"Huynh đã nói mà, Tô Trăn muội muội lần này đến võ quán của chúng ta chính là tìm bạn trai".

Sư huynh trái thanh long phải bạch hổ, họ Điền, Điền sư huynh.

Điền sư huynh vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu quét mắt nhìn qua anh ta.

"Éc? các người nhìn tôi làm gì?" Điền sư huynh đứng ở bên ngoài vòng, trong tay vẫn còn bưng một đĩa bánh gạo nếp nóng hổi.

" Tôi cũng muốn nhìn xem..."

Cố gắng muốn chen vào bên trong.

"Huynh ăn đi, ăn luôn cả bánh viên của huynh đi...!" Địch sư huynh nhanh như bay cầm lấy viên bánh gạo, ném thẳng vào trong miệng của Điền sư huynh, quay đầu căng thẳng cười hề hề như Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng đẩy đẩy mắt kính, thậm chí còn ôn nhuận nở nụ cười.

Dáng vẻ tốt tính, cũng rất dễ nói chuyện vậy.

Quần chúng liên tưởng vừa nãy anh còn ra tay vô cùng hung ác, không tự chủ được mà thay bản thân quẹt một thân mồ hôi lạnh.

Nếu tính tình mà thật sự tốt như vậy cũng không ra tay tàn nhẫn như vậy đi....

Tô Trăn tiểu cô nương này, mềm mại yếu ớt, nhưng sao hỏa này chắc chắn là không thể làm gì được cô ấy.

Hơn nữa, vừa xinh đẹp tính tính lại hiền lành, chắc cậu ta cũng không nỡ làm gì cô ấy.

Thế xui xẻo không phải chính là bọn họ.....bọn họ đều là đàn ông vai to thịt dày, không sợ bị quật ngã, không sợ bị đánh, còn rất rắn chắc.

"Cố tiên sinh, không có gì, đây là chuyện của anh với Tô Trăn muội muội, vợ chồng son hai người cứ từ từ...."

Địch sư huynh vẫn muốn vùng vẫy trước khi chết, nhưng dưới dáng vẻ ôn hòa ánh mắt lại vô cùng cường thế của Cố Thanh Nhượng khiến anh ta không tự chủ được mà từ từ ngậm miệng.

Cố Thanh Nhượng làm tư thế " Mời " quần chúng chỉ có thể trước đi ra.

Cố Thanh Nhượng kéo cửa mở ra, Tô Trăn đứng ở trong góc bất lực nhìn anh.

Giọng điệu của người đàn ông không có chút vui vẻ nào.

"Năng lực thực hành của bạn học Tô thật sự rất tốt, nhanh như vậy đã tìm được bạn trai rồi".

" Không có em...."

"Chuyện lớn như vậy không thể làm qua loa được".

"không phải em...."

"Làm bạn tốt có giao tình thâm sâu với bạn học Tô, làm sao thì cũng phải giúp bạn học Tô trấn một cửa, như thế mới không uổng công chuyến đi lần này".

"Không phải em..." " Đi"

Cố Thanh Nhượng giọng điệu ôn hòa, lời nói ra vô cùng thân thiết, nhưng tất cả những lời Tô Trăn muốn nói đều bị anh mạnh mẽ cắt đứt, không có câu nào nói hết dù chỉ nói được một nửa".

" Đi"

Cố Thanh Nhượng nhắc lại, giơ tay hướng về Tô Trăn.

Ý tứ vô cùng rõ ràng.

"Không phải em" " Đi"

Tô Trăn không hợp tác, dựa theo nguyên tắc núi không tìm ta thì ta đi tìm núi, Cố Thanh Nhượng bước đến kéo tay Tô Trăn.

" Bạn học Tô yên tâm đi, tôi là một người rất nhiệt tình, chắc chắn sẽ cẩn thận giúp bạn kiểm định. "

"Trong hôn lễ, bố của cô dâu sẽ nắm tay của cô dâu giao cho chú rể của cô ấy".

