúp đỡ các cô cả.

Cuộc sống trôi qua khó khăn, phải sống trong một căn phòng nhỏ hẹp giống quan tài, đến việc ngồi dậy cũng khó khăn.

Vì thế nên mới hạ quyết tâm, muốn hợp tác để liều mạng. —— Dù sao thì điều này vẫn có xác suất cao hơn so với xổ số.

Họ cần có tiền.

Chỉ khi có tiền mới đủ tư cách nói chuyện về cuộc sống, bằng không thì đó cũng chỉ là sống, vì sống mà phải ba chân bốn cẳng, bôn ba bận rộn không có chút tôn nghiêm nào.

E ngại quy tắc nên cô không thể bộc lộ nửa chữ ra ngoài, nhưng cô cứ có ảo giác mình đã bị nhìn thấu, ánh mắt tối đen của nữ sinh đối diện đang nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh trấn định —— bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, cô dường như đã bị ngọc trai mổ xẻ ra, hoàn toàn lộ ra trước mắt đối phương.

"Chung quy vẫn là vận may không tốt." Cô cười khổ, nặng nề nói, "Vấn đề về vận may này..."

"Không phải vận may."

A Tuyết đánh gãy lời cô, giọng nói nhẹ nhàng như thể bản thân đang nói một lời gì đó không hề quan trọng.

Lời này khiến cho nữ sinh tóc dài chợt sửng sốt, cơ thể khẽ run lên.

"Từ từ," lời nói của cô lộn xộn, "Ý của cô là ——"

A Tuyết lấy một tấm bùa vàng mỏng manh từ trong áo mình ra, nó thấm đẫm nước máu khiến màu sắc trở nên đậm đặc, nhưng lại không có một chút nhăn nheo nào.

Cô giơ nó ra.

Lộn ngược đưa lên phía trước.

Nữ sinh tóc dài đọc rõ dòng chữ trên đó, cả người run bần bật lên, khi bình tĩnh trở lại, trong mắt cô lập tức bùng lên ngọn lửa.

Có mấy người trong rừng đang cố nhóm lửa, cách nhóm lửa bằng việc đánh lửa thật sự quá xưa cũ rồi nên thật khó để thực hiện được nó, bọn họ thử đi thử lại hồi lâu, đến cả đốm lửa nhỏ cũng không nhìn thấy được, trái lại còn bị trầy xước lòng bàn tay.

"Chỗ này rất lạnh," Tống Hoằng nhíu mày nói, "Âm u lạnh lẽo, lại còn ẩm ướt, e rằng không sống nổi mất."

Có người run rẩy nói: "Nhưng mà lạnh quá."

Đây là lời nói thật lòng, lúc này màn đêm đang dần buông xuống, bầu trời hiện lên màu hồng nhàn nhạt kỳ dị bao trùm lấy bọn họ từ trên xuống dưới, ớn lạnh đến mức thấu xương, mỗi khớp xương đều cảm thấy lạnh lẽo.

Tống Hoằng không nói gì, chỉ yên lặng dời tầm mắt về phía Khấu Đông.....

Khấu Đông: "..."

Khấu Đông: "? ? ?"

Một lát sau, cha già họ Khấu cứng đờ quay đầu về phía quỷ anh, sử dụng kỹ năng diễn xuất siêu phàm của mình để diễn một màn run rẩy lẩy bẩy trước mặt nó, nói rằng mình lạnh lắm.

Ngay sau khi nghe thấy y bảo lạnh, quỷ anh vốn dĩ vẫn luôn thờ ơ lại đột nhiên không chút do dự thổi một hơi về phía đống lửa cách một lớp núm vú cao su.

Ngọn lửa được đốt lên ngay lập tức, ngọn lửa hừng hực bùng lên đốt cháy các que củi.

Mọi người: "..."

Không hiểu kiểu gì, bọn họ nhìn động tác này thì lại nhìn ra cảnh Chu U Vương phóng lửa hí chư hầu [1].

[1]. Chu U výõng (chữ Hán: 周幽王; 800 TCN - 771 TCN), tên là Cõ Cung Tinh (姬宮湦), là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu. Trong Đông Chu liệt quốc có ghi chép, Chu vương mê say Bao Tự nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này xảy ra nhiều lần khiến các nước chư hầu rất bực mình, đến khi quân Nhung sang xâm chiếm, U Vương phóng hỏa triệu các chư hầu đến cứu nhưng không có ai đến, nên U Vương bỏ mạng.

