Lúc Tô Trăn từ khu du lịch trở về, tặng quà cho hai người bạn cùng phòng, dặn mọi người đừng để Tần Tiểu Manh biết, nếu không cũng quá lúng túng.

"Sao rồi, chơi vui không?" Mã Y Minh kéo lấy Tô Trăn, lại muốn dán vào lòng Tô Trăn "Tô Trăn Tô Trăn, cậu ngâm suối nước nóng mấy hôm, cảm giác da cậu càng đẹp hơn, để tớ ngửi ngửi xem..."

Tô Trăn cười ôm lấy Mã Y Minh "Miệng sao lại ngọt như vậy, vừa bôi mật à?"

Nói xong, Tô Trăn cười cứng ngắc. cô nhớ đến Cố Thanh Nhượng cũng nói với cô như thế, nói cô miệng có phải vừa quét mật không, làm sao lại ngọt như vậy lại ngọt như vây.....

Mặc dù hôm đó bị chuốc say, nhưng sự việc lúc sau đó Tô Trăn vẫn nhớ ra một vài vài đoạn ký ức.....

Cô vẫn nhớ bản thân giống như một đứa trẻ dính lấy Cố Thanh Nhượng, ở trước mặt mọi người còn làm nũng với Cố Thanh Nhượng, còn ăn đậu hũ của anh....

Càng buồn cười hơn là, cô thế nhưng còn đi muốn đi xin số wechat cả một người lạ..

Ngoài những cái đó ra thì chẳng còn nhớ những gì khác nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ở trên giường, quần áo vẫn còn nguyên, không biết vì sao Cố Thanh Nhượng lại ngủ ở dưới đất, đến mức cô tỉnh dậy rời đi anh vẫn chưa tỉnh lại.

Rất kỳ lạ, nhìn bộ dạng có vẻ vô cùng mệt mỏi....

" Tô Trăn sao mặt cậu càng lúc càng đỏ vậy?" Mã Y Minh đến gần " Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

"Không, không,... Không có nghĩ cái gì cả..." Tô Trăn cứng rắn phủ nhận "Các cậu mới nãy nói cái vậy, tớ nãy thất thần không nghe rõ".

"Ngô Đình nói tuần này muốn đưa chúng ta về nhà cậu ấy chơi, vé tàu cũng mua hết rồi".

"Được". Tô Trăn nghi ngờ " Cậu lần trước nói sẽ giới thiệu bạn trai cho tớ?"

"Có phải nói chơi thôi không". Ngô Đình kéo Mã Y Minh từ trong lòng Tô Trăn ra, cười ha ha "Nói đùa thôi, đi không?"

"Nếu chỉ nói đùa thôi thì tớ đi" Tính cách của Ngô Đình mạnh mẽ trong thô có tỉ mỉ, là một nữ sinh rất tốt, người nhà của cô ấy nhất định cũng rất đáng mến.

"Đúng rồi, cậu là người ở đâu?" Các địa danh ở nơi này cùng với nhận thức của Tô Trăn không giống nhau, hình như lịch sử đã phân ra một ngã rẽ khác.

" Vân Điền:.

Ngô Đình âm thầm cầm điện thoại, gửi đi hai tấm ảnh cùng một lời nhắn.

" Các huynh đệ, ba ngày sau đến rồi! Cố Lên!"

**

Vân Điền là một thành phố lớn nằm ở miền Bắc Hoa Quốc, cách thủ đô rất gần, đi tàu không đến một tiếng đã đến nơi rồi.

" Ba, con biết rồi, đang luyện tay"

Ngoại thành Vân Điền là một mảnh công trường đang thi công, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đội mũ bảo hiểm, giọng nói thanh nhuận không gợn sóng, tắt điện thoại, quay lại công trường đang thi công.

Cả một ngày làm việc, màn đêm buông xuống, các doanh nhân, công chức ở đây mời bọn họ đi đến nhà hàng nổi tiếng với các món ăn ngon mà chỉ có những người bản địa ở Vân Điền mới biết địa điểm này.

Nhà hàng ở trong một con hẻm, trang trí vô cùng đặc biệt, có thể nhìn ra ông chủ phẩm vị không tồi.

Mặc dù ẩn trong căn nhà cũ, nhưng ở đây lượng khách không hề ít.

"Anh sao có thể nói như vậy được, tôi đã đặt trước sẵn với anh rồi anh hiện tại nói với tôi không có phòng là sao?"

" Quả thật xin lỗi ạ, ngài hẹn là lúc chiều, hiện tại đã là buổi tối rồi ạ. lại nói quả thật phòng bao ở chỗ chúng tôi đã kín khách, ngài xem ở ngoài sảnh được không ạ?"

"Đương nhiên là không được, đây đều là khách quý..."

