Tay đang đè lên tấm kính của Tô Trăn dần dần buông xuống, bị người đàn ông ở đằng sau giam lại trong lồng ngực.
Cố Thanh Nhượng đã mấy ngày chưa được nếm mùi vị của đôi môi đỏ mọng của Tô Trăn rồi, vừa mới chạm vào, càng ăn càng ngon.
Trong phòng chỉ còn tiếng nước từ miệng phát ra.
Tô Trăn lưng dựa vào người Cố Thanh Nhượng, quay đầu lại, tư thế này rất không thoải mái, cả người không có cách nào sử dụng sức, rất nhanh cả người đều dựa cả vào trong lòng của Cố Thanh Nhượng.
Đầu lưỡi của người đàn ông vươn ra, đôi môi mỏng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, răng nhẹ cắn vào môi dưới của cô.
Cố Thanh Nhượng quay Tô Trăn lại đối mặt anh, hai người đầu chạm đầu, mũi chạm mũi, môi của Cố Thanh Nhượng thỉnh thoảng lại hôn nhẹ Tô Trăn một cái.
Tiếng hít thở nặng nề của nam và nữ giao nhau.
Tay của Cố Thanh Nhượng di chuyển xuống phía dưới, đặt tại chỗ khóa váy của Tô Trăn, dường như có ý định giở lại trò cũ.
Mặc dù Tô Trăn biết phòng bên kia không thể nhìn thấy được bản thân, nhưng biết là một chuyện, nhìn thấy dường như là hai căn phòng đều có thể liếc phát là thấy rõ phòng bên kia luôn vậy.
Cố Thanh Nhượng như vậy là muốn kích thích tinh thần của Tô Trăn.
Tô Trăn nhìn vào đôi mắt lười biếng của Cố Thanh Nhượng, tay nhỏ chặn lại đôi tay lớn xấu xa của anh.
" Không được!"
" Phải không" Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông.
Dường như là vì nói với Tô Trăn rốt cuộc là được hay không, người đàn ông cố ý kéo khóa xuống một chút.
" Không được!"
Tô Trăn có một ảo giác dường như người ở phòng sát vách có thể nhìn thấy được ở bên trong này, điều này là một thách thức rất lớn với cảm giác xấu hổ của Tô Trăn.
Cố Thanh Nhượng thật ra cũng không định ở trong này làm gì đó với Tô Trăn, chỉ là muốn trêu đùa cô một chút.
Sau khi Tô Trăn bị trêu chọc đến phát bực, giống như một con mèo nhỏ lộ móng vuốt, rất thú vị.
"Trăn Trăn hiện tại xấu hổ như vậy, lúc cao trung cũng không như vậy a".
Tô Trăn không nghe hiểu Cố Thanh Nhượng nói gì.
Ở phòng khác, ba Tô và mẹ của nam sinh xem mắt kia nói chuyện đến vô cùng vui vẻ.
Nam sinh mặc áo caro đứng dậy rót rượu cho ba Tô.
Cố Thanh Nhượng lộ ra tia trào phúng.
Đôi tay không có bao nhiêu sức của Tô Trăn, tách tay của Cố Thanh Nhượng ra.
" Làm sao? Sợ à?
Người đàn ông nhẹ gặm cằm dưới của Tô Trăn.
" Em đi từ chối bọn họ..."
"Em không phải từ chối không nổi sao?" Người đàn ông hỏi ngược lại " Nếu đã không từ chối được, thế thì chính là thuận theo tự nhiên sao?"
Cố Thanh Nhượng quay người Tô Trăn lại " Em xem, ba của em rất vừa lòng với người con rể này.
Anh ta hiện tại có được tính là vị hôn phu tương lai của em không?
Thanh âm tê dại của người đàn ông ở bên tai Tô Trăn cười lên " Thế chúng ta chính là không danh không phận làm loạn, anh một chút cũng không để ý."
Cố Thanh Nhượng cười đến mức khiến cho Tô Trăn sợ hãi.
Trong mũi của Tô Trăn hít thở hơi thở của anh, tai nghe tiếng hít thở nặng nề của anh, cả người bị anh vây trong lồng ngực, môi đỏ thì thỉnh thoảng bị anh ăn, cả người đều bị anh khống chế, toàn thân tê dại, còn phải mở to mắt nhìn ba Tô và đối tượng xem mắt của cô uống rượu, loại mùi vị này.......
