''Nghe nói Diệp muội muội cũng tới từ Giang Nam?''

Đình nghỉ mát trong Ngự hoa viên, Bạch quý nhân và Diệp Tư Nhàn ngồi đối diện nhau.

''Phải, cha muội là tri huyện Giang Hoài'' Diệp Tư Nhàn cúi đầu.

Bạch quý nhân xuất thân con nhà quan văn, Đại Cảnh triều rất sùng bái người biết chữ, tất nhiên là cao quý hơn Diệp Tư Nhàn.

Nàng mặc một bộ y phục cung đình màu xanh nhạt, trên tóc là trâm cài với hai chuỗi châu ngọc thật dài hơi rung nhẹ, trời cho nàng ấy làn da trắng nõn, cả ngừi như một đóa hoa ngọc phù dung gần bùn mà không nhiễm bùn.

Diệp Tư Nhàn thầm nghĩ.

Có thể chọc cho một tiểu thư khuê các thế này muốn xông tới xé miệng, Tôn tài tử quả thực lợi hại.

''Muội không cần khách khí như vậy, ở trong cung này, chúng ta cũng coi như là đồng hương'' Bạch quý nhân cười cười, bàn tay như ngọc đưa cho Diệp Tư Nhàn một tách trà thơm.

Mặc lệ là mấy tháng trước Bạch quý nhân có bao nhiêu thanh bạch cao quý, Diệp Tư Nhàn thấp kém hèn mọn cỡ nào, giờ phút này các nàng đều là bạn đồng lứa bị nhốt trong cung.

''Hôm nay phải đa tạ Bạch tỷ tỷ giải vây'' Diệp Tư Nhàn hai tay tiếp nhận chén trà.

''Không cần phải khách khí'' Bạch quý nhân cười nhạt một tiếng ''Người như vậy sau này không cần để ý tới cô ta''

''Tất nhiên rồi''

Hai người tiếp tục nói thêm vài câu rồi cũng giải tán, đều không phải người thích nhiều chuyện, huống chi bản thân cũng chỉ là vì giải vây.

...

Cuộc sống ở trong cung nói náo nhiệt thì cũng náo nhiệt, mà nói vô vị thì cũng vô vị.

Diệp Tư Nhàn ngoại trừ mỗi ngày tới cung Tê Phượng, thì chính là dạo quanh khu vực Cẩm Tú Hiên, hái hoa, cho cá ăn, nghe Viên Nguyệt kể chuyện trong cung.

Hồi đó lúc ở huyện Giang Hoài, trong thành cũng có tiên sinh kể chuyện và những câu chuyện mới mẻ trong huyện.

Nhưng Diệp Tư Nhàn cảm thấy, tất cả đều không kể đặc sắc được bằng Viên Nguyệt.

Có người đánh nhau tranh sủng, có người giả bệnh để tranh sủng, còn có vì eo thon mà nhịn ăn nhịn uống mấy ngày.

''Ta thề, tiểu thiếp trong mấy nhà giàu có nhiều thê thiếp ở huyện Giang Hoài cũng không có chuyện như vậy'' Diệp Tư Nhàn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nàng đột nhiên cảm nhận được, những tiểu tiểu thư khuê các đó rốt cuộc cũng chỉ đến vậy. Vì một nam nhân có nhiều tiểu thiếp như vậy mà tra tấn bản thân, đây chắc chắn là đầu óc không bình thường.

''Tiểu chủ, đã cuối tháng rồi, người nên nghĩ xem tháng sau Trung thu gia yên người nên chuẩn bị thứ gì đây?'' Viên Nguyệt có lòng khuyên.

''Phải rồi, sau gia yến thì Hoàng thượng sẽ dẫn theo văn võ bá quan tới bãi săn trên núi săn hưu, đến lúc đó cả Thái hậu cũng đi, người phải chuẩn bị cho thật tốt''

Viên Nguyệt nói, nhớ tới tiểu chủ nhà mình hình như còn không có bộ y phục nào để mặc, nàng ta nghĩ nghĩ rồi vào trong chọn quần áo.