"Tôi giúp bạn học Tô kiểm định, cũng là nói tôi đem bạn học Tô giao cho bạn, trai, của, bạn"

Không biết vì cái gì, Tô Trăn càng nghe càng thấy hoảng loạn.

" Anh nghe em nói hết đã, em không phải đến đây để tìm bạn trai".

Tô Trăn bị cắt ngang rất nhiều lần, lần này cô nói đặc biệt nhanh.

Đôi mắt sáng lấp lánh của Cố Thanh Nhượng hàm chứa ý cười, nhưng ý cười lại không hề đến sâu đáy mắt "Tôi hiểu lời bạn học Tô".

Tô Trăn: ".... Nhưng những lời em nói là thật a".

"Không quan hệ, bạn họ Tô cứ ngồi im xem là được rồi".

Cố Thanh Nhượng ấn Tô Trăn ngồi vào chỗ ngồi quan sát sàn đấu, một người lẻ loi trơ trọi ngồi đó.

Đàn ông ăn dấm, không có nói lý.

"Nếu như đã cần từ trong nhóm của mọi người tìm một người bạn trai cho bạn học Tô, thế thì đến xem xem".

"Không, không, không, Không, không, không,......" Địch sư huynh nói liền 6 từ "không". cả người đều tỏ rõ ý kháng cự chuyện cùng Cố Thanh Nhượng đấu đá tay chân.

"Tôi không tìm bạn gái, tôi cảm thấy độc thân rất tốt...."

Đây nếu như là lên, có coi như là chữ sắc trên đầu có một cây đao?

Vẫn là dùng dao cạo đầu đi tu, còn hơn là dùng dao đi chọc lão hổ!

Hơn nữa, thanh đao này sẽ tự mình đến.

"Thế sao được? thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, vạn nhất người bạn học Tô thích lại là anh thì sao?" Cố Thanh Nhượng ôn hòa nói.

Địch sư huynh cả người đều kháng cự, Điền sư huynh vẫn luôn nhìn Tô Trăn, ngại ngùng bẽn lẽn giơ tay lên, đầu vẫn không ngẩng lên "Tôi đến".

"Đầu óc huynh có vấn đề à? nãy mới bị đánh không thấy đau à?" Địch sư huynh ngờ vực nhìn Điền sư huynh, đi kéo tay anh ta xuống " Huynh dính vào đây góp vui cái gì, huynh đánh lại được anh ta à!"

"Không đánh lại được thì không đánh lại, chưa lâm trận đã bỏ chạy thì coi gì là đàn ông! đây không phải là tác phong làm việc của ta....lại nói Tô Trăn muội muội còn đang nhìn kìa.....

Địch sư huynh:....một câu cuối cùng mới trọng điểm đi?

Khéo miệng phải của Cố Thanh Nhượng hơi nhếch lên.

Còn cả gan ngấp nghé đồ trong túi của anh không sợ chết à.

" Xin chỉ giáo", "Xin chỉ giáo".

" Bịch——!"

Kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Điền sư huynh lại một lần nữa nhẹ nhàng bị đá xuống đất.

Nhưng.... ý tứ của Cố Thanh Nhượng là hiện tại giúp Tô Trăn tìm bạn trai.

Nhóm sư huynh đệ chạy đến đỡ Điền sư huynh, bị Cố Thanh Nhượng ấn xuống, "còn chưa có xong".

Thế là Cố Thanh Nhượng giống như điều tra hộ khẩu, lạnh lùng hỏi " Tên, tuổi, công việc, tình trạng hôn nhân, thu nhập cố định."

Điền sư huynh cũng là một nhân tài, đến lúc này vẫn còn đỏ mặt, khuôn mặt thô ráp đỏ ửng.

"Tôi năm nay 25 tuổi...chưa kết hôn, cũng chưa yêu đương với ai....."