Thật sự bị Cố Thanh Nhượng nói trúng rồi.
Tô Trăn xấu hổ đỏ bừng mặt, một chút cũng không muốn nhìn tình cảnh trong căn phòng kia.
Nhưng Cố Thanh Nhượng bá đạo vẫn không định bỏ qua cho cô.
"Chuyện chung thân đại sự, không nhìn cho rõ thì làm sao được đây?"
Chung thân đại sự cái phân chó ấy!
Nói cứ như là anh sẽ để chuyện nó thành công ấy.....
Tô Trăn lắc lắc cánh tay của Cố Thanh Nhượng, quay người tiến vào trong lòng anh, mặt chôn và trong lòng anh " Em không muốn nhìn....."
" Không nhìn cũng được. Thế thì nghe đi" Người đàn ông rất là "săn sóc".
Cố Thanh Nhượng gọi một cuộc điện thoại "mang vào đây".
" Dạ thiếu gia".
Chuyện mà ba Tô lo lắng nhất lại một lần nữa lập lại.
Mấy lần trước đều xuất hiện nam sinh nhìn trúng Tô Trăn, trưởng bối lúc đầu đồng ý, sau đó không biết vì sao lại điên cuồng phản đối.
Nhưng lần này không giống, mẹ của nam sinh kia rất tán thành cuộc hôn nhân này.
Trong sảnh khách sạn, một người đàn ông ăn mặc nghiêm túc, được nhóm vệ sĩ đưa đến.
"Chính là phòng này."
" Xin ngài cứ yên tâm, vợ cùng con của tôi không hiểu chuyện, tôi nhất định sẽ đem về nhà dạy dỗ thật tốt.
Người đàn ông trung niên hít một hơi thật sâu, sầm mật mở cửa ra.
Cố Thanh Nhượng để điện thoại ở bên tai Tô Trăn để cô nghe " Con rùa vàng lại mất rồi."
Cố Thanh Nhượng trên miệng thì lúc nào cũng nói là không để ý, nhưng mỗi lần đều sẽ ra tay đem mọi chuyện rối tung lên.
Có thể thấy đây là một người đàn ông cực kỳ vặn vẹo.
Trong phòng lại một lần nữa diễn lại cảnh đột nhiên lật mặt.
Nhưng lần này chủ yếu là mâu thuẫn giữa ba mẹ của nam sinh.
" Con trai khó khăn lắm mới có thể tìm được người nó thích, gia thế so với gia đình nhà chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối, ông ngăn cản cái gì?"
Bà mẹ của gia đình kia nhìn có vẻ vô cùng hòa khí, nhưng lúc ra tay cấu véo chồng thì cũng không hề chùn tay.
"Tôi không đồng ý, vừa mới gặp mặt một lần sao bà đã biết là hợp với con trai chúng ta!"
"Thế nên mới để bọn nó lấy kết hôn là tiền đề điều kiện để yêu đương đó!"
" Yêu đương cái mông!"
Mẹ của nam sinh ném cái túi hàng hiệu " Ông rống lên với tôi! Ông nói với tôi cái mông! tôi xem ông không phải không vừa mắt con dâu, mà là ông không vừa mắt với tôi đi! Làm sao, hồ ly tinh ở bên ngoài muốn phù chính? Cửa sổ cũng không có nhé!"
Nam sinh mặt đỏ bừng nhìn ba mẹ mình cãi nhau "Xin lỗi Tô bá bá."
Ba Tô Tô Quốc Cường ngẩng đầu uống rượu, bên tai là tiếng cãi nhau của vợ chồng hai nhà kia.
Thái độ của hai người đều rất cứng rắn.
Nếu như đổi lại là lúc trước, lúc công ty không xảy ra vấn đề gì, ông đã sớm rời đi từ lâu rồi, việc gì phải ở đây chịu ngột ngạt làm gì?
"Tô bá bá, bá yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Tô Trăn".
Nam sinh son sắt thề thốt "Ba, người không cần nói gì nữa, con cũng lớn rồi, con là thật sự muốn qua lại với Tô Trăn".
