Vốn có thể dễ dàng giam Tưởng Thế Vân ở kinh thành, tội danh trên người hắn không tốn chút sức cũng có thể khiến hắn muôn đời không trở mình được.

Nhưng lão hồ ly này lại dám dùng bách tính áp chế lẫn nhau, quả nhiên là cáo già.

Triệu Nguyên Cấp nhấc ngự bút lên viết viết vào tuyên chỉ, cuối cùng đặt bút xuống: ''Chuyện đúng là có chút phiền phức, nhưng...vẫn ổn!''

...

Phái bên này, Ngọc phi nhận được thánh chỉ, được đến dịch quán nơi Tưởng Thế Vân ở, lúc đến, Tưởng Thế Vân đang nghị sự ở thư phòng, Ngọc phi đành phải tới phòng bên cạnh chờ.

Cung nữ đi theo giúp nàng trải nệm, nha hoàn dâng trà thơm, điều kiện ở dịch quán dù không so được với hoàng cung, nhưng vẫn tốt để một Vương gia có thể ở, phòng trước phòng sau đều trong lành vắng vẻ, đồ đạc bên trong cũng cổ kính.

Nhưng Ngọc phi đứng ngồi không yên, cầm trà thơm lên lại bỏ xuống, nệm cũng cứng mềm khó chịu, thỉnh thoảng đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn hỏi Vương gia đã nói chuyện xong chưa.

Từ sáng đợi đến trưa, nội tâm Ngọc phi rối ren phức tạp, rốt cuộc không nhịn được nữa đang định xông vào thư phòng ở bên cạnh, cửa phòng chợt mở ra, Tưởng Thế Vân tới.

''Vương gia!''

Ngọc phi đứng bật dậy.

''Sao?'' Tưởng Thế Vân vừa vào cửa liền thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Ngọc phi, hắn hừ một tiếng khinh thường.

''Vương gia, mặc dù ta không phải thân sinh của người, nhưng cũng là cháu của người, sao người lại có thể để cháu gái làm chuyện như vậy?!'' ngực Ngọc phi kịch liệt nhấp nhô, sâu trong nội tâm vô cùng sợ hãi rốt cuộc bộc phát vào thời khắc này.

Xáo trộn huyết mạch hoàng thất là đại tội tru di cửu tộc, nàng ôm bí mật họa sát thân này, không khác gì liều mạng cầm giấy đi đựng lửa.

''Cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu sao? Sớm biết ngươi vô dụng như vậy lão phu đã chọn người khác, đây vẫn chỉ là bước đầu tiên mà thôi!'' Tưởng Thế Vấn vô cùng ghét bỏ.

''Thật sao? Nếu chuyện tốt đẹp như vậy, vì sao thúc thúc không để cho đường tỷ làm, mà nhất định phải chọn nữ tử trong tộc?''

Tưởng Thế Vân á khẩu không trả lời được, chỉ hồ đồ nói: ''Tất cả nữ tử trong tộc đều xét theo tài mạo, tất cả bọn họ đều không bằng ngươi''

Nói nhiều như vậy, Ngọc phi vẫn phẫn nộ: ''Vương gia có bao nhiêu phần thắng? Sau khi chuyện thành công, trong cung này còn có chỗ cho cháu không?!''

Bước tới bước này, nàng không thèm đếm xỉa nữa, dựa vào những việc này làm sao nàng có thể trở thành nữ nhân cao quý nhất?

Coi như là thật sự thành công cũng có thể là cảnh thượng nhất thời, lỡ đâu đến lúc đó Tưởng Thế Vân đổi ý, không phải là nàng vì người khác mà may giá y sao?

''Sau khi chuyện này thành công, con của ngươi sẽ trở thành Thiên tử tôn quý nhất, còn ngươi sẽ trở thành Thái hậu của Đại Cảnh triều, thiên hạ này sẽ là của Tưởng gia chúng ta, tới lúc đó, ai còn dám khi dễ ngươi, xem nhẹ ngươi?'' Tưởng Thế Vân lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Vẫn là chuyện cũ mèm trước kia, những lời này hắn đã nói nát rồi, nhưng Ngọc phi hôm nay mới phát hiện ra là không đúng, vậy nên rất bình tĩnh tiếp tục thăm dò.

''Vậy thúc thúc đã nghĩ ra chiêu khống chế địch chưa? Hoàng thượng trong cung bày bố thiên la địa võng, chỉ chờ thúc thúc tìm tới thôi''

''Tất nhiên biết'' Tưởng Thế Vân không nhìn ra vẻ khác thường của Ngọc phi.

''Ta đương nhiên biết tiểu Hoàng đế không có ý tốt, nhưng lão phu năm đó khi triều đình hỗn loạn, tiểu tử kia còn đang mặc tã, lão phu dám đến thì cũng có thể quay về được!'' hắn trừng mắt tư thái ngạo mạn.

Ngọc phu hừ cười, lại hỏi tình hình của người nhà, đều ở Lĩnh Nam Vương phủ, Tưởng Thế Vân biết lắng nghe trả lời đều ổn, mọi chuyện đều tốt, ngay cả bệnh vặt cũng không có.

Lẽ ra nàng là con của thê thiếp thì không được ở trong Vương phủ, nhưng nhờ vào mỹ mạo và tài hoa của nàng, Lĩnh Nam Vương phủ phá lệ không gia nhà, chia ra một viện cho cả nhà họ ở, ăn uống chi tiêu đều được ở trên cho.

Ngọc phi không phụ sự mong đợi sự mong đợi của mọi người tiến cung làm nương nương, nhưng cha mẹ nàng lại bình thường, vẫn sống túng quẫn trong Vương phủ, tôi tớ trong phủ quanh năm bận rộn, cả nhà họ muốn đi hỗ trợ, những nhà khác cũng không cần.

Thu lại hồi ức, Ngọc phi lại hỏi mấy thứ khác, Tưởng Thế Vân càng không kiên nhẫn, cuối cùng không nhịn được nữa phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại Ngọc phi hoảng sợ ngã ngồi trên đất.

...

Lúc quay lại trong cung đã là ban đêm, chính điện Yêu Nguyệt Cung đèn đuốc sáng trưng, danh tiếng trong cung của nàng bây giờ là sủng phi mang thai, người trong lòng có một không hai của Hoàng thượng, Nội vụ phủ tự nhiên cũng ân cần.

Sau khi tắm rửa thay y phục, Ngọc phi ngồi trước bàn trà gần cửa sổ, nhìn từng chiếc đèn lồng phấp phới trước cửa sổ.

''Thúy Yên, thị vệ kia đâu? Chết thật sao?'' nàng sâu kín sờ bụng dưới.

''Đúng vậy, là người của Vương gia trong cung làm, sạch sẽ gọn gàng'' Thúy Yên nói chắc nịch.

''Tốt!'' Ngọc phi hung hăng siết lấy quần áo của mình: ''Chỉ cần không có nhược điểm, về sau hậu cung này ai có thể làm gì được ta, nói cho cùng Vương gia vẫn là giúp ta''

Chỉ tiếc giúp đúng là có giúp, lợi cũng thì cũng lợi dụng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai, có nhiều sự dơ bẩn ẩn dưới ánh trăng trong sạch như vậy.

Tiễn Ngọc phi đi, Tưởng Thế Vân phái ám vệ tới các nơi nghe ngóng tin tức, bỗng nhiên ông ta ngẩng đầu, hỏi tâm phúc bên cạnh.

''Hôm nay là nó tới để chất vấn ta sao?''

''Chẳng trách có thể phát huy hết tài năng trong số nhiều nữ tử như vậy, loại gian xảo êm dịu này, thật đúng là không dễ khống chế, phái người theo dõi cho sát vào''

''Rõ!'' tâm phúc đáp ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play