" Thế thì trực tiếp pass"

"Tính cách của tôi khá là....." Điền sư huynh kinh ngạc ngẩng đầu "Hả, anh vừa mới nói cái gì?"

Chưa từng yêu đương với ai chẳng phải rất tốt sao, có thể toàn tâm toàn ý chỉ thích mỗi mình Tô Trăn a.

"Nói dối tuổi tác, 45 nói là 25, nói dối".

Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt nói " Người tiếp theo".

"Tôi không có nói dối! Tôi 25 tuổi, tôi có thể cho anh xem chứng minh nhân dân".

Địch sư huynh hận không thể vỗ đầu lão Điền người này một cái cho tỉnh, đây là chuyện chứng minh thân phận à.....rõ ràng người ta đang xử lý tình địch, lão còn đến tham gia náo nhiệt làm gì.

" Ồ, thế sao?"

"Vẻ ngoài quá già, hai người ra ngoài đi với nhau người khác còn nghĩ anh là ba cô ấy, pass".

Trong con đường cũ của võ quán quán phát ra thanh âm như heo kêu, từ xa truyền đến.

" Ta giết ngươi——!"

Tô Trăn ngồi trên sàn, đằng sau không biết từ lúc nào đã có vệ sĩ đen kính đen, tay chắp ở sau lưng đứng ở đằng sau cô, rất có khí thế.

"Ở trong phòng còn đeo kính đen, không thấy tối à?" Tô Trăn hỏi.

"Cậu đừng vạch trần hóa trang của người ta như thế a, tối thì có tối, nhưng mà tạo hình bắt buộc phải như vậy" Ngô Đình lặng lẽ bò qua tự cho rằng đã nhỏ giọng rất săn sóc rồi.

"Ồ ồ, xin lỗi, các người cứ tiếp tục" Tô Trăn cũng là một đứa bé ngoan, lập tức xin lỗi.

Hai người bảo tiêu:.....

Lời muốn nói đều để các người nói hết rồi, còn hóa trang cái rắm!

"Nam thần Cố Thanh Nhượng anh ấy có phải thích bạn không?" đây mới là mục đích thật sự Ngô Đình bò qua.

"Tớ cũng không biết....nhưng hình như....có chút giống...." Tô Trăn mặt đỏ ửng.

Hơn nữa nhìn có vẻ giống như là....ăn dấm?

Thật sao? nam chính uy phong cao cao tại thượng sẽ vì cô mà ăn dấm, sao càng nghĩ càng có chút vui vẻ....?

"Tớ nếu là nam sinh cũng thích cậu như vậy, ra trắng xinh đẹp, chân dài, tính tình hiền lành, quan trọng là ngực to...." Ngô Đình tự lẩm bẩm một mình.

"Trừ bỏ ngực to thì những cái khác cũng coi như một lời khen" Tô Trăn mềm mại nói.

"Tô Trăn, hay là câu đi thử xem, nếu như nam thần thật sự thích cậu, anh ấy không cần đánh với các sư huynh nhà tớ nữa rồi".

" Tớ không phải là đau lòng bọn họ đâu, tớ một chút cũng không đau lòng!"

Ngô Đình nói không đau lòng, nhưng Tô Trăn có chút đau lòng bọn họ.

Tô Trăn nghĩ một lúc, liền không đếm xỉa đến.

Người chính là phải có mộng ước, vạn nhất một ngày nào đó dẫm phải vận cứt chó thì sao....

Lại nói không chừng hôm nay có thể giẫm đến Cố Thanh Nhượng?

Khóe miệng của thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười có chút mong đợi lại có chút vui vẻ, bước về phía người đàn ông thanh tuấn trang nhã đang đứng trên sàn đấu mà đi.

Trong quá trình tiếp xúc với Cố Thanh Nhượng, Tô Trăn không phải là không có cảm giác, như cô vẫn không thoát khỏi tư duy bám rễ rằng đây là thế giới trong tiểu thuyết, thế nên luôn cố ý bỏ qua một vài thứ.