" Con chỉ mới gặp mặt cô ta có một lần, con...."
Ba của nam sinh rất muốn hét vào mặt nam sinh kia, chính là không muốn mắng con trai, con trai rất ngoan, có trách thì nên trách con gái Tô gia và Tô gia.
Đều đã bắt được quan hệ với nhân vật lớn ở thủ đô rồi, còn gây tai họa cho tiểu nhận vật bọn họ làm cái gì chứ.
Cố Thanh Nhượng dường như đã xem náo nhiệt đủ rồi, chủ động kéo khóa váy của Tô Trăn lên, còn thay cô sửa lại quần áo và tóc rối.
Người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trên đỉnh đầu của Tô Trăn, giọng điệu lười biếng, đem thiếu nữ từ trong lòng đẩy ra "Đi đi ".
Tô Trăn: ".....Hả?"
Trên khuôn mặt thanh nhã của Cố Thanh Nhượng lộ ra ý cười, chạm nhẹ vào mũi Tô Trăn, cười nói "Sao vậy, thất vọng à? thế chúng ta tiếp tục nữa nhé."
Cố Thanh Nhượng không phát ra âm thanh khẩu hình môi là hai từ " ca ca".
"Ca ca..."
"Trăn Trăn ngoan".
Người đàn ông vừa lòng, lúc này thật sự bỏ qua.
Lúc Tô Trăn quay về, người nhà gia đình kia đều đi rồi.
Ba Tô một người ở bên trong uống rượu say khướt.
Nhìn thấy Tô Trăn quay lại, Tô Quốc Cường liền tức giận, đập vỡ cốc.
"Mày đi chỗ nào vậy? Mày có biết ba mày vô cùng mất mặt không? Tao hỏi mày một lần nữa, mày có phải ở bên ngoài đắc tội với người nào không? Văn Văn không giống như mày!"
Tô Văn, con gái của mẹ kế nguyên chủ và Tô Quốc Cường.
Mẹ kế là lúc nguyên chủ 10 tuổi mới gả đến, nhưng Tô Văn thế nhưng chỉ nhỏ hơn cô có 1 tuổi, nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi.
Thái độ của Tô Quốc Cường vô cùng tồi tệ.
Tô Trăn gần đây bị ông ta ép đi xem mắt, vốn dĩ đã rất phiền chán, bị ông ta nói như vậy, tượng đất cũng có mấy phần tính tình.
Vốn dĩ Tô Trăn cũng chẳng có tình cảm gì đối với người ba này của nguyên chủ.
"Hại ba bị mất mặt không phải là con, người hại công ty ba bị phá sản cũng không phải là con".
"Văn Văn của ba tốt như vậy, nó vì cái gì không đi xem mắt để giải quyết vấn đề công ty của ba hả?"
Tô Quốc Cường bị Tô Trăn nói cho nghẹn họng, trong đầu hiện lên hình ảnh vợ ông lệ rơi đầy mặt.
"Văn Văn chỉ là một học sinh cao trung, còn là đứa trẻ, mày nói ra loại chuyện này mày còn có lương tâm không, có phải là chị gái không vậy?"
Giống như một lời thành sấm. Sau đó, sự thật chứng minh, Tô Trăn không phải là chị ruột của Tô Văn.
Hiện tại vẫn chưa có ai biết chuyện này.
"Những điều có thể làm, con đều làm hết rồi, con chẳng có việc gì phải xin lỗi ba cả, con muốn quay về trường.
Người vẫn luôn yếu đuối như Tô Trăn khó có được lúc có thái độ mạnh mẽ như vậy, đẩy cửa trực tiếp rời đi.
**
Tô Trăn quay lại trường, bắt đầu kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mình.
Tô Quốc Cường mặc dù không có coi trọng Tô Trăn, không có yêu thương cô như là yêu thương con gái út kia, căn bản là nuôi thả, nhưng chi tiêu trước giờ không bao giờ để cô thiệt thòi.
Nguyên chủ tiêu xài hoang phí, số tiền dư chẳng còn bao nhiêu.
Đây chính là điều phiền phức nhất.
Xác thực Tô gia đối xử với Tô Trăn rất kém, nhưng cũng không thể phủ nhận Tô Trăn là người Tô gia, là Tô Quốc Cường nuôi lớn, hơn nữa về mặt vật chất vẫn rất tốt.
