Chương 125. Lên sân khấu
Thực ra Khấu Đông vẫn thấy không hài lòng cho lắm.
Y rất hiếm khi thân thiết với Diệp Ngôn Chi như vậy, nhưng trong sách nói rằng một người sẽ hình thành được một thói quen trong 23 ngày, nghe vẫn có lý đấy chứ. —— Trước đó đã quen với việc cắn người, bây giờ không được cắn thì kiểu gì cũng cảm thấy trống vắng trong lòng, nghiến răng cũng khó chịu.
Bây giờ ngậm vào trong miệng, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cả người y, nhưng bên ngoài lại có âm thanh khác vang lên nhằm đánh vỡ không để cho y được hưởng thụ ngon lành.
Diệp Ngôn Chi buông lỏng y ra kéo dãn khoảng cách ra một chút.
Khấu Đông lập tức kêu lên hai tiếng tỏ vẻ khó chịu không hài lòng, dễ nhận thấy y đang không vui. Phản ứng này quá rõ ràng, chẳng khác gì so với lần trước bị cắt ngang khi đang hút máu, điều này khiến cho ánh mắt Diệp Ngôn Chi trở nên dịu dàng hơn, thấp giọng nói: "Có cái gì đó đang đến."
Lúc này Khấu Đông mới mở mắt ra, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Ngay khi tầm nhìn khôi phục, thứ đầu tiên đập vào mắt y chính là vẻ mặt tràn đầy phức tạp của những người chơi khác: "..."
Khấu Đông: "..."
Người khác: "......"
Khấu Đông: "......"
Đột nhiên cả hai bên đều cảm thấy xấu hổ, cũng không rõ là ai xấu hổ hơn ai. Trong thoáng chốc không khí trở nên vi diệu, mãi cho đến khi bộ xương khô ngoài cửa đánh vỡ cục diện này —— cuối cùng nó cũng mở được cửa ra, chậm rãi đạp từng bước chân đi về phía những người còn lại, vị trí ban đầu của đôi mắt giờ đây chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm không thấy được điểm cuối. Nó vung vẩy xương bàn tay khô quắt về phía mọi người.
Cùm cụp.
Cùm cụp.
Âm thanh xương cốt ma sát với xương cốt khiến người nghe cảm thấy da đầu ngứa ngáy hết cả lên, mấy người chơi cẩn thận di chuyển, ý định tránh xa khỏi hướng đi của nó.
Cũng may nó đi chậm nên không quá khó để tránh thoát.
Đám người chơi một bên nhẹ tay nhẹ chân dịch chuyển, một bên thầm cảm thấy may mắn.
Nhưng mà trong nháy mắt đó, bộ xương khô đột nhiên nhảy dựng lên, trực tiếp lao thẳng về phía bọn họ như một viên đại bác, nhanh đến mức chỉ để lại trước mặt bọn họ một vệt trắng —— tốc độ quá mức không tưởng nổi, có một vài người bị xương tay bén nhọn của nó làm thương bả vai, thoáng chốc đã xuyên thẳng qua, tiện đà đó, nó không chút do dự nào rút bàn tay đầm đìa máu của mình ra, ngắm nhìn xung quanh ——
Hốc mắt đen ngòm của nó cuối cùng cũng chuyển hướng về phía trong góc.
Diệp Ngôn Chi đang đứng ở đó.
—— Còn có Khấu Đông.
Trong nháy mắt này, trên mặt bộ xương khô xuất hiện một dáng vẻ có thể gọi là vui sướng trào dâng, nó giống như con mãnh hổ bị đưa xuống núi, đột ngột di chuyển xương bắp đùi, không chút nghĩ ngợi nào đã bổ nhào về phía hai người trong góc này ——
Giọng nói của Tống Hoằng tức khắc trở nên căng thẳng: "... Cẩn thận!"
Diệp Ngôn Chi nhanh tay nhanh mắt, dồn sức kéo Khấu Đông đang đứng trước mặt mình tránh thoát, mượn vách tường rồi thình lình nhảy lên tránh khỏi phần xương tay quơ đến của nó, giống như đang chơi nhảy vượt chướng ngại vật.