Nói cho cùng cũng là sợ, cảm thấy đóng chặt tim mình lại thì sẽ không sợ bị tổn thương.

Thiếu nữ đứng ở bên cạnh người đàn ông, kéo kéo tay áo anh, người đàn ông quay lại nhìn " Em, em có chuyện muốn hỏi anh".

"Hỏi đi" cố Thanh Nhượng vẻ mặt như kiểu " Nhanh hỏi đi, hỏi xong, tôi còn có việc bận phải làm"

" Ở đây không được, quá nhiều người".

" Ồ? Quá nhiều người?" Cố Thanh Nhượng cười nhạo " Bạn học Tô muốn hỏi tôi vấn đề gì mà không thể để người khác nghe thấy a?"

"Thế anh có đi hay không?" Thiếu nữ tức giận.

" Đi, đương nhiên phải đi, mọi vấn đề tiêu chuẩn gì tai tôi đều có thể nghe, chỉ cần đó là từ miệng nhỏ của bạn học Tô nói ra".

Thiếu nữ xinh đẹp mặt đỏ ửng kéo lấy người đàn ông vào trong phòng nghỉ.

Mọi người ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau.

Bị các vệ sĩ ngăn trở lại, đây là không vào được.

" Nói đi:. Người đàn ông dựa vào tường nhìn Tô Trăn.

Tô Trăn ở phương diện này cả hai đời đều chưa có kinh nghiệm, thế nhưng còn căng thẳng hơn lúc ở trên sân khấu, hơn nữa đối mặt lại còn là Cố Thanh Nhượng, kiểu đàn ông đẳng cấp này.

" Anh...anh có phải thích....em không"

Giọng nói của thiếu nữ nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Người đàn ông bước về phía thiếu nữ, trực tiếp vây cô ở trên tường, hai tay vẫn như cũ đút trong túi quần, thanh âm trầm thấp " Em nói cái gì, tôi không nghe thấy".

" Em..." Sau lưng thiếu nữ là bức tường, trên mặt là hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào, " Em hỏi anh có phải....thích em hay không?"

' Ồ, là vấn đề này a" Giọng nói của người đàn ông có chút cân nhắc " Bạn học Tô cảm thấy thế nào?"

Hỏi ngược lại.

Cảm nhận của cô? Cô cảm thấy có chút giống lại có chút không chắc, nếu không hỏi anh làm cái gì a....

"Em không biết" Thiếu nữ lúng túng nói.

" Thế em nói đi, em cảm thấy tôi có điểm nào là giống như thích em" tay đang đút ở túi quần của Cố Thanh Nhượng rút ra, hai tai triệt để ôm lấy eo của thiếu nữ, thiếu nữ trực tiếp dán lên trên ngực của người đàn ông.

" Là như này....cắn tai em...."

" Hay là như này,....ôm eo em...."

" Hoặc là như này...ăn miệng nhỏ của em....hả?"

Môi của Cố Thanh Nhượng từ tai của Tô Trăn dần dần rời khỏi du ngoạn đến trên mặt của cô, sau đó lại dán vào trên môi cô.

Vừa di chuyển, còn vừa diễn tả lại trực tiếp hiện trường.

Khiến cho Tô Trăn xấu hổ vô cùng.

Trong phòng nghỉ vắng người, một đôi nam nữ đang ôm nhau dựa vào tường, trán chạm trán, quấn quýt.

Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng hôn nhiều lần như vậy, coi như chưa học được cách phản công, cũng hoc được cách bình thản tiếp nhận.

Thiếu nữ tận lực phớt lờ hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, cùng với đôi môi đang quấn lấy môi cô hôn nhẹ mút mát, mang theo thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập, tại mổi lúc người đàn ông rời khỏi môi mình cô liền đứt đoạn hỏi.

" Thế.... rốt cuộc...là có...hay...không?"

" Em cảm thấy sao?"

Lại hỏi ngược lại, như đá bóng vậy.

" Em....không....biết..."

Người đàn ông chỉ nhẹ mút môi của thiếu nữ, không có hôn sâu, giống như đang dụ dỗ cô.

"Nếu như anh nói đúng thì sao?"

Cố Thanh Nhượng giọng nói trầm thấp.

Trái tim của Tô Trăn bị lỡ mất một nhịp, nhìn người đàn ông vẫn đang hôn cô.

Ánh mắt của cả hai đều rất nôn nóng.

Ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy da của Cố Thanh Nhượng vô cùng đẹp. Thật sự rất trắng, mắt cũng rất đen.

"Nếu như đúng, thế em muốn làm sao?"

" Nếu như không thì em muốn làm sao?"

Tô Trăn:....

Đậu! câu vừa nãy chỉ là câu hỏi thôi a....

Giọng nói của Cố Thanh Nhượng hàm chứa ý cười,tay lớn nâng đầu Tô Trăn, một tay khác càng thêm ôm chặt lấy eo nhỏ xinh của cô, dường như muốn đem cô tiến vào trong cơ thể anh vậy, bắt đầu hôn sâu, quấn lấy lưỡi nhỏ của Tô Trăn.

"ưm"

Tô Trăn không tự chủ mà kêu lên một tiếng.

" Ngoan, đừng động...."

Cố Thanh Nhượng hôn lúc sâu lúc nông, cứ mỗi lần Tô Trăn cho rằng mình sắp bị anh ăn sạch anh lại lùi lại.

" Anh nói thích em thì làm sao?" Giọng nói của người đàn ông đầy dục vọng và cấp bách " em muốn cầu tình với anh?"

Lời nói phủ nhận hay là chấp nhận của Tô Trăn, đều bị Cố Thanh Nhượng nuốt chửng.

" Ưm...'

" Thế anh không thích em".

Cố Thanh Nhượng càng nói không thích, thì hôn càng sâu, giống như đối nghịch với lời nói của anh, nói chính là " ta hiếm hạ gì gì ngươi" vậy.

" không thích".

Cố Thanh Nhượng cái người nói không thích nhưng đã cướp hết mật ngọt trong miệng Tô Trăn, trên cổ là cánh tay trắng nõn mịn màng của thiếu nữ đang khoác lên.

Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng, nhìn chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của thiếu nữ, trong ánh mắt tràn đầy ham muốn " Anh cũng không thích làn da trắng trắng ngọt ngọt của em, anh chính là hôn cái miệng nhỏ.'

Khẩu thị tâm phi đến thế cũng là cùng.

Mặt của người đàn ông lại đè xuống.

Tô Trăn dùng toàn bộ sự lức của bản thân để đẩy Cố Thanh Nhượng ra, đồng thời cũng khiến cho bản thân ngã xuống đất.

"Không thích thì không cho hôn!" Tô Trăn thở gấp, đôi mắt yêu mị hàm chứa nước mắt nhìn Cố Thanh Nhượng.

Tô Trăn yếu đuối " bang" lộ móng vuốt.

Nam chính quả nhiên là đồ xấu xa, giống như trong tiểu thuyết!.

Nam chính nữ phụ trời sinh không cùng một chỗ.

Cố Thanh Nhượng bật cười.

Vật nhỏ này.

Tô Trăn cảm thấy một chút cũng không buồn cười, trong lòng vô cùng tủi thân, mắt đỏ ửng " em không cho anh hôn, em đi tìm bạn trai, cho bạn trai hôn....anh đi ra!"

Tô Trăn nói mấy lời này vô cùng giận dỗi,

Cố Thanh Nhượng ngồi ở trên đất không giải thích gì ôm Tô Trăn vào trong lòng " Ngoan đừng động nữa".

" Anh bắt nạt người ta" Thiếu nữ yếu ớt tố cáo "Không bắt anh như vậy"

" Anh làm sao?" Thiếu nữ bị người đàn ông ôm trong lòng " Anh nói không thích em, em cảm thấy khó chịu như vậy à?"

Sức lực của Tô Trăn làm sao có thể so sánh với Cố Thanh Nhương, đẩy cũng không đẩy được khỏi vòng ôm của anh.

"Em không khó chịu, một chút cũng không khó chịu" Tô Trăn nói không khó chịu nhưng nước mắt lại chảy.

Đây có thể nói là cuộc thi đấu của những người khẩu thị tâm phi.

Nếu như lúc trước Tô Trăn mà bộ dáng như vậy nói, Cố Thanh Nhượng sẽ như là lâm vào đại dịch.

Vị trí của hai người cần phải thay đổi, Cố Thanh Nhượng muốn hỏi " Tô Trăn em dựa vào cái gì mà không thích anh, không thích anh em cũng đều cùng với anh làm này làm kia rồi, em dựa vào cái gì mà không thích anh..."

Nhưng Tô Trăn lại chủ động đến hỏi Cố Thanh Nhượng là có phải thích cô hay không.

Hai quân giao tranh, đang tranh chấp giằng co, bên nào động trước thì chính là thua.

Lúc Tô Trăn mở miệng, Cố Thanh Nhượng đã hiểu được tâm ý của cô.

Đối với anh mà nói quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn, rốt cuộc thì cũng vì thái độ lúc trước của Tô Trăn luôn đối với anh lúc xa lúc gần.

Độ ấm ở đầu ngón tay của người đàn ông lau đi nước mắt của thiếu nữ, yêu thương hỏi " Thế anh thích em được không?"

"Không được, em không thích anh" Như đinh đóng cột nói.

" Như vậy a..." Người đàn ông gật gật đầu "thế sao lại khóc như vậy?"

" Không có khóc...." lúc phụ nữ và hài tử khóc, người khác vừa an ủi, đặc biệt là nghe được lời an ủi quan tâm ôn nhu như vậy, nước mắt lại càng không giữ được, càng cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt chảy càng nhiều.

"Thích em, đương nhiên là thích em rồi, không thích em thì sao lại hôn em a?"

Cố Thanh Nhượng ôn tồn khuyên giải an ủi Tô Trăn.

Đây là lời nói thật lòng.

Trái tim của anh chính là bị tiểu yêu tinh này mê hoặc rồi, lỗ mãng đến đều không còn là bản thân mình.

Lúc cùng cô ở chung một chỗ, anh cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn đè cô dưới thân tùy ý khinh bạc.

Đặc biệt là nghe được những âm thanh âm từ miệng nhỏ của cô bởi vì anh mà phát ra thanh âm mê hoặc lòng người, cơ thể Cố Thanh Nhượng đều mềm nhũn.

Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là thích, mà là yêu còn không đủ.

Nhưng Tô Trăn lại nghe thành đây là ý miễn cưỡng qua loa lấy lệ.

Cố Thanh Nhượng là qua quýt trả lời với cô thôi.

Đồ trứng thối!。

Lúc hai người đi ra ngoài, trên mặt Cố Thanh Nhượng nở nụ cười ôn hòa thân thiện, đối với người khác mà nói anh khi đối mặt với người ngoài toàn là vẻ mặt không lộ rõ vui buồn tức giận, thì đây đã là vẻ mặt vô cùng ngoài đặc biệt rồi.

Nhưng sao Tô Trăn mắt đỏ ửng, giống như tiểu động vật buồn bã, tủi thân vậy.

" Thành công?" Kiều Lực Dương hỏi.

" Sao rồi?" Ngô Đình hỏi.

" Ở cùng nhau rồi". Cố Thanh Nhượng nói.

Anh ta nói không thích tớ, đồ trứng thối" Tô Trăn nói,

Ngô Đình cảm thấy rất có lỗi, đều là do chủ ý ôi thiu của cô bảo Tô Trăn đi hỏi Cố Thanh Nhượng.

Nam thần Cố Thanh Nhượng là người mắt cao hơn đầu, nữ sinh xinh đẹp dạng nào mà anh ta chưa từng gặp qua, nhưng trước giờ vẫn chưa hề động tâm với bất kỳ ai.

Đầu óc cô bị làm sao mới nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu như vậy, vốn dĩ nữ sinh đi hỏi nam sinh có thích mình hay không đã là một việc mạo hiểm rồi, Nếu thích thì tốt, chính là ở bên nhau, không thích chính là vô cùng mất mặt.

Ngô Đình lại nhìn qua, kinh hoảng nhìn thấy trên đầu Tô Trăn viết mấy chữ to: "Tự mình đa tình!"

"Trăn Trăn a! là tỷ không tốt a! Tức giận với tỷ đi a!"

Ngô Đình đi qua đè lên ôm lấy Tô Trăn.

Tô Trăn người cứ tưởng mình hôm nay giẫm vận phân chó nằm ngã xuống để mặc cô ấy ôm.

Nhưng lăn qua lăn lại như thế, thậm chí hy sinh cả tôn nghiêm của mình, thế nhưng trên sàn đấu vẫn tiếp tục đánh đá.

Cố Thanh Nhượng càng có thêm sức lực, loại bỏ hết tất cả những người có khả năng làm tình địch đều hạ đo ván. Anh vẫn không có quên bạn cùng phòng của cô đem cô về nhà là để giúp cô tìm đối tượng xem mắt.

Các sư huynh đệ bị anh hạ đo ván coi như thôi đi, còn bị kiểm tra hộ khẩu.

" Tuổi quá nhỏ, Pass"

" Cơ thể quá yếu rồi, không được".

" Nhà cách thủ đô quá xa, về ăn tết không tiện, Pass".

" Tuổi quá lớn, trên mặt đều nếp nhăn, Pass".

Thanh âm lạnh nhạt với đủ các lý do đem "đối thủ" loại bỏ.

Tất cả các sư huynh đệ cả người thương tích đồng loạt chỉ vào Kiều Lực Dương " Còn anh ta thì sao?"

Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt nhìn qua đám người đi đến chỗ Kiều Lực Dương.

Khát vọng sống của Kiều Lực Dương vô cùng mạnh mẽ " Tôi có bạn gái rồi! Tôi cực kỳ yêu bạn gái của tôi, ngoài cô ấy ra các nữ sinh khác đẹp như thế nào tôi đều không muốn nhìn".

"Tôi nói này Cố tiên sinh, nói nhiều như vậy, cậu đều loại hết người của chúng tôi, thế ý cậu là gì? Cậu đến làm bạn trai của Tô Trăn muội muội à?"

Điền sư huynh không phục trào phúng nói.

Người đàn ông ánh tuấn không nói gì, khóe miệng hàm chứa ý cười tỏ rõ tâm trạng của anh đang vô cùng tốt.

"Tôi không nhìn sai mà, lão Cố nhà chúng tôi giá thế tốt, học lực tốt, dáng người đẹp, quan trọng chính là lão Cố chưa từng yêu đương với ai, trong lòng không có nữ sinh khác" Kiều Lực Dương lập tức chân chó tâng bốc.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Trăn, bao hàm cả Cố Thanh Nhượng.

Tô Trăn cúi đầu, bị Ngô Đình ôm, không nhìn rõ sắc mặt.

Cố Thanh Nhượng đi đến, đứng ở trước mặt Tô Trăn.

Ngô Đình nhìn Cố Thanh Nhượng, chậm rãi buông Tô Trăn ra, còn đỡ cô đứng dậy.

Cố Thanh Nhượng từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn, kéo tay Tô Trăn, đeo lên cho cô.

"Thế nhưng vô cùng vừa vặn".

Kiều Lực Dương cười trộm, đây là đặt làm theo ngón tay của tiểu cô nương mà mua có thể không vừa được sao.....

Tô Trăn rút tay từ trong tay Cố Thanh Nhượng về, giả vờ giơ lên nhìn trái nhìn phải chiếc nhẫn, còn thích thú xoay vòng xem.

Vẻ mặt như là vô cùng yêu thích.

Cố Thanh Nhượng ánh mắt dịu dàng dán chặt lấy thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy nhót.

Cố Thanh Nhượng từ đằng sau ôm lấy Tô Trăn kéo vào trong lòng, hay tay ôm lấy eo của cô, ở bên tai cô nhẹ nói, "Em nếu như thích, nhìn thấy cái gì vừa mắt anh đều mua cho em được không?"

Ngô Đình Trợn mắt, ai nói nam thần không thích Tô Trăn, không thích có thể hào phóng vậy sao?

Tô Trăn nhìn một vòng, từ từ đặt tay lên đôi tay đang đặt trên eo cô của Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng vô cùng hài lòng.

Sau đó cô cầm tay của anh bỏ ra, quay người đối mặt với Cố Thanh Nhượng, cũng đối mặt với mọi người.

Thiếu nữ cười đến đặc biệt xinh đẹp, ngoan ngoãn mềm mại.

Nhưng lời nói ra, lại giống như những thanh gươm sắc bén đâm vào lòng người.

" Học trưởng cố chưa từng yêu đương với ai?"

" Đúng, chỉ có mình em".

"Thế thì không được. vừa nãy anh chẳng nói, người này tuổi tác quá lớn vậy mà chưa từng yêu ai, không phải gia đình có vấn đề, thì chính là bản thân có vấn đề".

Nụ cười trên mặt của Cố Thanh Nhượng cứng đờ.

Vừa nãy có một sư huynh, nói chưa từng yêu đương với ai, trong lòng chưa từng có người con gái nào.

Cố Thanh Nhượng nói anh ta lớn như vậy rồi mà chưa từng yêu đương, không phải bản thân có vấn đề thì chính là gia đình có vấn đề, Pass.

Bây giờ những lời nói đó bị Tô Trăn trả lại nguyên vẹn.

Nụ cười trên mặt Cố Thanh Nhượng cứng ngắc.

Đi theo hướng không đúng rồi.

"Tôi cảm thấy lời học trưởng nói rất có lý a, thế nên xin lỗi a, chiếc nhẫn này vẫn là trả lại cho anh".

Tô Trăn cười vô cùng dịu dàng, đem chiếc nhẫn vừa mới đeo đặt lại vào trong tay Cố Thanh Nhượng.

Vẻ mặt Cố Thanh Nhượng không chút biểu cảm, vẫn luôn nhìn Tô Trăn.

" Em, từ, chối, em, không, thích, anh".

"Phụt——"

Địch sư huynh lại lần nữa nhịn không được, trong tình cảnh vô cùng xấu hổ này lại còn phát ra tiếng heo kêu xem náo nhiệt.

Tiểu học muội xinh đẹp đánh vào mặt cao lãnh nam thần một cái, bộ phim này mới hấp dẫn làm sao, mới ý nghĩa làm sao.

Cố Thanh Nhượng siết chặt nắm đấm, nụ cười trên mặt ngược lại càng lúc càng rạng rỡ, nếu chỉ nhìn trên mặt anh thì nhìn không ra tâm trạng của anh.

" Tô Trăn, em được lắm".

Em vô cùng được a.

Điện thoại của Tô Trăn kêu.

" Alo, baba, con không ở trong trường".

" hả? Không.....không cần đâu....con vẫn còn nhỏ mà...."

" Có phải là có chút gấp không ạ?"

" Được rồi, con biết rồi".

Tô Trăn cúp điện thoại, nụ cười chiến thắng vừa nãy đã không còn nữa.

Ba Tô vừa gọi đến, nói một tháng sau vì Tô Trăn mà sắp xếp coi mắt.

Trong tiểu thuyết cũng nói đoạn này.

Cốt truyện bắt đầu tiến triển tiếp rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play