Tô gia xảy ra chuyện, đối với Tô Trăn mà nói chính là không thể chặt đứt mối quan hệ phức tạp này.
Chứ đừng nói gì đến nguyên chủ, đó là baba ruột của cô ta.
" Quá là rắc rối rồi...."
Để cô xuyên thành một đứa trẻ mồ côi không tốt sao...sẽ chẳng phải bận tâm đến những vấn đề như bây giờ.
**
Ba ngày sau là ngày đi dã ngoại.
Đây là hoạt động đã sắp xếp từ trước.
Tô Trăn và mấy người bạn cùng phòng đều báo danh, bao gồm cả người hay đi làm thêm Tần Tiểu Manh.
Mùa thu, những cây được trồng ở bên đường tại ngoại ô của Bắc Kinh, những chiếc lá ở trên những cành cây tại lúc mọi người không chú ý đến, giống như được nhuộm màu thành sắc đỏ phong tình.
Trên những con đường ở đây, đều là những loại cây như vậy. Xe phóng như bay trên cao tốc, những hàng cây đỏ trên con đường quanh co giống như một dải duy băng uốn lượn tung bay về phía xa.
Trong không khí có lẫn mùi vị của mùa thu.
Hoạt động là do hội sinh viên tổ chức, các sinh viên đều cùng nhau đi, thuê mấy chiếc xe to đi.
Tần Tiểu Manh gần đây trở lên xinh đẹp hơn, trở lên càng thích cười hơn.
Quần áo dù không đắt, nhưng trong việc phối đồ và ăn mặc được chú trọng hơn trước rất là nhiều.
Tần Tiểu Manh chủ động muốn ngồi cùng một chỗ với Tô Trăn.
Bởi vì chuyện vở kịch lần trước, nên danh tiếng của Tần Tiểu Manh trong nhóm sinh viên không được tốt cho lắm.
"Xin lỗi Tô Trăn, lúc trước là do mình không hiểu chuyện, mình xin lỗi cậu".
Lên xe, Tần Tiểu Manh trầm mặc rất lâu quay đầu nhìn Tô Trăn.
Tô Trăn lắc lắc đầu " Tớ không tính toán nữa rồi".
Tô Trăn phát hiện, so với cục diện rối rắm của Tô gia kia thì chuyện nhỏ với Tần Tiểu Manh thì coi là gì đâu.
"Cậu tha thứ cho mình thì tốt quá". Tần Tiểu Manh nở nụ cười "Tô Trăn, chúng ta sau này vẫn là bạn tốt nhất của nhau được không?"
Tô Trăn " Hả?"
Các cô lúc trước là bạn tốt à....?
Chỗ dã ngoại nói là núi thật ra chỉ là một gò đất cao ở bên cạnh con suối, đây là khu danh lam thắng cảnh, phong cảnh đẹp, nước rất trong.
Ở đây là khu đất rộng, rất thích hợp để hoạt động dã ngoại tập thể.
Trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng lúc trước, có một người thanh niên giả kỹ năng dựng lều vải.
Tô Trăn dường như thật sự có kỹ năng dựng lều trại.
"Tô Trăn cậu dựng xong chưa?" Ngô đình bên kia vẫn còn một đống đồ, Tô Trăn bên này đã dựng lên được rồi.
" Oa, kỹ năng thiên phú của cậu thế mà lại là dựng lều a!"
Mã Y Minh vỗ bả vai của Tô Trăn, cô ấy đem đống đồ của bản thân mang đến " Vẻ ngoài xinh đẹp như này, kỹ năng thiên phú vô cùng lóa mắt...."
Kỹ năng vô dụng này của Tô Trăn hiện tại xem ra rất có tác dụng, tính cả Ngô Đình và Mã Y Minh, tốc độ dựng lều của cô đã vượt qua cả 3 người rồi.
"Tô Trăn, tớ có thể chen chúc chung một lều với cậu được không?" Tần Tiểu Manh ngồi xổm khảy khảy đống đồ.
" Không cần, tớ có thể dựng lều". Tô Trăn dựng lều rất tự tin.
Ngô Đình và Mã Y Minh đứng ở một bên.
