ĐĂNG LÚC 08:49:22 NGÀY 22-04-2017
Tô Mộc vẫn đến tìm ta mỗi ngày để cùng lên lớp, tự học, ăn cơm, tắm rửa.
Bỗng có một ngày, Tần Hoan nói với ta, "sắp tới sinh nhật của bạn trai ta, ngươi đi mua quà tặng cùng ta có được không?"
"Không thành vấn đề."
Ta lập tức đẩy chiếc xe đạp second-hand của mình ra, rồi lau chùi yên sau của xe.
"Đến đây, ta dẫn ngươi đi, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đã gấp được 99 con hạc giấy, tìm cái lọ để đựng thử."
"99 con, ngươi nên tìm cái hộp chứ không phải cái lọ."
Nàng mở sách ra, bên trong là hạc giấy lít nha lít nhít, mỗi con chỉ lớn cỡ một phần tư của một đồng vậy, giống như con muỗi.
"Ngươi dùng gì để gấp, làm sao mà gấp được cái này cũng tinh tế quá đi."
Lúc đó ta cảm thấy nếu như nàng không đi làm Khoa Ngoại Thần kinh, thì quả là quá khuất tài (có tài mà không phát huy được) rồi, giấy thô hình vuông có cạnh nhỏ hơn 2 centimeter, mà còn phải gấp nhiều con như vậy.
"Có phải mỗi khi ngươi gấp một con thì sẽ đọc thầm trong lòng một câu ta nhớ ngươi gì đó đúng không?"
"Sao ngươi biết."
"Các lão thái (bà già) gấp giấy thiếc trong miếu thờ ở nơi đó của chúng ta đều như thế đấy, gấp một cái thì niệm một câu A Di Đà Phật."
"Cút" lời còn chưa dứt, vừa mới dằn yên sau của xe xuống, thì con chó Bắc Kinh này nhảy lên rồi.
Chúng ta lại đến chợ ven sông.
Cùng đi cùng dạo chơi, nàng nhìn thấy đồ vật nhỏ thì không thể di chuyển được nữa, thử thử cái này, đeo đeo cái nọ. Đi ngang qua chợ bán thú cưng, chim và hoa thì càng khủng khiếp hơn, mỗi cái đều muốn đùa một tý, nhưng mà ta cũng thích những cái này, và dạo chơi lại rất vui vẻ.
Đi dạo đã hơn nửa ngày, mà không mua được lọ, nhưng lại mua mấy cái kẹp tóc.
Nàng còn mua thú cưng mang về phòng ngủ nuôi, một con tắc kè hoa, và thức ăn của tắc kè hoa, là sâu bột...
"Lọ nào đặc biệt nhất vậy?"
"Ngươi thích lọ nào."
"Ta thích bình thót cổ (Laboratory Flask) dùng để làm thí nghiệm."
"Được, ngồi cho vững vịn cho chặt, lão tài xế (1) đưa ngươi bay."
Ta không hề biết chỗ nào bán bình thót cổ, chỉ có đảo đi đảo lại trong nội thành, quả thật đã tìm thấy một con đường bán thiết bị y tế, đủ loại thiết bị y tế nhìn đến hoa cả mắt, Tần Hoan chọn lấy cái bình tam giác (Erlenmeyer Flask or Conical Flask, còn được gọi là bình hình chóp hay bình nón), đúng là độc đáo lại dễ thương, hai chúng ta đều đặc biệt hài lòng, quay trở lại ký túc xá lấy ra trưng bày cho mọi người xem, Phương Phương và Tuyết Mai đều khịt mũi khinh bỉ.
Phương Phương: "Gấp nhiều con muỗi thế này lãng phí thời gian quá, chẳng thà gửi chút đồ ăn cho rồi."
Tuyết Mai: "Sao không chọn cái lọ có màu sắc chứa họa tiết hoa hoặc trái tim vậy?"
Hơn nữa tất cả đồng thanh nói: "Ôi!! Sao các ngươi còn mua một túi côn trùng về, buồn nôn quá!"
"Đây là thức ăn chứa hàm lượng protein cao (High-Protein)". Tần Hoan dùng đũa gắp một con đưa tới bờ miệng của tắc kè hoa, tắc kè hoa ăn đầy miệng nghe xoàn xoạt.
Sâu bột ý nghĩa như tên là muốn ăn bánh mì. Bánh mì không phải đều có mỗi ngày.
Tần Hoan là người miền Bắc, ăn màn thầu mỗi ngày, ta là người miền Nam, ăn cơm mỗi ngày.
Khi Tần Hoan ăn màn thầu sẽ bẻ một miếng ném vào trong hộp của sâu bột, những con giun màu nâu trắng đó đã điên rồi, gặm a gặm.
Mỗi lần đến cảnh này, ta đều sẽ quay đầu qua chỗ khác "ngươi thật sự không cảm thấy buồn nôn sao?"
"Không nhé."
"Vạn nhất vào ngày nào đó cái hộp này đổ làm sao bây giờ!! Giun đầy đất đầy bàn đầy giường....."