Con mồi ngay trước mặt biến mất không còn bóng dáng chỉ trong tích tắc.
Nó xoay lại thì thấy trước mặt là một thanh đao thép loang loáng, A Tuyết đã rút sẵn đao ra, không lùi cũng chẳng thèm né, cô càng nắm chặt lấy thanh đao rồi dùng hết sức lực toàn thân, không chút lưu tình nào chém về phía đối diện.
Đao của cô chém sắt như chém bùn, chặt xương cũng không vấn đề gì, chỉ cần một nhát chém mạnh từ trái qua phải, bộ xương khô trắng hếu đã ngã xuống thành từng mảnh, những mảnh xương cốt nhỏ xíu lộp bộp rơi rụng đầy đất.
Không đợi bọn họ cảm thấy yên lòng, một giọng nói run rẩy khác đã vang lên trong ngôi miếu hoang đổ nát, bộ xương khô rõ ràng đã bị chém rụng lại bắt đầu tập hợp tụ lại về một chỗ, từng mảnh một lắc lư gắn vào nhau như xếp gỗ ——
Chỉ trong một cái chớp mắt, vậy mà nó đã quay trở về như cũ, không có chút khác biệt nào.
Mấy người chơi hít một ngụm khí lạnh, còn chưa kịp cảm thán thì đã thấy cô gái nhỏ bé mảnh mai kia nhướn mày rồi hạ tiếp một đao xuống, lại đánh nó tan tác bùm bùm đổ xuống.
"..."
Người chơi vốn dĩ đang muốn chạy trốn lại không chạy nữa.
Trái đang đập thình thịch của nữ sinh tóc dài cũng không đập nổi nữa.
Bọn họ đều yên lặng nhìn chăm chú vào bộ xương khô, không biết vì sao, bọn họ lại có thể nhìn ra dáng vẻ thê thảm đáng thương từ trên bộ xương này.
Oan ức tủi thân.
"Tiếp đi." A Tuyết nói, mũi đao loẹt xoẹt đảo qua trên mặt đất, "Để tao nhìn xem mày còn có thể làm được bao lần."
Trong suốt quá trình dài sau đó, ông anh số 1 này miệt mài bền bỉ đứng lên hết lần này đến lần khác, cô gái nhỏ kéo đao bình tĩnh đứng chờ. Mỗi lần đều thấy xương cốt của nó quay về không khác gì nguyên trạng, tiếp đó lại nghênh đón một phát chém, rồi sau đó nó lại đứng lên lần nữa.
Tâm trạng người chơi từ hoảng sợ cho đến bình lặng như nước, mới chỉ tái chiến được ba lần thôi.
"Cái đó..."
Đột nhiên hai nữ sinh đi tới, ánh mắt hai cô gái nhìn A Tuyết dường như hơi ngượng ngùng, lại có chút sợ hãi vẻ mặt quá mức bình tĩnh của cô, nhưng vẫn không kiềm chế được vẻ sùng bái, "Có thể cho bọn tôi thử được không? Bọn tôi cũng muốn rèn luyện một chút để giúp bản thân không sợ hãi."
Thái độ của A Tuyết với họ cũng thân thiện hơn nhiều, đưa thanh đao nặng trịch qua.
Tóc ngắn dẫn đầu nhận lấy, cổ tay đột ngột nặng trĩu xuống, không khỏi nói: "Nặng quá!"
Nhìn A Tuyết múa may thoải mái tự nhiên như vậy, mấy cô còn tưởng rằng thanh đao này rất nhẹ, cho đến khi cầm nó trong tay thì mới biết được sức nặng của nó.
"Đúng là nặng."
A Tuyết thản nhiên nói, sửa chữa lại tư thế tay cầm của cô gái, "Dùng sức một chút."
Bộ xương khô nhân lúc đó để ghép nối lại, lúc nó đang ghép đến cái đầu lâu cuối cùng, Diệp Ngôn Chi đứng bên cạnh duỗi chân đá văng hộp sọ ra xa, đá về phía chân Tống Hoằng giống như đang chơi bóng.