Chỉ để lại Diệp Tư Nhàn ngẩn người.

'Tiệc rượu đêm Trung thu, chẳng lẽ không phải chỉ cần chuẩn bị một cái bụng để tới là được rồi sao?'

Trong lúc Diệp Tư Nhàn đang rối như tơ vò, cứ như vậy tết Trung thu đã đến rồi.

Nàng tiến cung rất nhanh đã qua ba tháng, cũng không còn là tiểu cô nương chân tay co rút như trước đây.

Bây giờ có thể ăn mặc có thể diện, thoải mái hành lễ ở yến hội lớn như vậy.

''Tất cả bình thân, hôm nay là gia yến, mọi người không cần giữ lễ tiết'' Triệu Nguyên Cấp liếc nhìn tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tới thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang quỳ trong một góc, khóe môi hơi ngoắc ngoắc.

Hắn nhìn chúng phi tần một chút, lại nhìn các ấu đệ bình thường khó mà xuất hiện trước mặt người khác, trong lòng cảm thán năm nay đông người hơn rất nhiều.

''Hôm nay Trung thu, tất cả mọi người cứ việc ăn uống thỏa thích, mới không phụ cảnh sắc của tháng này'' Thái hậu haha cười.

Ánh mắt hiền hậu lướt một vòng, cuối cùng rơi vào trên người thiếu niên mặc mãng bào màu xanh nhạt.

''Triệt, khó khăn lắm con mới có thể trở về một chuyến, hôm nay ăn nhiều một chút, đều là thứ con thích ăn''

''Dạ, đa tạ hoàng huynh, đa tạ mẫu hậu'' Triệu Nguyên Triệt đứng dậy hành lễ, thiếu niên mười sáu tuổi giơ tay nhấc chân lộ ra nét văn nhân nhã sĩ phong lưu tự tại.

Triệu Nguyên Cấp có một khoảnh khắc trông không dễ chịu, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy dấu vết.

Hắn vung tay lên, có ca cơ cùng vũ cơ bước ra, sáo trúc diễn tấu nhạc khí vang lên, không khí không còn ngượng ngùng nữa.

Triệu Nguyên Cấp liên tục uống rượu.

Ánh mắt nhìn chằm chằm nhóm vũ cơ dần trở nên lờ mờ.

Tất cả mọi người đều biết, bao gồm cả Ngọc Điệp, hắn và Triệu Nguyên Triệt đều là con trai trưởng của Thái Hậu, nhưng hắn biết mình không phải, Triệu Nguyên Triệt mới là con ruột.

Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn nghĩ mãi mà không hiểu tại sao, Thái hậu không để ý tới con trai mình, hết lần này tới lần khác lại muốn nâng đỡ mình.

Bà là Hoàng hậu của tiên đế, có nhi tử, nhà ngoại cũng có binh quyền, phần thắng của bà không hề nhỏ, mình căn bản là dư thừa.

Đáng tiếc lời này hắn chỉ để trong lòng, không nói với ai.

Lại thêm một chén rượu mạnh chui vào bụng, Trần hoàng hậu không nhìn nổi ''Hoàng thượng, người không thể uống nữa''

''Đúng vậy Hoàng thượng, người đã uống mấy chén rồi, hay là để Diên nhi đọc cho người nghe mấy bài thơ mới học, thái phó vừa dạy Diên nhi vừa học là hiểu ngay'' Nói tới nhi tử, mắt Hứa quý phi sáng cả lên.

''Được!'' Triệu Nguyên Cấp đặt chén rượu xuống, tiện tay mở quạt giấy.

Triệu Trường Diên bốn tuổi vẫn chưa biết lấy lòng phụ hoàng, nó vẫn còn đang ăn đùi gà quay mà mình thích nhất.

