ĐĂNG LÚC 23:20:44 NGÀY 14-05-2017

Bị kích thích bởi chuyện này, chúng ta quyết định bất luận như thế nào cũng phải tìm Tuyết Mai nói chuyện.

Khi chúng ta còn chưa tìm Tuyết Mai, thì nàng tới tìm ta rồi.

Tối hôm đó, sau khi chạy bộ xong nàng không đi tới phòng tự học, mà đợi ta ở cạnh thao trường, chúng ta tản bộ vòng quanh thao trường cùng nhau.

"Thảo Dã, ta cảm thấy rất hoang mang, ta không biết ý nghĩa trong học tập của ta là gì."

"Thế ngươi còn cố gắng học như thế làm gì?"

"Nhưng hiệu suất của ta không hề cao, chỉ có thể dùng một khoảng thời gian để bổ khuyết, lúc đọc sách ta thường xuyên bị phân tâm." Tuyết Mai ngừng một chút, "thành tích của ta không hề tốt, không bằng Phương Phương và Tô Mộc."

"Nhưng tốt hơn ta mà" ta đây ăn ngay nói thật, năm ngoái cố lắm ta mới đạt yêu cầu môn toán cao cấp, đã đứng chót rồi.

"Ta cảm thấy ta giống như một con sâu mọt, cha mẹ ta mỗi ngày lao động ngậm đắng nuốt cay, thức khuya dậy sớm, thắt lưng buộc bụng, cơ thể đều bị hủy hoại vì ta, ta hút khô họ, nuôi tới mập mạp trắng trẻo, đi học ở đây, nhưng lại không biết có tác dụng gì." Nàng có phần kích động.

"Cố gắng học để sau này tìm việc làm kiếm tiền mà hiếu kính họ." Ta nhìn khuôn mặt vàng vàng gầy gò của Tuyết Mai.

"Thế nhưng chuyên ngành của chúng ta khó tìm việc làm, ta đã hỏi Tô Mộc, có thể phải học nghiên cứu sinh, vậy thì lại mất mấy năm việc làm, nói tìm việc làm, có lẽ chỉ có thể đi tới cơ quan công an cấp cơ sở, gia đình ta không có quan hệ nên cũng khó vào." Tuyết Mai suy nghĩ gì đó. "Mà còn nghe nói thu nhập không cao, ta tính thử, có thể còn không cao bằng ta làm gia sư."

"Nhưng ngươi không thể làm gia sư cả đời, đây chỉ là kế tạm thời, dù sao vẫn phải có một nghề nghiệp làm vốn yên thân gửi phận, kỹ thuật độc hữu (một mình mình có) thì mới có sức cạnh tranh, mình biết còn người khác không biết."

"Ta không nhìn thấy tiền đồ."

"Chúng ta là Cử nhân Y khoa, có thể thi nghiên cứu sinh Lâm sàng, ngươi nói muốn làm bác sĩ, đây cũng là một con đường." Nhưng quả thật có thể, ta từng đi hỏi học viện rồi.

"Uhm, chỉ có như vậy, Thảo Dã, ngươi có lý tưởng không?"

"Ta, ta không biết, nhà ta bảo ta đăng ký trường y nên ta đăng ký, làm bác sĩ cũng không tệ, nhưng bây giờ ta cảm thấy làm Pháp y cũng không tệ, nói không chừng sau này còn mở một văn phòng thám tử, giống như Conan."

"Lý tưởng của ta chính là kiếm nhiều tiền hơn, để em trai ta học đại học, sửa chữa căn nhà ở quê một tý, để ba mẹ ta nghỉ ngơi."

"Làm bác sĩ kiếm tiền nhiều hơn Pháp y, công việc cũng dễ tìm hơn, vậy ngươi thi nghiên cứu sinh đi, là nghiên cứu sinh thì không cần đóng học phí, mà còn có lương, gần giống với công việc (đi làm)."

"Thật không?"

"Thật, ta hỏi nghiên cứu sinh của trường rồi, ngươi còn nhớ học tỷ tiến sĩ của hiệu y viện không? Lần đó ta ngất xỉu rồi ở trong đó, nên đã hỏi kỹ nàng về những cái này."

"Uhm, được, vậy thì tốt, cảm ơn ngươi, Thảo Dã. Hiện tại ta mới hiểu rõ tại sao có nhiều người thích ngươi như vậy."

"Có rất nhiều người thích ta?"

"Có, mặc dù ta đi tự học mỗi ngày, nhưng ta không mù."

"Sao ngươi cũng bắt đầu biến ta thành trò tiêu khiển giống như Phương Phương, hả?" Thực ra khi nghe lời này thì trong lòng ta rất cao hứng, một người có thể bắt đầu vui đùa, hoặc là rác ở trong lòng đã được dọn dẹp rất nhiều, hoặc chính là nội tâm quá mạnh mẽ.