Ngoan ngoan, đây là một tình cảnh nhìn thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái.
Một đại mỹ nữ ngực tấn công mông phòng thủ, môi đỏ rực, xắn tay áo lên, trong miệng gậm cái cờ-lê, trên cổ đeo đinh ốc vít, thở hổn hển đi xung quanh để dựng lều.
Mỗi lần dựng xong một đỉnh, đều có một tràng vỗ tay nhiệt liệt lớn.
"Cậu như thế này quá mệt rồi, không cần nữa, tớ với cậu cùng chen chung một lều ở một đêm là được rồi.
Tần Tiểu Manh kéo tay Tô Trăn dự định nhân cơ hôi chiếm chỗ tốt.
Tần Tiểu Manh vẫn là Tần Tiểu Manh trước kia, mặc dù vẻ ngoài nhìn có chút thay đổi, nhưng thực tế thì vẫn thế.
Cô ta muốn chen chung một chỗ với Tô Trăn, nhưng Tô Trăn lại không muốn chen chung một chỗ với cô ta.
" Tớ giúp cậu dựng lều, mọi người đều ngủ cho thoải mái được không?" Tô Trăn ngờ vực nhìn Tần Tiểu Manh, nhưng đồ vật ở trong tay đặt xuống rồi.
" Tớ không muốn cậu phải khổ cực như vậy...."
"Cô thôi đi, cô chính là muốn dính lấy Tô Trăn, xem xem có cơ hội gặp được Thanh Nhượng hay không".
Bạch Nhã Vi ở bên cạnh nhìn rất lâu rồi, sau đó đi về phía các cô ' Tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, Thanh Nhượng căn bản chẳng có ý gì với Tô Trăn cả, chúng ta lúc trước đều thấy rất rõ".
Lần trước ở khu nghỉ dưỡng có lưu truyền tin đồn, đã bị hành động lạnh nhạt của Thanh Nhượng đối với Tô Trăn trong buổi lễ biểu dương mà trực tiếp đánh bay.
cái gì mà bị Tô Trăn câu dẫn quấn chân, căn bản chính là đến nhìn cũng không muốn nhìn Tô Trăn một cái.
" Phải không Tần Tiểu Manh?" Ngô Đình kéo Tô Trăn sang một bên " Tớ hỏi cậu có đúng không?"
Đáp án không cần nói cũng rõ.
" Không phải thế...."
"Xoạt..." Bạch Nhã Vi sau khi khuấy một vũng nước đục liền bỏ đi.
" Cậu lúc nào có thể thay đổi được cái tật xấu trong mắt chỉ có mình Cố Thanh Nhượng đây? Còn có, Cố Thanh Nhượng không thích Tô Trăn nữa, cậu thích anh ta thì quang minh chính đại mà theo đuổi, cậu không cần phải lợi dụng Tô Trăn".
Nam thần Cố Thanh Nhượng khó khăn lắm mới bỏ xuống được vẻ tự đại, bị Tô Trăn đương trường từ chối, tức cũng tức phát điên, còn có lời đồn đại là sẽ làm khó Tô Trăn, làm sao có thể lại thích Tô Trăn nữa đây.
Thế nên cô nói cũng không sai, là "không thích nữa", chứ không phải" chưa từng thích".
Tần Tiểu Manh không có chú ý đến, Ngô Đình nói là " Không thích nữa" mà chỉ nghe thấy " không thích"
Ngôn Ngữ văn hóa đúng là vô cùng rộng lớn.
Tần Tiểu Manh bị Ngô Đình chặn đến mức chẳng còn lời nào để nói, bản thân tự lấy đồ dựng lều.
Ngô Đình quay đầu phát hiện Tô Trăn đứng yên nhìn cô, dán đến rất gần, ánh mắt phát sáng.
" Cậu làm gì thế?"
"Cậu thật soái a.....có thể dạy tớ được không?" Tô Trăn túm lấy Ngô Đình " Tớ muốn cứng rắn giống như cậu".
Sau đó đem Tần Tiểu Manh, Tô gia, Cố Thanh Nhượng toàn bộ đều giải quyết hết!
"Cậu mềm yếu như vậy cũng rất tốt a, khiến cho bao nhiêu người thích. Mỗi người đều có tính cách khác nhau a."