Bỗng nhiên đùi gà bị mẫu phi giành lấy, còn phải đọc thơ gì đó, nó nhất thời cuống lên, nằm rạp xuống đất khóc lóc om sòm lăn lộn gào thét không thôi.

''Đứng lên, Diên nhi mau đứng dậy đi, mẫu phi ở nhà đã dạy con thế nào? Mau đứng lên đi?'' Sắc mặt hứa quý phi tím tái.

Con trai của nàng ta cũng mặc kệ xấu hổ hay không xấu hổ, chính là không chịu đứng dậy, vẫn là Thái hậu không nhìn nỗi nên nói một câu, trẻ con còn nhỏ, xem như cho nàng ta một cái thang để leo xuống.

Công chúa của Dung phi mới hai tuổi, tất nhiên sẽ không có khả năng lấy lòng phụ hoàng, ngược lại là Dung phi dùng giọng hát dịu dàng của mình, tiếng đàn thanh lên, được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

''Dung phi nương nương thật sự là đa tài đa nghệ''

''Đúng vậy đó, tương lai Đại công chúa chắc chắn sẽ nhu tình như nước giống như nương nương, tài hoa hơn người''

Dung phi tiếu yếp như hoa mời rượu Thái hậu và Hoàng thượng, miệng nói mọi người quá khen rồi, nhưng thực ra là kiêu ngạo như hoa khổng tước.

Nàng ta cũng chỉ có thể dùng cách này đề bù đắp cho khuyết điểm bản thân không sinh con trai, không thể tiến cao hơn Nhất phẩm phi.

Dưới Dung phi là ba vị quý nhân.

Hoa quý nhân xuất thân danh môn ở kinh thành tài hoa hơn người, thổi sáo nghe hết sức du dương, trong khúc nhạc còn mang nồng tình ý.

Tống quý nhân đánh đàn tranh uyển chuyển du dương, mặc dù không bằng Hoa quý nhân, nhưng cũng đủ khiến người ta lau mắt nhìn cho rõ.

Ngược lại Bạch quý nhân trước nay thanh viễn đạm bạc, nàng ấy làm một bài thơ chúc Trung thu, dùng một tờ giấy trắng lớn đặt bút viết xuống, xinh đẹp nhã dật có phong cách riêng, mặc dù không đặc sắc nhưng tài hoa hơn người đủ khiến người ta bội phục.

Sau đó là tới Mỹ nhân, Tài tử.

Phàm là cung phi muốn tranh sủng, thừa dịp này sao có thể không chuẩn bị một chút.

Dù biết mình kém hơn so với người bên ngoài, nhưng đây là Trung thu, bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ ngay cả nhìn thấy mặt của Hoàng thượng cũng khó, ai mà ngu ngốc từ bỏ chứ.

Nhưng mà...chính là có người ngốc từ bỏ, ví dụ như Diệp Tư Nhàn.

Cũng may nàng bất quá chỉ là một Cửu phẩm Thải nữ, đến phiến nàng thì yến hội cũng đã gần xong.

Thái hậu nhịn không được nên đã rời đi, các phi tần còn lại trong mắt ngoài Hoàng thượng ra thì cũng chỉ có Hoàng thượng, ai mà rãnh lãng phí thời gian với nàng, cho nên...

Tối nay diễn ra đối với Diệp Tư Nhàn rất thoải mái...

Ca múa thì nàng xem, thịt rượu thì nàng ăn, tất cả các màn biểu diễn của các chủ tử nương nương nàng cũng không bỏ qua, chà chà, mở rộng tầm mắt.

Nàng hài lòng vuốt vuốt bụng.

Còn Triệu Nguyên Cấp trong bữa tiệc, nhìn xuyên qua hậu cung oanh oanh yến yến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó.

'Trong khi tất cả nữ nhân đều đang liều mạng lấy lòng mình, nữ nhân này chỉ lo ăn???'

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play