Chúng ta cùng nhau đi về ký túc xá, gặp Tần Hoan, rồi kết bạn cùng trở về ký túc xá.

Ban đêm rửa mặt súc miệng, Tần Hoan đã quen dùng chung một chậu rửa chân với ta, carbon thấp bảo vệ môi trường, nàng giẫm lên chân ta, nói nhẹ nhàng.

"Ta thấy sắc mặt của Tuyết Mai tốt lên nhiều."

"Uhm, nàng lo âu cho tiền đồ sau này, hiện tại nàng quyết định thi nghiên cứu sinh."

"Gia đình nàng chưa chắc nuôi nổi."

"Thi đậu thì còn có được chi phí do nhà nước đài thọ, ít ra bây giờ tạm thời có mục tiêu nhỏ."

"Cũng đúng."

"Sao ngươi biết ta đã nói chuyện với Tuyết Mai?"

"Hôm nay ta đến cạnh thao trường đợi ngươi, nhìn thấy ngươi và Tuyết Mai đang tản bộ, nên không đến, chờ các ngươi rời thao trường mới đuổi theo."

"Mai phục đủ lâu ha."

"Kiểu trò chuyện này có lẽ ít người thì tốt hơn, hôm nay hơi lạnh, ta có thể ngủ giường ngươi không."

"Nhiệt liệt hoan nghênh, hôm nay ta vừa mới tắm, rất thơm."

"Cừu nướng nguyên con (đặc sản của Tân Cương) thơm phức."

"Ê, đừng cắn ta nha...."

Tần Hoan trở người, gối đầu lên cánh tay của ta, nhét tai nghe vào lỗ tai của ta, nghe tiếng Anh trước khi ngủ để rèn đôi tai, nghe nói có thể nâng cao kỹ năng nghe.

"Thảo Dã, lần trước mẹ ngươi nói sinh nhật âm lịch trong tháng này của ngươi, gia đình ngươi còn tổ chức sinh nhật âm lịch à?"

"Đúng vậy, bởi vì sinh nhật âm lịch của ta và ông nội ta là cùng một ngày, thông thường ở nhà tổ chức cùng nhau, còn dương lịch lại tổ chức ít hơn."

"Uhm, vậy ngươi muốn quà gì?"

"Ta muốn một Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc) từ trên trời rơi xuống, ha ha."

Sau khi bài tiếng Anh kết thúc, thì đột nhiên vang lên một ca khúc, làm ta giật mình.

"Ta tin có một ngày tình yêu sẽ trở lại, thiên sứ thủ hộ chỉ tạm thời rời đi..."

"Đây là bài hát gì, rất bi thương."

"《 Thiên sứ tạm thời rời đi (天使暂时离) 》, bạn thân gửi cho ta một cuốn băng từ (ý là băng Cassette), ta chia tay với bạn trai rồi."

"Hả, tại sao, hắn tốt với ngươi như vậy, còn đẹp trai như vậy nữa."

"Trở về gặp hắn vào kỳ nghỉ đông, đã không còn cảm giác như trước đây."

"Vui lên" ta cúi đầu nhìn nàng, "đừng buồn".

Mỗi lần Hải Đường chia tay đều giống như đánh giằng co, tới tới lui lui, chia chia hợp hợp (chia tay và quay lại), cho đến khi hai bên đều sức cùng lực kiệt thì mới buông tay, mệt mỏi lắm.

Ta không muốn Tần Hoan chịu tội như vậy, nhưng đối với một thùng rác lâu năm của Hải Đường như ta mà nói, ta biết lúc này dù khuyên chia tay hay khuyên quay lại đều vô dụng, một, đây là chuyện riêng của người ta, có quay lại hay không thì chỉ có bản thân họ biết, hai, nói không chừng thì ngày mai lại hòa thuận, ta làm một ác nhân không ra gì, nên lắng nghe là được rồi.

"Thực ra, ta không có buồn lắm.... có phải rất vô lương tâm không...." Tần Hoan nói khẽ.

"Uhm, rốt cuộc có kể cho ta nghe để ta biết không."

"Đáng ghét" Tần Hoan cười nói, sau đó vùi đầu của ta vào trước ngực nàng, "ngươi nghe".

Trong nháy mắt ta bị bộ ngực lớn 36D của nàng làm cho ngạt thở, đầu phát ra tiếng ong ong.

Nhịp tim của nàng rõ ràng và mạnh mẽ, khoảng 90 - 95 lần/phút, chậm hơn ta một chút, nhịp tim của ta đã vượt quá 120 lần/phút do thiếu oxy cùng một số nguyên nhân khác.

Trong lúc lúng túng, ta đã ngủ,

Giống như một thai nhi, trong tiếng tim đập ổn định, mà ngủ một cách ngon giấc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play