Sau khi uống rượu ngắm trăng xong, Ngọc phi hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.

Triệu Nguyên Cấp lạnh lùng ngồi một bên, cách một lớp y phục 'tạo ra' vết tích trên người nàng ta, đúng như lần đầu tiên hắn cũng nhỏ máu giả làm lạc hồng, mọi thứ hắn làm đều cố gắng đạt tới trông như thật.

Đối phó lão hồ ly Tưởng Thế Vân kia tuyệt đối không thể chủ quan!

...

Nhoáng một cái đã một tháng trôi qua.

Công chúa quả nhiên là không sao, triệu chứng kén ăn mùa hè cũng hồi phục rất nhiều, nhưng Tống tần vẫn hận, lần này tránh thoát nhưng lần sau thì sao?

Còn Ngọc phi vẫn dựa vào sủng ái mà hoành hành ngang ngược trong cung, nàng ta phạt Diệp mỹ nhân quỳ gối dưới ánh nắng chói chang, phạt vả miệng nhũ mẫu bên cạnh Đại hoàng tử, thậm chí trắng trợn bất kính với Hoàng hậu, nói Hoàng hậu quá tiết kiệm làm mất đi sự tôn quý của cung đình.

Còn thức ăn bữa trưa của nàng ta còn muốn nhiều hơn thức ăn cả ngày của Hoàng hậu cộng lại, thậm chí ngang nhiên mặc cung trang giống hệt phượng bào đi rêu rao khắp nơi ở Ngự hoa viên.

Nói là phượng bào thì không phải nhưng nếu nói không phải thì lại quá giống.

Hoàng hậu trong cơn giận liền phạt ba tháng bỗng lộc của cung nữ may ở Nội vụ phủ, Ngọc phi chẳng những tự móc tiền túi tiếp tế cho bọn họ, còn mạnh tay ban thưởng nhiều hơn.

Trong lúc nhất thời, không biết lời đồn quỷ dị gì trong cung, cái gì cũng nói, thậm chí còn nói Hoàng thượng muốn phế Hậu, lập Ngọc phi làm Hoàng hậu.

Hậu cung bị quậy loạn cả lên, còn Ngọc phi ở phía sau thì dương dương đắc ý ngồi xem kịch, nhìn Hoàng đế không giữ nổi bình tĩnh.

Tất cả thế cục như vậy đều hoàn hảo, ngoại trừ...không có con.

Giữa tháng bảy tháng tám, thời tiết nóng dần tản đi, gió mát phất phơ thổi dưới cửa hiên khắc hoa tại chính điện cung Yêu Nguyệt, Ngọc phi nghiêng người dựa trên giường êm, mấy tên thái y ở đó bắt mạch.

''Hồi bẩm nương nương, ngọc thể của người không có gì đáng ngại, thân thể khỏe mạnh, chỉ cần nhận sủng, có thai chỉ là chuyện sớm muộn''

''Nhưng hầu như ngày nào ta cũng nhận sủng, Hoàng thượng đến mỗi đêm'' Ngọc phi buồn rầu.

Các thái y chẩn bệnh không ra cái gọi là động phòng hay không động, mặc dù có phát giác, nhưng Hoàng thượng sớm đã giao phó bọn họ cũng không dám nói lung tung.

Tiễn thái y ra ngoài, Ngọc phi xoa bụng mình nhíu chặt mày: ''Làm khó con của người khác thì có ý nghĩa gì, bổn cung không mang thai, gϊếŧ chết bọn họ cũng chẳng có ích lợi gì!''

Thúy Yên cũng rất nghi hoặc: ''Thuốc thụ thai người vẫn chăm chỉ uống, trong nhà cũng có rất nhiều đại phu chẩn bệnh cho người, là khỏe mạnh mắn đẻ, sao có thể vừa vào cung lại không được nữa''

Lúc thị tẩm nàng vẫn luôn canh ngoài cửa, bên trong luôn có tiếng động khiến người ta đỏ mặt, Thúy Yên cũng không hoài nghi chút nào.

Nói tới nói lui, hai chủ tới vẫn không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể đổ cho: ''Là Hoàng thượng có vấn đề''

''Nếu không nhiều năm như vậy Hoàng thượng có nhiều nữ nhân trong cung như vậy, sao không ai có động tĩnh gì, Đại hoàng tử và Đại công chúa cũng đều lớn hết rồi''

''Đúng vậy, vậy phải làm sao bây giờ?'' Ngọc phi luống cuống.

Nếu như là vấn đề ở chỗ Hoàng thượng, cả đời này của nàng ta cũng không thể sinh ra Hoàng tử cho Tưởng gia, vậy nàng ta tiến cung còn ý nghĩa gì nữa?

''Nương nương, người có muốn đưa tin cho Vương gia không?''

''Ừm!'' Ngọc phi không chút do dự gật đầu.

Thế là rất thuận lợi, tin tức này nửa tháng sau đã tới Lĩnh Nam Vương phủ.

Tưởng Thế Vân nhìn mấy câu ngắn ngủi trên tờ giấy mỏng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: ''Hoàng thượng không thể...''

Đây là điều hắn tuyệt đối không hề nghĩ tới, ai lại thấy một Hoàng đế có cả con trai lẫn con gái lại không thể, nhưng sự thật bày ở trước mắt, tất cả tú nữ Hoàng thượng mới chọn đều không có động tĩnh gì, nhưng Đồng Sử ghi chép đầy đủ, có dữ kiện, không có hài tử.