"Vậy ta thả Pudding ra ngay, chắc nó sẽ rất vui vẻ."
Pudding chính là biệt danh (nickname) của con tắc kè hoa đó.
"Được rồi."
"Sắp được nghỉ lễ Quốc Khánh rồi, mẹ ta muốn tới thăm ta, chúng ta dự định đi đến các thành phố lân cận dạo chơi một chút, ngươi giúp ta nuôi mấy ngày được không?"
Tần Hoan đang dùng cái nhíp gắp từng con hạc giấy như con muỗi của mình bỏ vào trong bình tam giác.
Nội tâm của ta một nghìn vạn lần không bằng lòng, giun là thứ mà ta thấy buồn nôn nhất.
Nhưng mà, trời ơi, thôi đi, được rồi được rồi, không phải chỉ là ném miếng màn thầu thôi sao, mỗi ngày chỉ nhìn một giây hẳn là không có vấn đề gì.
"Gấp những con muỗi này phải mất bao lâu thế?" ta đang nhìn những con hạc giấy ấy.
"Chắc mười mấy ngày, ban đầu ta định gấp 520 con, nhưng mấy ngày nay quá nhiều tiết, không kịp rồi."
"Vì sao phải 520 con?"
"520 là ta yêu ngươi đó, ngươi thật là ít đọc tiểu thuyết" Phương Phương quả thực không thể nghe tiếp được nữa rồi, "tới đây, Thảo Dã, ta cho ngươi xem thử mấy quyển sách báo vỡ lòng" nàng bỗng chốc móc ra khoảng mười quyển tiểu thuyết, đều là thuê trong cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học, loại một hào một ngày ấy.
"OK" một tay ta mang đi toàn bộ, "dù sao cũng do ngươi móc tiền thuê, hắc hắc."
Tần Hoan cẩn thận gói kỹ bình thót cổ, lấy ra một thùng carton to lớn.
"Ngươi còn muốn gửi một cái chăn cho hắn?" Tuyết Mai nhìn thử cái thùng lớn, rồi lại nhìn thử cái lọ nhỏ.
"Không phải như thế" chúng ta thấy nàng lại lấy một đống lớn đồ đạc ra, nào là đặc sản địa phương, nào là thạch hình trái tim, nào là găng tay, còn có một đống báo, nhét vào cái thùng lớn vô cùng chặt chẽ ngăn nắp.
"Cái thùng lớn như thế này, để ta đưa ngươi đi bưu điện nhé."
Ta lại dắt con lừa second-hand ra. Thành phố Hoả Tinh cách thành phố Hải Vương Tinh (Sao Hải Vương) của chúng ta chắc khoảng mấy nghìn kilometer, đối với những người nhớ nhung nhau mà nói, khoảng cách ấy khoảng chừng mấy năm ánh sáng.
"Ngươi thật sự có thể gấp được 520 con muỗi?" Ta đã thử gấp một con, và kết thúc bằng sự thất bại, đầu ngón tay so với tờ giấy mà nói, kỳ thực là quá to.
"Nếu như lúc ngươi nhớ một người, hãy gấp một con, thì rất nhanh sẽ gấp xong thôi" Tần Hoan đang nhìn ta, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhưng không biết vì sao, ta có phần không thoải mái khi bị nàng nhìn, tránh né ánh mắt của nàng, "chúng ta trở về thôi."
Nàng chìa tay kéo ta dừng lại, ta rút cánh tay ra, "ta không thích bị kéo lắm, từ nhỏ đã quái gỡ", trong lòng không biết nôn nóng đến từ đâu, bởi vì "chống cự tiếp xúc" ta sẽ không chủ động kéo người, nhưng người khác kéo ta, theo phép lịch sự ta cũng sẽ không tránh thoát.
Tần Hoan nhìn ta một cái, "được rồi."
Suốt dọc đường chúng ta đều im lặng không có nói chuyện, lúc đến đầu thu, lá cây trong sân trường bắt đầu chuyển sang màu vàng, mỗi khi gió thổi phát ra âm thanh xào xạc. Đi qua sân vận động, ta nhìn thấy lúc chúng ta cùng ngồi trên xà kép trò chuyện về Tuyết Mai vào buổi tối hôm đó.
Trên người ta vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi từng đưa cho nàng lau nước mắt ấy, có thể trời sẽ lạnh hơn một chút, sắp cất chiếc áo này vào rồi.
Nàng cười rất đẹp, đôi mắt của nàng hết sức rung động lòng người, nàng đứng trước giá sách rất duyên dáng, thú cưng của nàng rất kỳ quái, nhưng trong lòng của nàng, đã có người nàng thích rồi.
----------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Lão tài xế : là từ thường được sử dụng trên mạng, ý nghĩa là hành nghề lão luyện, là người đạo sĩ tràn đầy kinh nghiệm đối với các loại quy tắc, nội dung, kỹ thuật và cách chơi, mang ý nghĩa khen ngợi. Ngoài ra, cư dân mạng thường dùng từ này để ám chỉ ai đó là một dân chơi thứ thiệt.