Tô Trăn lắc đầu, mềm yếu, nghẹn khuất.....
Ai cũng cứng không nổi....
" Thế cậu sau này chú ý đến lời nói và việc làm của tớ nhiều hơn, thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là hung ác một chút, thái độ cứng rắn một chút.
Tô Trăn giống như hiểu mà không hiểu gật đầu, người tốt bụng đang ở bên kia tự mình suy xét.
Thái độ cứng rắn một chút....
Tô Trăn được phân nhiệm vụ đi rửa đồ ăn.
Ở chỗ này không có nước sạch, nước suối ở bên rất trong, Tô Trăn ôm rổ rau ngược dòng đi bộ một đoạn dài.
Nước ở phía trên sẽ càng sạch hơi một chút.
Cố Thanh Nhượng từng bước từng bước tiến lại gần, thiếu nữ ở bên bờ suối vẫn chưa hề hay biết.
Tính cảnh giác tệ như vậy.
Như vậy mà muốn học đòi người ta cứng rắn/ Muốn cứng rắn với ai?
Tay của Cố Thanh Nhượng âm thâm vòng qua eo của Tô Trăn, chưa có trạm vào được.
Khóe miệng người đàn ông kéo ra một nụ cười trêu đùa, tay đột nhiên, siết chặt, thiếu nữ đột nhiên bị ôm lấy giật mình sợ hãi làm rơi mất rổ rau.
"Dọa sợ sao?" Cố Thanh Nhượng buông Tô Trăn ra.
Tô Trăn thở gấp, cúi đầu không nói.
Cố Thanh Nhượng nở nụ cười nâng cằm Tô Trăn lên, thế nhưng bị Tô Trăn đập cho phát, cô nhặt rau bị rơi ra, giơ tay ném lên đầu Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng..
"....em đang làm gì thế?"
Tim Tô Trăn đang đập thình thịch.
Cô đang bắt chước Ngô Đình.
Cứng rắn, ai bắt nạt cô, cô liền bắt nạt lại.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng mịn của thiếu nữ không hề có chút lực uy hiếp, không nói gì cả, nhìn chằm chằm Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng bị ném rau lên đầu cũng không tức giận, kiên nhẫn thu thập bản thân sạch sẽ, cho rằng Tô Trăn đang giận dỗi, đi qua muốn ôm cô.
"Đứng đó! đứng yên đó, ai cho anh động!" Giọng nói "bá đạo" mềm mại của thiếu nữ.
Người đàn ông quả nhiên nghe lời đứng yên, con ngươi đen nhánh nhìn Tô Trăn, lóe lên ý cười, giống như người lớn cưng chiều nhìn con cái nghịch ngợm không nghe lời giận dỗi vậy.
"Làm sao vậy Trăn Trăn? ai khiến cho em không vui vậy?"
Cố Thanh Nhượng luôn luôn có sức nhẫn nại rất lớn đối với Tô Trăn, thanh tâm trầm thấp vô cùng ôn nhu, giống như dòng suối ở bên cạnh vậy.
' Anh đi rửa rau đi!" Tô Trăn đem rổ rau nhét vào lòng Cố Thanh Nhượng.
Tô Tăn âm thầm liếc anh, sợ anh trực tiếp phát giận.
Nhưng Cố Thanh Nhượng không có.
Anh rất tốt tính mà gật đầu, thật sự cầm rổ rau đi bên kia rửa.
Tô Trăn nhìn thân ảnh bên suối của người đàn ông, thành công đến có chút bất ngờ.
Dễ dàng như vậy sao? Hóa ra chỉ cần hống Cố Thanh Nhượng một cái anh sẽ nghe lời.....
Cố Thanh Nhượng thật sự đem rau rửa hết một lượt, giao đến trước mặt Tô Trăn, vỗ vỗ đầu cô " Như vậy được chưa?"
Tô Trăn đẩy tay anh ra, cầm rau lên lật qua lật lại, vô cùng lạnh lùng, giống như mẹ kế của cô bé lọ lem "Không được, vẫn chưa rửa sạch, rửa lại thêm một lần nữa".
"Cô bé lọ lem" cười lên một tiếng, không nói câu nói, thái độ vô cùng thuận theo lại đi qua bên suối rửa lại một lần nữa.