Đồng thời họ cũng có thêm nhận thức mới về người chơi được cưng chiều này.

—— Con mẹ nó đây không phải là được cưng chiều bình thường thôi đâu.

Người đàn ông cao to không nén nổi việc duỗi tay sờ mặt mình, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn phẫu thuật thẩm mỹ.

Quỷ anh làm xong liền dựa vào bên cạnh người Khấu Đông, nó im lặng giống như một đứa trẻ bình thường, mơ hồ có thể nhận thấy hình dáng ngũ quan thanh tú của nó. Bộ dáng này có vài phần tương tự với Nam thần, Khấu Đông nghĩ thầm rằng, quả nhiên là cha con ruột với nhau.

Không có cách nào để so sánh với người cha giả tạo như y.

Quỷ anh cứ cảm thấy không yên tâm, từ đầu đến cuối liên tục hỏi: "Cha sẽ không vứt bỏ con lần nữa chứ?"

Khấu Đông lần nào cũng không ngoảnh sang nhìn vẻ mặt của thằng con lớn, chỉ yêu thương vuốt đầu nó, chẳng ngại phiền nói cho nó biết: "Không đâu."

Vì thế quỷ anh cảm thấy mỹ mãn.

Trái lại khi số lần hỏi trở nên nhiều hơn thì ánh mắt của những người chơi khác cũng trở nên quái dị, nghĩ thầm không biết người này đã phạm phải chuyện gì mà khiến trời oán người phẫn như thế —— bỏ rơi một đứa trẻ chính là tội ác tày trời.

Quỷ anh hỏi rất nhiều lần.

Khấu Đông cũng trả lời rất nhiều lần.

Y dần dần nhận ra vấn đề quỷ anh rất quan tâm, vô cùng rõ ràng mà cũng rõ ràng một cách hiển nhiên —— đó chính là hai chữ vứt bỏ.

Rốt cuộc thì y đã vứt bỏ nó như thế nào?

Khấu Đông thử hỏi thăm bên cạnh nhưng quỷ anh lúc này lại rất kín miệng, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng. Khấu Đông không có thu hoạch gì nên đành phải làm một người cha tận chức tận trách, cố gắng cứu vãn một chút tình cảm.

"Không có việc gì cả," y dỗ, "Về sau cha sẽ chăm sóc con nhé."

Diệp Ngôn Chi hừ lạnh một tiếng.

Khấu Đông: "..."

Khấu Đông dùng khuỷu tay đụng vào hắn, ý bảo hắn phát biểu ý kiến cái đi, Diệp Ngôn Chi khoanh tay lại, hiển nhiên không hề có ý định làm tròn trách nhiệm của mình.

Quỷ anh nhìn y, dần dần nhận ra vấn đề mà nó quên khuấy mất từ lâu.

"Chờ đã..."

Khấu Điềm Điềm: "Sao thế?"

"Chờ đã!" Đột nhiên quỷ anh cho rằng mình đang bị lừa gạt, chỉ tay về phía Diệp Ngôn Chi, "Vậy nó thì sao? Nó là cái gì?"

Khấu Điềm Điềm vậy mà lại bị câu hỏi này làm cho cứng họng, theo lý mà nói, quỷ anh là đứa con thứ hai của y, Diệp Ngôn Chi là con lớn của y, nên sẽ phải là anh trai của quỷ anh rồi.

Nhưng vấn đề ở đây lại là mối quan hệ của y cùng với thằng con lớn này không còn thuần khiết như cũ nữa...

Quỷ anh tỉnh táo lại, nó đột nhiên khóc lóc một cách ghê gớm, vung tay duỗi chân.

"Con không thèm!"

Nó méo miệng hu hu khóc lóc, xương trắng treo trên cây cũng rầm rầm rớt xuống, "Con —— con không thèm nhận cái đồ quỷ đáng ghét này làm cha dượng đâu! ! !"

[24/04/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ngôn Chi (lạnh lùng): nói chuyện quái quỷ gì vậy, nói cứ như tao thèm nhận cái đứa như mày làm con ấy.

*

Phó bản này không chỉ đơn thuần là việc vứt chồng bỏ con như mọi người vẫn suy đoán đâu nha.

NPC không hố Điềm Điềm thì không phải là một NPC tốt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play