Tống Hoằng cảm thán: "Cũng khá tròn đấy nhỉ."
Bộ xương: "..."
Nếu bây giờ bộ xương có miệng, nhất định nó đã há mồm khóc to rồi.
Ai đời lại lôi người ta ra bắt nạt như thế chứ?
Bộ xương bọn nó thì sao chứ, không có nhân quyền sao? —— coi nó như thứ để luyện đao rồi làm bia ngắm à? ? ?
A Tuyết dạy hai cô gái cách chơi đao, cuối cùng còn gọi cả Duẫn Kỳ đến để thử nghiệm. Chỉ là sức lực của Duẫn Kỳ còn không bằng nổi một cô gái, phải công nhận là cậu ta yếu ớt đến một cảnh giới mới luôn, nhấc cũng không thể nào nhấc nổi, khiến cho những người khác đều không khỏi khinh thường cậu ta vài cái.
Dường như cậu ta cũng bị kích động, sau đó đã lủi vào trong góc mà không hé lời một câu nào.
Từ đầu đến giờ bộ xương vẫn chưa thể hợp lại hoàn chỉnh như cũ, cuối cùng nó dứt khoát nằm thẳng trên đất và để mặc cho mấy đoạn xương ngón tay của mình lọc cọc lăn xa, thẳng thừng không ghép lại nữa. Nhìn thấy nó bỏ cuộc rồi, lúc này A Tuyết mới thu hồi thanh đao lại, nhưng mà vẫn không hề thiếu cảnh giác, cô chỉ huy mọi người chia năm xẻ bảy bộ xương khô này ra rồi phân chia vào các quan tài khác nhau, mỗi một quan tài đều chứa đầy những mẩu xương nhỏ không thể lắp ghép được vào, cuối cùng đậy chặt nắp quan tài lại.
Như vậy thì nó sẽ không thể hợp lại thành một được nữa.
Giải quyết được người anh em số 1 này rồi, cuối cùng mọi người cũng có thể cuộn người đánh một giấc ngủ qua loa. Không ai rảnh rỗi suy nghĩ đến việc người anh em này trải qua trăm ngàn cay đắng để đi vào từ ngoài kia là vì cái gì nữa.
Không biết bão tuyết đã dừng lại từ khi nào.
Hai viên trân châu tròn xoe trước đó chưa từng được phát hiện lại xuất hiện ở ngay trước cánh cửa, bật lên nhảy vào trong miếu thông qua cánh cửa đổ nát. Chúng nó nhảy vọt vào bên trong rồi xoay chuyển chậm rãi, lần lượt đụng vào cơ thể của người chơi như thể đang xác nhận điều gì đó.
Một người.
Hai người.
Đến khi chúng nó chạm vào người thanh niên đang ngủ ở trong góc, chúng đột ngột lăn đến gần hơn, mặt ngoài xoay tròn một vòng, hai con ngươi đen láy xuất hiện ở trên hạt trân châu trắng như tuyết, xung quanh phủ đầy tơ máu mỏng hẹp chẳng khác gì lưới nhện.
Chúng nó áp sát đến quan sát cận cảnh khuôn mặt đang nhắm nghiền hai mắt của Khấu Đông, sau đó chúng tự đụng vào nhau một cái, biến hóa thành một bãi máu loãng đỏ sẫm ngay tại chỗ.
Máu loãng thấm ướt một góc quần áo của Khấu Đông, khiến cho màu sắc trở nên thẫm hơn.
Ngay sau đó, ở trên vùng vải bị thấm ướt đó, có một bàn tay nhỏ bé tái nhợt thò ra thăm dò trái phải.
"Là anh ấy," giọng nói non nớt của trẻ con chứa đựng vẻ sung sướng, nhưng cũng tràn ngập vẻ âm độc khó diễn tả, nó tham lam lần mò từng li từng tí một trên cơ thể thanh niên, "Là anh ấy..."
Càng nhiều máu loãng chảy xuôi xuống đất từ trong kẽ hở quan tài, chúng chảy xuống tạo thành những vết uốn lượn, cánh tay nối liền với bàn tay cũng dần dần lộ ra hình dáng, tiếp sau đó là đầu, bả vai cùng với thân trên —— cuối cùng nó đã có thể hoàn toàn tự mình rút ra từ bên trong vũng máu, dùng bàn tay nho nhỏ chạm vào hai gò má của thanh niên, phát ra âm thanh tràn đầy thỏa mãn.
Gương mặt của nó có màu xanh đen, căn bản không nhìn rõ được ngũ quan, chỉ có thể dựa theo thân hình để phán đoán ra rằng đây là một đứa trẻ mới sinh ra được mấy tháng. Quỷ anh tham lam hấp thụ hơi ấm cùng sức sống trên người y, nó mở miệng để lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ bé, cúi xuống hôn y.
Âm khí dán đầy trên mặt Khấu Đông, dường như y đã cảm nhận được cái rét lạnh từ trong chính giấc mơ của hình, khẽ rùng mình, cuộn cả người về phía Diệp Ngôn Chi.
Động tác này khiến cho quỷ anh hơi khó chịu, nó cực kỳ chán ghét việc y thân mật cùng với người ngoài, nó nghiêng đầu dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo để quan sát người thanh niên có vóc dáng cao hơn ở bên cạnh, chợt nó nhận ra được điều gì đó từ trên mặt người này, đột ngột nhếch môi phát ra tiếng cười hì hì.
"Mày là người thứ hai ——"
"Mày chính là người thứ hai!"
Đôi tay của nó vuốt ve vòng quanh trước ngực Diệp Ngôn Chi, đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để lấy trái tim đỏ tươi ở trong đó ra.
Năm ngón tay dần dần biến thành những móng vuốt sắc bén, chuẩn bị cắm vào khoét ra.
Đột nhiên trước cửa truyền đến tiếng vang nho nhỏ, gió lạnh ào ào thổi vào mặt, đó là âm thanh phát ra từ những chiếc chuông treo trên sợi dây đỏ.
Những đốm ma trơi nho nhỏ lại xuất hiện trong không trung một lần nữa, chúng không còn xếp thành hàng như trước mà đổi thành một vòng vây hình bán nguyệt, chúng nó vừa thành khẩn vừa sợ hãi bao vây quỷ anh ở chính giữa.
Giọng nói yếu ớt của đám trẻ vang lên, nhỏ giọng nói:
"Đại nhân dặn dò bảo ngài quay về..."
Chúng nó thu hết can đảm để lặp lại lần nữa.
"Đại nhân dặn dò chúng tôi đưa ngài trở về..."
Quỷ anh khó chịu trong lòng, lắc cơ thể muốn giãy khỏi khống chế của chúng, nhóm ma trơi không thể nào túm được nó lại, trong lúc chúng đang cảm thấy luống cuống thì đột nhiên có một tiếng vang bên ngoài truyền vào qua khe cửa.
Đó là âm thanh của một thứ gì đó đang dao động đung đưa theo chiều gió.
Một cỗ kiệu màu xanh chợt xuất hiện bên trong bão tuyết, trước sau ước chừng có khoảng gần một trăm ma trơi đang lập lòe, tiền giấy âm phủ rào rào rơi xuống từ trong tay của quỷ nhỏ dẫn đường. Bốn góc cỗ kiệu được khảm bốn con mắt nhợt nhạt, uy nghiêm tuần tra trái phải, giống như ánh mắt hung dữ của một loài quái thú hung ác nào đó.
Quỷ anh ngừng giãy giụa.
Bốn con mắt màu vàng ngay ngắn chuyển hướng nhìn về vị trí của nó ở trong ngôi miếu.
"Lại đây."
Một giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh cất lên.
Vẻ mặt quỷ anh có hơi tủi thân, cuối cùng nó vẫn không nói cái gì cả, nó rời khỏi bên cạnh Khấu Đông, lập tức di chuyển hai chân, ủ rũ đi về phía sau đám ma trơi.
"Cha..."
Giọng nói của nó run rẩy, không phân biệt được là nó đang vui sướng hay là sợ hãi, "Cha ơi."
[25/12/2022]