"Hiện tại thì sao? Nếu rửa nữa là nát vụn luôn đó".
Tô Trăn liếc mắt, rất mất tự nhiên " Được rồi".
Cố Thanh Nhượng đặt rổ rau sang một bên, kéo tay Tô Trăn " Đi đâu thế?"
"Em muốn quay về" Tô Trăn nhàn nhạt nói.
"Thế em cảm thấy em có thể quay về sao?" Những ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Nhượng bao lấy tay nhỏ lạnh như băng của Tô Trăn đưa lên miệng hà hơi.
" Em cảm thấy có thể".
Tô Trăn muốn rút tay ra, Cố Thanh Nhượng thấy cô có ý đồ đó liền giữ chặt, sức lực không bằng anh nên không rút ra được.
Thế là Tô Trăn không giãy dụa nữa mà trực tiếp đập lên trán Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng giữ lấy tay cô ' Tô Trăn em làm gì vậy?"
"Đánh anh". Tô Trăn vẻ mặt vô cảm " Em nói cho anh biết, em giờ đã không còn là Tô Trăn để anh tùy ý bắt nạt nữa rồi".
Người lương thiện thì bị bắt nạt, ngựa hiền lành thì bị người cưỡi.
"Ồ, vậy sao?"
"Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm này, trừ khi em đồng ý anh mới được hôn em. Có nghe thấy không?"
'Nếu như anh không đồng ý thì sao?"
"Thế thì em sẽ không khách khí với anh nữa".
"Không khách khí như thế nào, cắn anh à?" Cố Thanh Nhượng không nghiêm túc cười lên.
Hôm nay Tô Trăn, dường như có chút hoạt bát sinh động hơn.
Tô Trăn nghiêm mặt nhìn anh không nói gì, tiếp lời sẽ bị anh cuốn sang chỗ khác.
Cố Thanh Nhượng ôm Tô Trăn vào trong lòng "Ồn ào cái gì thế?"
Bị Cố Thanh Nhượng ôm vào trong lòng, Tô Trăn giẫm lên chân đang đi giày thể thao của Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng đau quá phải buông cô ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Trăn.
"Em nói rồi, em sẽ không khác khí đâu" Thiếu nữ xinh đẹp cười híp mắt nói.
Tuân thủ chiến lược đánh người một cái thì cho một viên kẹo, Tô Trăn ngón tay thon mịn nắm lấy cằm Cố Thanh Nhượng kéo xuống.
Ở trong ánh mắt xinh đẹp của anh, in lên một đôi môi đỏ mọng của bản thân.
Cố Thanh Nhượng trong ánh mắt tràn đầy ý cười. dang tay định ôm Tô Trăn.
Bị Tô Trăn đâỷ ra.
Lưỡi nhỏ của Tô Trăn như có như không trêu chọc môi của Cố Thanh Nhượng, chính là không có chui vào.
Người đàn ông vươn lưỡi ra, vừa mới chạm vào lưỡi nhỏ của thiếu nữ, môi của Tô Trăn lập tức rời khỏi môi của Cố Thanh Nhượng.
"Được rồi, hôn xong rồi, Phần của hôm nay thế thôi".
Tô Trăn sau khi trêu chọc Cố Thanh Nhượng xong liền dừng ở đây, bản thân rời đi, Cố Thanh Nhượng dựa vào tảng đá lớn nhìn bóng lưng nhảy nhót của Tô Trăn.
"Phần của hôm nay xong rồi? là ai tính như vậy?"
Biểu hiện hôm nay của Cố Thanh Nhượng khiến Tô Trăn cho rằng sau này giữa hai người bản thân cô sẽ chiếm thế chủ đạo.
Nhưng thực tế nữ nhân muốn khống chế nam nhân không phải chỉ "cứng rắn" là được.
Cô có rất nhiều biện pháp khiến cho người đàn ông quyền lực nhất giống như con mèo lớn ngoan ngoãn nghe lời.
Buổi tối tại khu cắm trại, Tần Tiểu Manh dường như là nghe lời của Bạch Nhã Vi, bắt đầu phát động cuộc tiến công trực diện với Cố Thanh Nhượng, đi đến chen vào đám người Cố Thanh Nhượng ở bên kia.