''Vương gia, làm sao bây giờ?'' thủ hạ cũng cảm thấy chuyện này gian nan.

''Thật chẳng lẽ phải trở mặt cùng Hoàng đế cứng đối cứng, mấy năm nay Hoàng đế đã làm nhiều đại sự, thực lực không thể coi thường được, cho dù chúng ta thắng, cũng là đả thương đối thủ một ngàn nhưng cũng tự tổn thất hết tám trăm''

Nếu là tranh quyền đoạt lợi, thì không thể không cân nhắc tổn thất, không cần tốn nhiều sức dùng hết lực, ai cũng biết phải chọn thế nào.

Trầm mặc một lúc lâu Lĩnh Nam Vương cuối cùng cũng mở miệng: ''Nhất định phải để Ngọc phi mang thai, bất kể là với ai!!''

Lần này đến phiên thủ hạ trầm mặc, xáo trộn huyết mạch hoàng thất là đại tội tru di cửu tộc, Vương gia như vậy có phải là quá mạo hiểm.

''Đợi chúng ta nâng đỡ Hoàng tử đăng cơ, năm chặt giang sơn trong tay, thì con của ai cũng không quan trọng nữa. Đến lúc đó tất nhiên chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó!''

Lĩnh Nam Vương dương dương đắc ý, cảm thấy bản thân là thiên tài tranh đấu chính trị, thiên địch của tiểu Hoàng đế, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn không để ý đến một thứ, Ngọc phi nàng ta vẫn là người chứ không phải công cụ.

Lúc Ngọc phi nhận được tin tức của Lĩnh Nam Vương, nói muốn phái một thị vệ đến giúp nàng ta đạt được mục đích, cả người đều phát điên.

''Ta ở trong lòng bọn họ, thì ra là không đáng một xu, ai cũng có thể, vậy mà ai cũng có thể!''

''Cho dù là Hoàng thượng có chết rồi, ta làm sao có thể tùy tiện cùng thị vệ!''

Ngọc phi sinh ra trong Lĩnh Nam Vương phủ, từ nhỏ đã sống tôn quý còn hơn cả Quận chúa, lòng kiêu ngạo còn cao hơn trời, nam nhân sánh đôi với vàng ta dù không phải Quân vương cũng phải là nam nhân anh tuấn tiêu sái uy vũ lợi hại nhất trên đời.

Thị vệ thì là cái gì chứ, trong mắt nàng ta chỉ như đám súc sinh.

Thế nhưng quân cờ mãi là quân cờ, không có bất kỳ lựa chọn nào khác, Lĩnh Nam Vương cuối cùng cũng thật sự sắp xếp một thị vệ tới, cũng ra lệnh: Sau khi mang thai, lập tức gϊếŧ hắn.

Ngọc phi đốt tin báo, tận mắt nhìn nó cháy hừng hực sau đó tàn lụi thành một đống tro tàn, đột nhiên ước chừng bản thân cũng như vậy, oanh oanh liệt liệt, sau đó hoàn toàn bị vứt bỏ.

...

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Năm nay xem như một năm mưa thuận gió hòa, Hoàng hậu không còn phải tiết kiệm, tổ chức yến hội trong cung vô cùng náo nhiệt.

Các cung phi sống nơm nớp lo sợ hôm nay cũng vui vẻ.

Thay đổi y phục mới, ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến dự tiệc, thực hiện cuộc đấu tranh cuối cùng cho cuộc sống ảm đạm của bản thân.

Hoàng hậu đoan trang ưu nhã ngồi bên cạnh Hoàng đế, tính toán làm sao để tối nay viên phòng với Hoàng thượng, nhiều năm rồi, vợ chồng cũng nên bước tới một bước này, nếu không cứ tiếp tục sẽ không được gì.

Ngọc phi có chút phân tâm, suy nghĩ làm thế nào để tránh đám đông để dẫn thị vệ đến tẩm điện của mình.

Còn Diệp Tư Nhàn đã lâu không gặp mặt thì yên lặng ngồi tại chỗ, ăn một ít, uống một chút, ngẫu nhiên nhìn Hoàng đế ra hiệu cho hắn, không cho phép để nữ nhân khác vào lòng, chỉ có thể chứa ta thôi.

Triệu Nguyên Cấp bất đắc dĩ hướng phía nàng cười, ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi rồi lập tức tránh né, trong lòng ăn ý không cần nói ra.

Trong yến hội mọi người không cùng một tâm tư, sau khi yến hội kết thúc, Hoàng thượng đến cung Tê Phượng.

Đám người có mất mát cũng có vui vẻ, cũng có bình thản, đủ kiểu tâm tình, chắc chỉ có bản thân rõ nhất, Ngọc phi thì thở dài thật sâu, đến lúc rồi.

Đêm đó, ở cung Tê Phượng phu thê vẫn như đóng băng không chút tiến triển, tẩm cung chính điện Yêu Nguyệt cung hai người trần trụi quấn lấy nhau, vẽ ra bức tranh cảnh xuân kịch liệt nhất.

Cả quá trình Ngọc phi đều không dám nhìn thị vệ tráng kiện kia, nàng ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm bức mành, trong mắt đã khô cạn nước mắt, đi tới bước này, cả đời mình đều hoàn toàn biến thành quân cờ của Lĩnh Nam Vương, nhưng vì cha mẹ và người nhà, nàng ta không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng vì sao trong lòng lại đau đớn quá?! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play