"Được rồi" Người đàn ông trẻ tuổi lạnh nhạt mở miệng, nhìn chằm chằm vào một bàn ăn ở chính giữa sảnh đang ăn vô cùng náo nhiệt "Ở sảnh, chỗ góc có bàn."

" Anh xem Cố tiên sinh, thật ngại quá...." người công chức tiếp đãi vẫn còn băn khoăn.

Cố Thanh Nhượng xua tay tỏ ý mình không để bụng.

"Tô Trăn chỗ này ăn ngon đúng không, người đến đây hầu như toàn là người gốc Vân Điền, đồ ăn cũng chính gốc"

"Đến đến đừng khách khí, đến Vân Điền của chúng tôi, cứ coi như ở nhà!"

Ở giữa sảnh có một cái bàn, 10 người ngồi xung quanh, 3 nữ 7 nam.

7 người đàn ông cơ bắp, đều cùng cắt tóc đầu đinh, áo ba lỗ trắng.

Trên bàn là một nồi lẩu to, 7 đôi đũa thay phiên gắp đồ ăn cho ba nữ sinh.

Trong 3 nữ sinh, có một nữ sinh nhan sắc vô cùng nổi trội, không biết bao nhiêu tuổi, sự kết hợp giữa thanh thuần và yêu mị trên cùng một người, khi nhìn thẳng vào người khác, có thể khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Trong bát của Tô Trăn chất đống đồ ăn, tốc độ ăn hoàn toàn không kịp với tốc độ gắp đồ ăn vào bát cô.

Mắt nhìn thấy trong bát đồ ăn được gắp cho chất thành một ngọn núi cao, ngồi bên cạnh Tô Trăn một vị sư huynh lưng hùm vai gấu nhưng tính cách lại hay xấu hổ, chọn một viên bột sen gắp cho Tô Trăn.

Không còn chỗ đặt nữa rồi.

Sư huynh ánh mắt hung ác nhìn một vòng các huynh đệ tay cầm đũa vẫn muốn gắp đồ ăn cho Tô Trăn, các sư đệ lập tức phẫn lộ ủ rũ,

Bát cũng không to như vậy, đã không còn chỗ để đặt nữa rồi. Sư huynh vẫn không chịu từ bỏ cẩn thận nhìn xem còn nơi nào để đặt vào không, cố chấp nhét viên bột sen vào.

Sau đó ngọn núi ở trong bát liền sụp đổ, thức ăn ở trong bát đều rơi xuống dưới bàn, viên bánh bột sen mà sư huynh gắp cũng rơi xuống bàn, lăn tròn một vòng, nước súp rơi lên váy của Tô Trăn.

" Ha!" Một vị sư huynh không khống chế được phát ra tiếng cười như tiếng heo kêu chế giễu, sau khi cười xong vội vàng bịt miệng mở to mắt nhìn sắc mặt của sư huynh đã biến thành xám đen, vẻ mặt như thể "Tôi khôi biết, tôi không dám cười nhưng không khống chế được"

"Không sao không sao". Thiếu nữ sinh đẹp tính tình tốt xua xua tay " Em đi rửa là được rồi".

Tô Trăn và Mã Y Minh cùng về nhà Ngô Đình, đúng như Tô Trăn nghĩ, bố mẹ Ngô Đình đều rất tốt.

Trước khi đến đây chỉ biết nhà Ngô Đình mở một võ quán, lúc Tô Trăn đến thật sự đến bị dọa nhảy dựng.

Khi cửa vừa mở ra, tất cả đàn ông cơ bắp trẻ tuổi đều để trần nửa thân trên, từng người từng người cánh tay bên trái là thanh long, cánh tay bên phải là bạch hổ, cả không gian đều tràn ngập hoóc-môn nam tính cùng không khí của một băng đảng xã hội đen của thập niên 90.

Mã Y Minh lùi một bước lớn, Tô Trăn cũng không tốt hơn là bao.

Ngô Đình ôm lấy Mã Y Minh vỗ vỗ đầu cô ấy, đặc biệt rất ôn nhu an ủi "Đừng sợ, tớ gào lên một tiếng"

Tiếp theo đó trong võ quán truyền ra thanh âm gầm thét, kinh động cả một con đường".

"Bà nội các anh đều mặc quần áo hết vào cho em——!"

Những con chim sẻ trên cột điện đều giật mình bay tán loạn.

" Được rồi, các cậu vào đi!"

Lại bước vào lần nữa, các vị sư huynh đều mặc thêm một chiếc áo ba lỗ. Mặc dù áo ba lỗ rất mỏng, vải cũng rất ít, các đường nét cơ bắp đều vẫn rất rõ nét như cũ, giống như đang đặt bao tải lên hình xăm thanh long vậy, nhưng....thôi có còn hơn không.

" Để em giới thiệu một chút, đây là Mã Y Minh, đây là Tô Trăn" Ngô Đình làm người trung gian, tự nhiên phóng khoáng "Đều giống như em, những sinh viên ưu tú của Mân Ân, rất lợi hại.

Các sư huynh đệ đứng thành một hàng, từ cao đến thấp, liều mạng gật đầu.

" Đây là võ quán nhà mình, các sư huynh đệ của mình, nhưng người đánh thắng mình không nhiều, tớ ưu tú hơn bọn họ" Ngô Đình nói.

Ngô Đình ôn nhu giải thích cho Tô Trăn và Mã Y Minh, so với cách đối xử với sư huy đệ thì quả thật là như hai người khác.

Khi đối đãi với nữ sinh cô sợ dọa sợ người ta nên sẽ dùng giọng ôn nhu, đối đãi với nam sinh cô sợ họ không nghe thấy nên phải gào lên.

Các sư huynh đệ trong võ quán, rõ ràng bình thường rất ít khi tiếp xúc với các tiểu cô nương xinh đẹp, nên vừa nhìn thấy các cô chân tay liền lúng túng. Vì để thể hiện năng lực vượt trội của bản thân, sôi nổi thể hiện tuyệt kỹ của bản thân, sau đó đều âm thầm nhìn lén xem các tiểu cô nương có nhìn mình hay không.

Đều là nam nữ thanh niên trẻ tuổi, buổi tối trên bàn ăn vô cùng náo nhiệt.

Tô Trăn trước giờ chưa từng được đối xử nhiệt tình như vậy, nên rất có kiểu cảm giác được sủng ái mà kinh sợ.

Quần áo bị làm bẩn cũng không tức giận, tự mình đi vào phòng vệ sinh lau.

"Ai yo, vị tiểu thư này, làm ở đâu vậy?"

Tô Trăn vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, một đại thúc mặc tây trang có chút say, đi hướng đối diện với Tô Trăn, chân bước đi siêu vẹo, trên eo đeo chùm chìa khóa theo dáng đi xiêu vẹo của người đàn ông đung đưa phát ra thanh âm leng keng, nhìn Tô Trăn một cách hèn hạ.

Ánh mắt mang theo ác ý, dường như đang hỏi Tô Trăn ở chỗ nào bán, Tô Trăn lạnh lùng liếc ông ta một cái, quay đầu đi thẳng.

"Ai yo, còn rất có cá tính, biết trừng người, đủ cay, ta thích đó!"

Bên tai toàn mấy lời khó nghe, Tô Trăn tăng thêm tốc độ chân rời đi.

"Xin lỗi vi tiểu thư này đi!"

Tô Trăn quay đầu, hai tay đại thức bị gập lại sau lưng mặt ép vào tường, ai u ai u mà chửi bậy.

Là một vị sư huynh ở trên bàn ăn, Tô Trăn vẫn nhớ tên là Địch.

Bọn họ trên bàn ăn, mọi người đều cười đùa cợt nhả, bị Ngô Đình hét lên một tiếng liền yếu ớt sợ hãi, hiện tại tức giận ra tay đem đại thúc ấn lên trên tường, vẻ mặt hung ác, "Nói xin lỗi với cô ấy, nếu không cẩn thận tôi phế hai tay ông!"

Vị đại thúc này bị dọa run sợ như cầy sấy "Tiểu cô nương, cho tôi xin lỗi, xin lỗi, cô mau bảo hắn tay bỏ qua cho tôi đi...."

"Lại để tôi một lần nữa nhìn thấy ông đối với tiểu cô nương xinh đẹp không có phép tắc, đừng trách tôi gặp một lần liền đánh một lần".

Địch sư huynh đẩy đại thúc xuống đất, hung ác quát " Cút".

Người này trước khi đi còn định nói lời hung ác gì đó, Địch sư huynh bĩu bĩu môi, tỏ ý ông ta nhìn bên bàn bên kia nhóm anh em cơ bắp xăm hình kia, dọa người đàn ông sợ chết khiếp nhanh chóng chạy mất.

Chạy được một nửa, lại thấy một thân ảnh ngược sáng ở trước mắt.

Đại thúc say rượu ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông trẻ tuổi cả người mặc đồ màu sắc lạnh, giống như một quý công tử quý tộc lịch lãm, bình tĩnh đi ra khỏi trong bóng tối, đứng ở trước mắt ông ta, thân người thẳng đứng như cây tùng. Phía sau anh còn có hai vệ sĩ đeo kính đen đứng.

Người đàn ông trẻ tuổi có đôi mắt hoa đào vô cùng đẹp, ẩn dấu dưới cặp kính gọng vàng, làn da rất trắng, lộ rõ vẻ thanh lãnh cấm dục, cao không thể với tới.

Trong đôi mắt đó không chút gợn sóng, chỉ không thấy được phát ra ý lạnh, giống như con kền kền ngủ say chợt mở mắt, rõ ràng không có bất kỳ biểu tình gì, không nói lời nào, thế nhưng lại khiến người ta phải câm lặng.

Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này, thế nhưng còn đáng sợ hơn người đàn ông cơ bắp kia.....

Hơn nữa hôm nay không biết làm sao, thần tiên hạ phàm à....tuấn nam mỹ nữ cứ từng tốp xuất hiện.

Đại thúc đã bị dọa tỉnh cả rượu rồi, nôn nóng bò đi. Cố Thanh Nhượng ra hiệu, hai vệ sĩ kia đi theo.

"Tô Trăn muội muội em không sao chứ? Anh ta có đụng vào em không?" Địch sư huynh giống với Ngô Đình, đối mặt với các tiểu cô nương lập tức liền thay đổi thành bộ mặt dịu dàng.

"Em không sao, cảm ơn sư huynh"Tô Trăn hai mắt cong cong, sự u ám trong lòng Địch sư huynh đều bị xua tan sạch.

Trong lối đi nhỏ hẹp, một thiếu nữ xinh đẹp ngẩng đầu cùng với người đàn ông thẹn thùng cơ bắp mặc áo ba lỗ nói chuyện.

Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng dán chặt trên người Tô Trăn, nhìn từ trên xuống dưới, lướt qua tiểu yêu, dừng lại ở trên cổ Tô Trăn.

Tô Trăn vừa người, Địch sư huynh càng thêm ngại ngùng.

Chẳng trách Ngô Đình nói muốn chọn một người bạn trai trong số bọn họ cho Tô Trăn, xác thực là rất cần a.

Một nữ sinh đẹp như vậy, nhất định là bị rất nhiều người thèm muốn, bắt buộc phải có một người bạn trai đặc biệt mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ tốt được.

"Vị tiên sinh này em có quen biết không?" Địch sư huynh hỏi, từ lúc nãy bắt đầu đến giờ đều đứng ở kia, nhìn chằm chằm vào Tô Trăn."

Người đàn ông này khí chất quá là xuất chúng rồi, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy anh ta không nên xuất hiện ở trong một nhà hàng bình dân như thế này được.

Tô Trăn quay đầu, thế nhưng lại là Cố Thanh Nhượng,mặt Tô Trăn trực tiếp đỏ bừng, cô vốn dĩ tính cách mềm yếu, hiện tại càng thêm không có mặt mũi để nhìn anh.

Lần trước cô uống rượu say, náo loạn đến mức quá khó coi, trước mặt quần chúng lại trực tiếp ăn đậu hũ của Cố Thanh Nhượng, từ sau khi tỉnh rượu còn chưa có gặp lại anh.

Cố Thanh Nhượng bước đến, tự nhiên khoác lấy vai của Tô Trăn, giơ tay ra với Địch sư huynh, " Xin chào, Cố Thanh Nhượng, vừa nãy cảm ơn anh".

" Hả? xin chào".

Địch sư huynh có chút không rõ, Tô Trăn muội muội có bạn trai rồi sao?

"Xin chào xin chào, tên hay a, cái tên này giống với tên của nhà giàu nổi tiếng, tên hay tên hay..."

Cùng là đàn ông, Địch sư huynh cảm thấy rõ địch ý từ trên người người đàn ông này phát ra, nói luyên thuyên, đến tên của mình cũng đều không có giới thiệu.

"Tất nhiên là giống họ của nhà giàu nổi tiếng rồi" Cố Thanh Nhượng nói.

" Cậu là bạn trai của Tô Trăn?"

"Anh nói bạn học Tô?" Cố Thanh Nhượng cúi đầu nhìn Tô Trăn trong lòng, kéo tay cô ra để chơi đùa.

Chuông cảnh báo trên người Tô Trăn kêu lên, nhìn Cố Thanh Nhượng gật gật đầu, tỏ ý cô hiểu, cô đều hiểu.

Nam chính đang khảo nghiệm cô, cô phải vượt qua khảo nghiệm.

Cố Thanh Nhượng nhìn thấy tô Trăn gật đầu, khí lạnh trên người giống như sông băng đụng phải nhiệt từ từ tan mất, ôn nhuận vui vẻ nhìn thiếu nữ trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên trên đầu cô.

Sau đó, nghe thấy thanh âm mềm mại mà kiên định của Tô Trăn nói người không biết còn cho rằng cô đang tuyên thệ " Vì tổ quốc và sự nghiệp vĩ đại mà phấn đấu!"

" Anh ấy...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play