Tô Trăn không chút để ý cùng đám người Ngô Đình nói chuyện.
Ánh lửa ánh lên trên khuôn mặt của Cố Thanh Nhượng, sắc mặt anh tuấn càng lúc càng tệ.
"Cậu không đến mức thế chứ? Tốt xấu cũng là một tiểu mỹ nữ thanh tú, thích cậu đó là vì mị lực của cậu quá lớn? Cậu thế nhưng lại không vui?"
Nam sinh ở bên cạnh Cố Thanh Nhượng cảm khái.
Tâm sự của nam thần quả nhiên là khó đoán. Đổi lại là một nam sinh độc thân khác, coi như không phải loại hình mình thích, có người bày tỏ tình yêu nhiệt tình như vậy, thì cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng lúc có lúc không quét qua Tô Trăn.
Nhưng Tô Trăn chưa bao giờ nhìn anh.
Xem ra một chút cũng không để ý anh sẽ bị người khác cướp mất.
Nhận thức này khiến cho Cố Thanh Nhượng cực kỳ không vui.
Hmm
Tô Trăn người này mãi vẫn chưa quen, vẫn như cũ không để ý đến anh.
Xem ra quả nhiên phải đem cô ôm về nhà ngày ngày đêm đêm đối mặt với anh, khiến cho cô biết được tính quan trọng của anh mới tốt.
Đến đêm, mọi người đều tự đi về trong lều của mình.
Tô Trăn giúp hội sinh viên cùng nhau thu dọn lửa trại và rác lưu lại sau buổi liên hoan, lúc quay về có chút muộn.
Tô Trăn thu dọn xong, lúc đứng trước lều vải kéo khóa, có một cánh tay lớn của người đàn ông, mang theo gió và sương đêm của núi, mạnh mẽ ngăn trở Tô Trăn.
Tô Trăn nghĩ đẩy tay của anh ra, nhưng Cố Thanh Nhượng đã nhân tiện kéo luôn khóa lều vải, cả người chui vào.
Lều vải của Tô Trăn ở gần với Tần Tiểu Manh và Ngô Đình, cách nhau chỉ khoảng 1m.
Tô Trăn lập tức tắt đèn pin.
Trên người của Cố Thanh Nhượng có mùi hương dễ ngửi của gió buổi tối trên núi, nhưng cũng không thể ngăn cản được hơi thở lạnh lẽo trên người của anh.
Cố Thanh Nhượng trên người tỏa ra
Hơi thở "oán phụ"?
"Cố Thanh Nhượng, anh nhanh quay về đi!" Tô Trăn đè thấp giọng.
Đã có kinh nghiệm lúc ban ngày, Tô Trăn cảm thấy bản thân nhất định có thể điều khiển được Cố Thanh Nhượng.
" Xoạt—!"
Trong đêm tối, Cố Thanh Nhượng kéo khóa bộ đồ thể thao, vẻ mặt vô cảm nhìn con mồi đang giả bộ trấn định trong đêm tối.
Đôi mắt hoa đào sau khi bỏ kính ra, giống như con sói hoang ở sâu trong núi đã mấy ngày rồi khó khăn lắm mới thấy được một con mồi, tỏa ra ánh sáng xanh âm u đáng sợ.
"Cố Thanh Nhượng, anh quay về đi, anh có nghe thấy không!"
Tô Trăn vẫn như cũ đè giọng nói.
怎么好像没有用处了呢......
Làm sao hình như không có tác dụng gì vậy.....
Người đàn ông giống như một con sói thận trọng từng bước tiến lại gần con mồi nhỏ.
Tô Trăn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được Cố Thanh Nhượng càng lúc càng tiến lại gần mình.
Đợi đến khi cô xác định được Cố Thanh Nhượng đang ở đâu, thì anh đã đẩy cô xuống dưới đất rồi.
Qua loa giơ móng vuốt, con mồi đã ngã rồi.
Thật là mong manh yếu đuối.
Dựa vào như này còn muốn xoay người làm chủ.
"Tô Trăn, cậu không sao chứ?"
Ở bên ngoài là tiếng của Tần Tiểu Manh mang theo nức nở.
Trong lều vải, là hai đôi mắt mạnh yếu trên dưới đối nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT